【Thật là một câu hỏi kỳ lạ! Hỏi tôi có hạnh phúc không ư? Tất nhiên rồi! Tôi là một người giải trí, tôi tận hưởng mọi vai diễn…】
“Vậy thì, làm ‘người bạn tốt’ cũng chẳng thú vị hơn mấy vai khác? Dù chỉ một chút thôi cũng không à?”
【...】
Cơ thể do Lee Jaheon điều khiển đứng bất động.
Và chiếc TV khổng lồ bật sáng lên.
【À, tôi hiểu ý anh rồi.】
【Có phải anh muốn tôi lại biến thành con thú bông ấm áp đó và làm ‘người bạn tốt’ của anh lần nữa sao? Hahaha!】
【Tiếp tục đóng vai trò nhỏ bé vui vẻ của ‘người bạn tốt’ ấy sao?!】
Bên trong màn hình TV khổng lồ, một con thỏ bông xuất hiện, nó vẫy tay giống hệt như một tháng trước.
Nhưng Kim Soleum vẫn không hề lay động.
“Thì cũng tốt đấy chứ. Tôi nhớ nó.”
【Ôi, anh Kim Soleum.】
Chiếc TV cất giọng tươi rói một cách giả lả, gần như châm chọc.
Trên màn hình, con thỏ bông nhìn quanh đầy lúng túng trước khi co rúm lại trong một góc.
【Đáng tiếc thay, ‘người bạn tốt’ đó đã bị xé nát và thiêu rụi thành tro tàn rồi! Anh sẽ chẳng bao giờ thấy lại nó nữa!】
“Không, nó chính là ngài.”
【...!】
“Thân thể thú bông chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.”
Đúng thế.
Rốt cuộc, kẻ tự nguyện chấp nhận gánh vai ‘người bạn tốt’, người hoạt động trong cái thân xác thú bông đó, chính là MC đang đứng ngay trước mặt anh bây giờ.
Ngay lúc này, việc hắn lại hiển thị hình ảnh thỏ bông trên màn hình–
‘Cũng chính là hắn.’
Là hắn tự nói về bản thân mình.
“Tôi đã từng nghe một chuyện tương tự rồi.”
Giọng Kim Soleum bình thản vang vọng.
“Khi diễn viên thủ vai quá sâu sắc, ngay cả sau khi màn diễn kết thúc, đôi lúc họ vẫn khó lòng thoát ra khỏi nhân vật.”
Bởi vì.
“Nếu vai diễn đủ thú vị, đủ cuốn hút, thì dư âm của nó sẽ còn vương lại.”
【...】
Anh nhớ lại cảnh trước đó.
MC đã khựng lại khi cơ thể thú bông của Kim Soleum bị xé rách.
‘Thật ra, hắn phải biết rằng tôi đâu có chết chỉ vì con thú bông bị phá hỏng chứ.’
Xét cho cùng, chính hắn là người nhét anh vào nó cơ mà.
Nghĩ xa hơn, một MC đàm thoại thì lạ gì việc một khách mời ‘chết’ ngay trên sóng. Chỉ cần hiển thị một cái emoji buồn, giả vờ thương tiếc chút xíu, rồi lấy nó làm chất liệu cho tiết mục kế tiếp là xong.
Vậy mà hắn lại hốt hoảng, còn cố giữ lấy phần bông nhồi…
Đúng là kỳ lạ.
“Tôi đã nghĩ liệu chuyện đó có phải cũng xảy ra với ngài không.”
【Ồ. Ý anh là người MC vĩ đại đã tạo ra vai diễn đó lại bị ảnh hưởng bởi cái ‘mặt nạ’ hắn đeo trong vài tháng ngắn ngủi thôi ư… Anh cho rằng tôi thiếu chuyên nghiệp đến vậy sao?】
“Tôi thì không thấy chuyện đó đồng nghĩa với thiếu chuyên nghiệp. Ngay cả những diễn viên vĩ đại cũng có lúc không dứt được vai diễn của mình. Điều đó chỉ chứng tỏ họ đã thật sự nhập tâm.”
【Chuyện đó…】
“Đúng mà phải không?”
Lee Jaheon tiếp tục nhắc lại lời Kim Soleum bằng một giọng điệu vô cảm.
“Và theo một cách hơi khác… tôi cũng thấy được an ủi khi ngài làm ‘người bạn tốt’ của tôi.”
【...】
“Tôi trân trọng điều đó. Thật đấy, cảm ơn ngài. Lúc khó khăn, có ngài ở bên với tư cách một người bạn thật sự giúp tôi yên tâm rất nhiều. Và… cũng có không ít kỷ niệm vui vẻ.”
