Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1297

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 129.2: Dự Án Của Giám Đốc Ho

Cọt kẹt—

“...”

Lần trước, cánh cửa này dẫn vào phòng thay đồ.

Nhưng lần này, không gian bên trông lại là một nơi khác hoàn toàn.

Một phòng chờ?

Một khoảng nhỏ để trò chuyện hoặc làm vài bài kiểm tra tâm lý trước khi bước vào buổi tư vấn.

Căn phòng được bày trí giản dị và ấm cúng, trong phòng có vài chiếc ghế gỗ màu ngà vây quanh một chiếc bàn bách hương, toát lên cảm giác mộc mạc dễ chịu.

Tuy nhiên, cánh cửa dẫn vào phòng tư vấn chính thì lại đóng chặt.

Trên đó dán một tờ giấy:

〔Hôm nay nghỉ ^^〕

〔Xin vui lòng mang bảng tên về cùng nhé!〕

Khoan, vậy tức là…

Tách, tách.

“Xin chào, Soleum - nim!”

Lời chào đột ngột khiến tôi giật mình, suýt ngất tại chỗ.

Khi tôi quay đầu lại.

Một thanh niên với gương mặt sáng sủa và thân thiện vừa đứng đó, vừa vỗ vai tôi.

Giám đốc Ho Yoowon.

Ông ta mỉm cười như một chủ nhà hiền hòa và khẽ cúi đầu chào.

“Trùng hợp ghê! Phòng Tư vấn Cáo lại nghỉ hôm nay, thế nên chúng ta sẽ không bị làm phiền. Chẳng phải quá hoàn hảo sao?”

“...Vâng. Cảm ơn ngài.”

Làm sao ông ta biết trước văn phòng nghỉ hôm nay?

‘Cứ như thể hắn có liên kết trực tiếp với nơi này vậy.’

Thôi, đừng nghĩ xa. Quan trọng bây giờ là lấy lại điểm công ty.

“Chúng ta ngồi xuống ở đây ha?”

“Vâng. Cảm ơn.”

Tôi chọn chiếc ghế đối diện vị giám đốc. Toàn bộ tình huống này cứ như mơ.

‘Sợ vãi.’

Tôi rót trà xanh từ trong chiếc bình trà có sẵn trong phòng, rồi đặt cốc trà trước mặt giám đốc.

Giám đốc Ho nhận lấy và gật đầu cảm ơn, nhưng im lặng.

Ông ta chỉ mỉm cười.

Rõ ràng ông ta đang chờ tôi mở lời.

Được thôi.

“Giám đốc, thật lòng mà nói… tôi hơi lưỡng lự về việc tham gia dự án của ngài. Không biết liệu tôi có phù hợp không…”

“Ồ, không ngờ anh lại nghĩ vậy. Cụ thể anh lo lắng điều gì? Lúc gọi điện thoại, ta cứ tưởng anh hứng thú lắm cơ.”

Giữ bình tĩnh.

Hiện tại, tôi chưa ràng buộc với nhiệm vụ của ông ta.

Nếu tôi từ chối trở lại, tôi vẫn là dân thường, tức giám đốc không thể phỗng tay trên trong vụ mặc cả như trước.

Và tôi có thêm không gian để ép giá.

Đan tay lại, tôi nói, “Vâng. Điều tôi sợ… là chết, thưa ngài.”

“…!”

“Mất điểm thì đau thật, nhưng nếu chết trước khi kịp dùng đến chúng, thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”

“Aha.”

“Nếu dự án này nguy hiểm hơn cả thám hiểm thực địa, tôi chẳng thấy lý do để mạo hiểm. Thật lòng mà nói, tôi đang cân nhắc chỉ hai lựa chọn, hoặc trở về vị trí cũ, hoặc là nghỉ việc hẳn.”

“Ta hiểu. Ồ, anh thật sự thông minh đấy!”

“...”

Ông ta đang mỉa mai tôi à?

Nhưng gương biểu cảm của ông ta vẫn giữ như cũ, không thể bị nhìn thấu, nghiêm túc, hiền hòa như thường.

“Và đó quả là một câu hỏi hay. ‘Liệu dự án tuyệt mật của Giám đốc Ho có nguy hiểm hơn Đội Thám hiểm Hiện trường không?’”

“...”

“Câu trả lời của ta là… Không. Thực ra, ta có thể nói là tỉ lệ sống sót của nó còn cao hơn.”

“…!!”

“Tất nhiên, tùy tình huống mà nhiệm vụ có thể rủi ro hơn hay không, nhưng ít nhất, công việc ta muốn giao cho anh ngay bây giờ ư? Hoàn toàn không đến mức trí mạng.”

“…Tôi đoán ngài không thể nói cụ thể hơn.”

“Đúng vậy. Đây là tất cả những gì ta có thể tiết lộ lúc này.”

Giám đốc Ho nhìn tôi, ánh mắt như tiếc nuối, rồi hạ giọng một cách dịu dàng:

“Nhưng ta cam đoan, điều kiện của anh sẽ tốt hơn trước, và công việc này an toàn hơn rất nhiều!”

“...”

“Vậy anh có muốn gia nhập không? Nhắc trước nhé… sau lần này, đội ngũ của ta sẽ chốt và khó mà nhận thêm thành viên mới.”

Đây là cơ hội cuối của tôi.

