Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1297

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel (Phần 1: 102 - 200) - Chương 128.2: Đội D Hội Ngộ

‘…Không. Tuyệt đối không.’

Tôi nuốt khô cả họng.

Trước mắt, cứ dẹp nó qua một bên đã!

“Haaa…”

Tôi nhét cái ống trụ lại vào túi.

Dù vậy, tim tôi vẫn đập thình thịch.

Một thứ chất lỏng thô như dung dịch và có khả năng ban điều ước.

Không đời nào wiki lại chỉ ghi vỏn vẹn: 〔Nguyên liệu thô, dùng bởi một tập đoàn chuyện nghiên cứu ma.〕

‘Chắc chắn phải có công dụng khác nữa.’

Nó không chỉ đơn giản là món hàng nộp cho công ty để lấy điểm, ắt hẳn nó phải có những cách khác để sử dụng.

‘Mình sẽ nhắm tới hướng đó.’

Tạm thời thì…

“Mình phải ưu tiên gọi cho một người.”

Đúng lúc những tia sáng đầu tiên của bình minh rọi lên đường chân trời, tôi rời khỏi công viên.

Sau khi được băng bó cánh tay trái bị gãy và bầm tím, tôi liền tranh thủ dùng cây sạc công cộng miễn phí để nạp pin cho điện thoại.

Rồi tôi bấm số.

Cho ông chủ thật sự của thời đại này, người đã đóng vai trò lớn nhất trong việc giúp tôi thoát thân.

***

Vào chiều hôm đó…

“Kim Soleum - ssi.”

“Đội trưởng.”

Vừa nhìn thấy Đội trưởng Lee Jaheon, tôi liền cúi đầu một cái thật sâu.

Bởi vì tôi nợ anh ấy… quá nhiều.

“Cảm ơn anh. Thật sự, từ tận đáy lòng… em xin tạ ơn.”

“Ừ.”

Tôi có thể đã tiêu hết 66.660.000 won, nhưng cảm nghĩ thật thì sao?

Đây là phi vụ hời nhất trong đời.

‘Thể lực của anh ấy… đúng là khủng khiếp.’

Chẳng trách mà nhân viên Đội D lại trở thành nhân vật chủ chốt trong vô số bản ghi thám hiểm đặc biệt.

…Chỉ là tôi không ngờ anh ấy lại là người ngoài hành tinh.

‘Lẽ ra phải nghi ngờ ngay từ lúc thấy cái đầu thằn lằn chứ.’

Tôi thở phào khi ngắm gương mặt vẫn còn na ná thằn lằn của Lee Jaheon.

Ai mà ngờ cái ‘Liên Minh’ của anh ta lại dính dáng tới một Trung Tâm Mua Sắm Vũ Trụ kỳ quái, cái chỗ thậm chí còn có thể dùng vũ khí quỹ đạo để oanh tạc thực thể creepypasta? 

‘Anh ấy gọi nó là Liên Minh… đúng không nhỉ?’

Trong mục wiki về Nhân viên D hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện này.

Tôi không kiềm nổi thắc mắc nữa.

“Ờm… Đội trưởng. Em có thể hỏi cái ‘Liên Minh’ mà anh vừa nói… rốt cuộc là gì không?”

“Không được.”

“...”

À. Hiểu rồi.

Thôi thì chuyển sang chủ đề chính vậy.

Sau khi chắc chắn được lời hứa là sẽ không báo cáo gì lên công ty, tôi đưa cho anh ấy xem『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』.

“Chất lỏng bên trong này.”

Đôi đồng tử dọc lóe sáng nhìn chằm chằm vào thiết bị, thứ mang kiểu dáng kỳ lạ ngay cả với tiêu chuẩn của công ty, như muốn giải phẫu nó ra từng mảnh…

Tôi hít sâu rồi hỏi, “Đây là… tinh chất cấp S, đúng chứ? Ý em là, nó là Tinh Chất Giấc Mơ của một Bóng Tối cấp Sâu Thẳm đúng không?”

Sau một khoảng lặng căng thẳng.

Và.

“Không.”

À.

“Nó vượt quá ngưỡng nồng độ tiêu chuẩn cho phân loại Cấp Âm U (A) trong cơ sở dữ liệu của công ty. Tuy nhiên, nó chưa đạt đến cấp Sâu Thẳm.”

Tôi thở ra một hơi dài.

‘Biết ngay mà.’

