Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1297

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 128.3: Công Ty Mất Nết

“...”

Tôi không gặng hỏi thêm mà để anh ấy đổi chủ đề.

“À, tiện thể này. Trung sĩ Jay bên An Ninh dạo gần đây có hỏi thăm về cậu. Anh không có nói là cậu bị kẹt trong Bóng tối gì đâu… Nhưng mấy hôm trước, trông anh ta như đã tự đoán ra rồi.”

“…Ra vậy.”

Tôi vốn định chỉ gật gù cho qua thôi…

Nhưng chợt một ý nghĩ lóe lên.

Khoan đã.

“Ý anh là công ty vốn đã biết em không phải chỉ đang trốn việc, mà thật sự bị kẹt trong một Bóng tối?”

“Ờ… đúng thế. Họ quyết định ghi nhận là cậu biến mất trên chuyến Tàu cao tốc Tamra.”

Ồ!

“Vậy có nghĩa là công ty suốt thời gian qua chưa hề bỏ cuộc tìm em? Ít nhất thì… về mặt giấy tờ họ vẫn coi em là mất tích ư?”

“...”

“...”

Hai cấp trên của tôi bỗng nhiên đồng loạt né ánh nhìn.

‘…Họ đã tuyên bố tôi chết rồi chứ gì?’

Thật là một cái tập đoàn mất nết.

Dù vậy thì cũng chẳng quan trọng mấy. Tôi cố nuốt cục tức đang dâng lên và gật đầu.

“Hiểu rồi. Vậy em sẽ chỉ báo cáo rằng em còn sống, em đã xử lý Bóng tối, rồi-”

“H-Hươu! Chuyện đó thì…”

“Không được đâu.”

“…?!”

Eun Haje cắt ngang lời tôi.

“…Đội phó?”

“Nghe này, Hươu. Trong mấy tuần qua, công ty đã bỏ ra lượng công sức bất thường để tìm em.”

Park Minseong lập tức chen vào giải thích thêm.

“Nếu bên kiểm toán kết luận rằng cậu không hề mất tích do công việc mà chỉ… tự ý vắng mặt…”

“...”

“…Thì toàn bộ chi phí đó sẽ bắt cậu gánh.”

“...”

…Xin lỗi, cái gì cơ?

“Em có tự yêu cầu giải cứu đâu, vậy chẳng phải có nghĩa là em không phải chịu chi phí sao?”

“Lý do chỉ là vấn đề về cách viết báo cáo thôi.”

“...”

“Điểm chúng ta nhận được vốn không phải lương, mà là ‘điểm phúc lợi’. Nếu công ty đã muốn xử phạt thì thiếu gì cách… Ít nhất, họ có thể treo thưởng điểm của cậu vài tháng với lý do ‘kỷ luật’.”

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

“Cho nên, nếu họ phát hiện đây không phải tai nạn công việc, mà là em tự bị cuốn vào một Bóng tối ngoài lề thì sao? Công ty sẽ coi là mình bị thiệt hại.”

Giọng Eun Haje trở nên sắc như dao cắt.

“Họ sẽ lập luận đây là tai nạn cá nhân, rằng em tự vắng mặt vì lý do riêng và khiến họ chịu tổn thất.”

“…!”

“Nếu em không bao giờ quay lại thì họ chẳng làm gì được, nhưng nếu em quay về trong tư cách nhân viên…”

Hoàn toàn vớ vẩn.

Nhưng vấn đề là loại trò bẩn thỉu công ty này thì công ty nào cũng chơi.

“Nếu chúng ta biến cách thoát ra thành một hướng dẫn chính thức thì sao? Nếu ghi vào tài liệu như phương thức thoát Bóng tối, chẳng phải nó sẽ được tính là công việc sao? Vậy công ty sẽ không thể phạt Hươu nữa, đúng chứ?”, Giám sát viên Park thử đề nghị.

“Không thể đâu.”

“...”

Cách tôi bước vào vốn đã là ngoại lệ. Còn cách tôi thoát ra ư?

Chẳng đời nào biến nổi thành hướng dẫn.

Huống hồ, tôi đã làm nhân viên của một creepypasta suốt một tháng, rồi mới thoát ra, thì càng chẳng phải tình huống bình thường.

‘Nếu mình có thể nộp 『Tinh Chất Giấc Mơ』, chắc chắn mọi chuyện sẽ dễ thở hơn…’

Việc không thể làm thế khiến tôi bực bội đến nghẹn.

‘…Hay là đành chấp nhận mất điểm?’

Không. Thế thì không ổn.

Không chỉ là bực, mà là tức chết luôn.

‘Mình đã gom được hơn nửa số điểm cần thiết rồi.’

Cả mấy tháng qua tôi đã nai lưng ra làm, ngoan ngoãn nhảy múa theo lệnh của cấp trên… Giờ công ty chỉ muốn tước hết vì có thể làm vậy? Không đời nào tôi nuốt nổi!

Và không những thế.

“Dù sao đi nữa… Giả sử cậu có kể chi tiết cách thoát ra. Nếu họ nghe rằng cậu đã ở trong suốt một tháng với tư cách nhân viên câu chuyện ma…”

Park Minseong nuốt nước bọt cái ực.

“Họ có thể quyết định rằng cậu đã bị nhiễm. Và cậu sẽ phải… trải qua thứ mà anh từng trải qua.”

“...”

Phải rồi.

Bình thường, ai mà mắc kẹt trong một Bóng tối cấp cao suốt một tháng, chẳng có lý do nào để tôi được coi là đủ ổn định tâm thần để quay lại Bộ Phận Thám Hiểm Thực Địa.

Thay vào đó, họ sẽ bị điều chuyển, nghiên cứu hoặc cách ly.

“Trong trường hợp đó, cậu sẽ chẳng bao giờ quay lại Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa nữa.”

“...”

Đến mức này, người khác chắc đã hét lên “Mặc kệ công ty! Tôi nghỉ!” rồi.

Nhưng tôi không thể nghỉ chỉ vì bực tức.

Tôi cần『Tấm Vé Ước Nguyện』.

Tôi đã kiểm chứng trong creepypasta Thang Máy, rằng『Tấm Vé Ước Nguyện』có thể đưa tôi về nhà…!

‘Hơn nữa, để giữ lời hứa và gọi Braun lại… tôi còn phải lấy một món gấu bông từ creepypasta Công Viên Giải Trí Vui Tươi.’

Tôi vừa mới vất vả xây dựng được tình bạn ổn định với hắn. Nếu bây giờ thất hứa… ai mà biết một Thực Thể của Thế Giới Khác, thứ vốn được triệu hồi theo hợp đồng ‘bầu bạn vĩnh cửu’, sẽ làm gì.

Tôi nghiến răng. Tôi vẫn cảm nhận rõ đồng xu trong túi áo khoác.

‘Tình hình có hơi rối, nhưng… Không. Mình vẫn còn đường thoát.’

Tôi có『Tinh Chất Giấc Mơ』cấp cao.

Tôi đã thoát khỏi câu chuyện ma mà còn toàn mạng.

Tệ hơn thì chưa.

Nhất định phải có cách…

“...”

Khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai cấp trên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Biết đâu…

“Đội phó.”

Tôi quay sang Eun Haje.

Cô ấy là người từng chuyển bộ phận.

“Chị có thể cho em cách liên lạc với Giám đốc Ho không?”

“...!”