Giọng Kim Soleum vang vọng.
“Ngài cũng thấy vậy phải không?”
【...】
【Trời ạ.】
Giọng MC chùng xuống một chút.
【Thật xấu hổ nhưng có lẽ tôi phải thừa nhận. Đúng. Đó là một trải nghiệm tươi mới và đầy thú vị!】
【Khó mà tìm thấy một ai vừa có tài năng sáng tạo, vừa có năng khiếu biểu diễn tự nhiên như anh. Được chứng kiến và xen vào hành trình của anh là một sự vui khoái độc nhất vô nhị…】
“Ra vậy.”
Tuy nhiên.
“Chính vì thế mà tôi không muốn làm ở chương trình này nữa.”
Bằng một giọng bình thản, anh tiếp tục nói:
“Thứ nhất, chương trình này khiến tôi sợ hãi. Không phải là tôi không thấy nó thú vị, nhưng thật lòng mà nói, làm việc ở đây quá sức với tôi. Ngài cũng biết mà… tính cách của tôi ấy.”
Chỉ cần nghĩ tới cảnh người khác chết cũng đủ khiến sống lưng anh lạnh lẽ. Ý nghĩ rằng mình sẽ góp phần vào chuyện đó lại càng kinh khủng.
Và Kim Soleum cũng hiểu một điều.
‘Dù tôi có thuyết phục kiểu gì thì MC này có chịu bỗng dưng hành xử có đạo đức không?’
Tuyệt đối không.
Cũng giống như Kim Soleum, với bản chất của mình, anh sẽ không bao giờ chấp nhận làm nhân viên ở đây, thì chủ chương trình cũng chẳng đời nào tự nhiên phát sinh lòng trắc ẩn.
Thậm chí còn tệ hơn, nếu một ngày anh hoàn toàn đánh mất cảm giác phản kháng, không còn chút ghê sợ nào trước nơi này, thì tức là điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra.
Dù là bị tẩy não hay bị ô nhiễm, kết quả đều giống nhau: bản ngã của anh sẽ bị xóa bỏ.
“Nói thật thì cho dù ngài gọi tôi là cộng sự, nhưng tất cả chuyện này đều một chiều. Tôi bị ép vào đoàn của ngài. Không khí nơi này thậm chí còn khiến tôi quen miệng gọi ngài là ‘Ngài MC’.”
Lại một câu đù, dẫu vậy, lẫn trong đó là sự thật không thể chối cãi.
“Trong tình trạng đó, chúng ta không thể là bạn bè. Tôi sẽ thành cấp dưới của ngài, chẳng còn chút ý chí tự do nào nữa.”
Kim Soleum nhìn ra xa hơn khỏi tầm mắt mình.
“Và lúc đó, ngài cũng sẽ nhanh chóng chán ngấy tôi thôi.”
【...】
“Thế nên, tôi phải quay về… Như vậy thì ngài sẽ cảm thấy thú vị hơn nhiều.”
Một tia sáng lạ lướt qua màn hình TV.
Kim Soleum đoán rằng có lẽ đây là lý do MC muốn giữ anh ở lại chương trình, giữ cho anh nguyên vẹn, không thay đổi tư duy quá nhiều.
Giống như một cơn mưa dầm chậm rãi ngấm vào người.
‘Quả thực là nó đã ngấm tới mức nào đó… nhưng không thể như thế này.’
Anh không thể ở mãi trong nơi rùng rợn này.
Tuy nhiên.
“Điều đó không có nghĩa chúng ta không thể làm bạn.”
【…!】
“Ngài còn nhớ tôi từng nói gì không?”
— “Bạn bè là cùng cố gắng hiểu sự khác biệt của nhau, và dù không hiểu nổi thì vẫn quan tâm lẫn nhau.”
— “…Bằng cách trò chuyện.”
“Chúng ta không cần phải làm chung một nơi để có thể chia sẻ cuộc sống và tiếp tục là bạn.”
Với thực thể mà chính anh đã triệu hồi này, khi cây cầu cũ đã cháy rụi thì đã đến lúc anh dựng lại nó theo một cách khác.
Không né tránh được thì cứ đối diện thẳng.
“Ngài không cần phải là ‘người bạn tốt’. Chỉ cần là bạn thôi là đủ.”
Trên màn hình TV, con thỏ bông dường như hơi nghiêng người về phía trước, lắng nghe chăm chú.
Kim Soleum suýt chút nữa đã bật cười.
“Nếu ngài đồng ý, thì thử xem sao?”
-----------------------------------------
Sức mạnh tình bẹn + tám nhảm chi thuật đúng nghĩa luôn :v