Không đời nào cấp S lại xuất hiện dễ dàng thế.

‘Vậy nó cơ bản là A+ hay gì đó tương tự thôi.’

Hài lòng, tôi cất lại bình vào túi.

“Thế thì… tinh chất cấp S thật sự trông như thế nào?”

“Không có từ ngữ chính xác trong ngôn ngữ hiện tại. Nhưng một khi tận mắt chứng kiến, cậu sẽ không thể nghi ngờ gì về nồng độ của nó.”

“…Ra vậy.”

Quao. Câu này nghe chẳng khác gì đang hét toáng: “Tôi là người ngoài hành tinh đây.”

Bất chợt, một ý nghĩ khác vụt qua đầu tôi.

‘Lee Jaheon rốt cuộc có mối quan hệ thế nào với cái Trung Tâm Mua Sắm Vũ Trụ đó?’

Và quan trọng hơn, tại sao anh ấy lại đi làm ở Tập đoàn Daydream ngay từ đầu?

Bao nhiêu câu hỏi dồn dập.

Nhưng vấn đề trước mắt là…

Liệu tôi có còn được tiếp tục làm ở công ty này không?

“Đội trưởng, em nghe nói rằng nếu một nhân viên mất tích trong một tháng vì vắng mặt không lý do thì sẽ tự động bị đuổi việc.”

Tôi nuốt nước miếng.

“Quy định đó… có áp dụng cho em không?”

“Có.”

Khỉ thật!

“Liệu em có thể quay lại nếu khai rằng thời gian vắng mặt là do bị Bóng tối cuốn vào, nên không thể tránh được không?”

“Có.”

Phù.

Thật may. Chỉ cần khéo mồm một chút là vẫn ổn. Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi nói,

“Vậy thì em sẽ—”

Bzzzzzt.

Ngay lúc đó, điện thoại của Lee Jaheon reo lên.

Anh ấy liếc qua màn hình rồi cất lời.

“Kim Soleum - ssi.”

“Vâng?”

“Có người muốn gặp cậu.”

.

.

Chỉ vài phút sau.

“Hươu!”

Tôi chạm mặt những gương mặt quen thuộc bên ngoài chỗ ở của Lee Jaheon.

Đội phó Eun Haje và Giám sát viên Park Minseong.

Chính những người đã đi tìm tôi, thậm chí dấn thân vào chuyện ma để truy dấu.

Gặp lại họ, lồng ngực tôi bỗng thắt lại một cách kỳ lạ.

‘Họ đã chịu đựng nhiều đến thế.’

Sau khi thoát chết khỏi Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiến Tế, họ lại cố tình bước vào phần tiếp theo của nó, Chương Trình Tán Gẫu của Braun. Đó không còn là ý chí sắt đá bình thường nữa.

Một người phải liên tục né tránh sự giám sát của công ty, người kia thì gần như bị giam lỏng, chẳng được bước chân ra ngoài.

Ấy vậy mà khi tôi bị cuốn trọn vào chương trình, họ lại nhào vô Bóng tối một cách im ắng, đến nỗi ngay cả tôi cũng không để ý gì.

Nhưng giờ đây, khi một lần nữa đứng trước họ, cảm xúc dâng trào khiến tôi khó diễn tả thành lời.

Tôi cúi gập người.

“Cảm ơn anh, chị. Viên kẹo mà hai người đưa đã giúp em tìm ra manh mối.”

Chính manh mối đó đã dẫn tôi đến nút『Chúng Tôi Có Thể Giúp!』.

Eun Haje chỉ xua tay.

“Không có gì. Tụi chị thực ra chẳng làm được mấy đâu.”

“Anh thì chỉ biết chuyện vì hai người này kể lại, rồi anh mới nhảy vào lúc cuối thôi,” Park Minseong thêm vào, miệng cười tươi như hoa.

Anh ta trông có vẻ ổn định hơn nhiều so với lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện, khi dọn dẹp phòng cách ly đầu năm mới, nhưng…

Ánh mắt tôi lướt xuống bộ quần áo của anh ấy.

Khác hẳn trước kia, giờ anh ấy mặc đồ thường màu đen thay vì vest.

“Giám sát viên… anh đã trở lại làm việc rồi à?”

“…Ừ. Anh đang ở Bộ phận An Ninh.”

Anh không còn thuộc Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa nữa.

Và anh ấy cũng không giải thích thêm, mà chỉ nói:

“Kiếm lại được điểm, thấy cũng vui.”