Tôi nhìn ông ta, cố tình ngập ngừng vài giây như đang cân nhắc sâu sắc…

Rồi gật đầu.

“Tôi muốn thử.”

“Ồ! Tuyệt vời!”

Không phải tôi sẽ, mà là tôi muốn.

Một cách nói còn chừa đường lui.

May mắn thay, giám đốc chẳng để tâm. Thay vào đó, ông ta vỗ tay vui vẻ.

Ông ta còn rót thêm trà cho tôi và đẩy chiếc cốc đến trước mặt tôi.

Hành động ông ta không hề làm tôi cảm thấy ấm áp, nó chỉ khiến tôi rùng mình.

“Anh đã đưa ra quyết định vô cùng sáng suốt. Thật đấy. Ta đã nói rồi, điều kiện làm việc sẽ cải thiện rõ rệt.”

“…Điều kiện làm việc ngài đang nhắc tới.”

“Đúng vậy. Sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Giám đốc Ho nhấp một ngụm trà và mỉm cười, đôi mắt ông ta nheo lại:

“Sau một tháng trong Bóng tối, anh hẳn đã chịu không ít khổ sở. Sẽ rất khó để vào thêm một Bóng tối cấp cao ngay lập tức.”

Giọng ông ta vẫn dịu dàng, quan tâm, như thể thật sự lo cho tôi.

“Vậy nên tôi nghĩ… tại sao không thử làm gì đó vui vẻ hơn?”

…Cách nói có gì đó lạ lẫm.

“…‘Vui vẻ’ sao, thưa ngài?”

“Đúng vậy! Nói cách khác, công việc ta muốn giao cho anh là…”

Và rồi, như thể chỉ đang bàn chuyện thường ngày—

Giám đốc Ho nói ra cái nhiệm vụ nực cười đến khó tin ‘dành cho Giám sát viên Kim Soleum’:

“Ta cần anh thâm nhập Cục Quản lý Thảm họa Siêu Nhiên.”

“…!!”

“Gọi là làm gián điệp cũng không sai nhỉ?”

Khi nói, ông ta còn nháy mắt một cách tinh nghịch.

“Anh sẽ nhập vai một tân binh mới được tuyển. Hồ sơ của anh sẽ được tẩy trắng hoàn toàn và được nhận việc chính thức.”

…Ối má ơi.

“Anh sẽ hòa nhập, sống như một đặc vụ… rồi thu thập thông tin về một thảm họa siêu nhiên mà họ đang quản lý. Nghe đơn giản, đúng không?”

Tôi nuốt nước bọt, rồi hỏi:

“…Xin hỏi, thảm họa siêu nhiên nào ngài muốn tôi điều tra?”

Giám đốc Ho khẽ nhướng mày, rồi lại cười hiền lành như thường.

“Không hỏi cách làm, mà lại hỏi mục tiêu trước. Đúng như những gì ta mong đợi ở anh.”

“...”

“Chuyện đó thì chúng ta sẽ bàn sau. Ưu tiên trước mắt là bảo đảm anh xâm nhập thành công…”

Ánh mắt ông ta hơi nheo lại, như thể đang dò xét tôi.

“Và cá nhân ta thấy, ta khó mà tìm được ứng viên nào phù hợp hơn anh, Soleum - nim.”

“...”

…Có phải ông ta đã nhận ra?

Rằng tôi từng có liên hệ với Cục Quản lý Thảm họa?

Rằng tôi thậm chí đang giữ một vật phẩm của họ?

Tôi cố lờ đi, không nghĩ đến『Trái Tim Bạc』vẫn nằm trong túi.

‘Vì lý do nào đó, hình như Giám đốc Ho Yoowon mang mối hận sâu nặng với Cục Quản lý Thảm họa Siêu Nhiên.’

Tạm thời, tốt nhất là tôi nên im lặng.

Và khi tôi tưởng mình đã nghe đủ bất ngờ—

“À, vì ta nghĩ sẽ hơi cô đơn nếu anh vào đó một mình, nên anh sẽ không thâm nhập một mình đâu.”

…Cái gì cơ?

“…Vậy còn ai đi cùng với tôi vậy, thưa ngài?”

Tôi thoáng nghĩ đến Đội phó Eun Haje, nhưng câu trả lời nhận được lại ngoài sức tưởng tượng.

“Có hai đồng nghiệp cùng khóa sẽ đi cùng anh.”

“…!!”

“Anh muốn xem tên họ không?”

Giám đốc Ho đưa cho tôi một tập hồ sơ với đa phần bị làm mờ, chỉ còn lại tên và đội công tác.

Tôi liếc qua:

〔Đội Thám hiểm Hiện trường, Tiểu đội R — Go Yeongeun (Nhân viên)〕

〔Đội Thám hiểm Hiện trường, Tiểu đội F — Jang Heoun (Nhân viên)〕

Hai cái tên duy nhất trong khóa chúng tôi có thể hòa nhập tự nhiên vào Cục Quản lý Thảm họa…

Giám đốc Ho nở nụ cười rạng rỡ.

“Vậy thì, Soleum - ssi.”

Giọng ông ta vui tươi như thể chuẩn bị nâng ly chúc mừng.

“Ta rất mong chờ màn trình diễn ngoạn mục của anh, với tư cách gián điệp của Cục Quản lý Thảm họa đấy!”