Khi số hiệu hình phạt càng tăng, chúng càng trở nên tàn bạo và kinh hoàng hơn.
〔Hình phạt 3, Hình phạt 4, Hình phạt 5…〕
Keng!
Kim Soleum suýt chút nữa đã không thoát được khỏi một nhà hàng “ẩm thực cao cấp” chuyên nấu… sinh vật sống, chỉ né được lưỡi dao phay của gã đầu bếp nhờ đánh đổi vài sợi tóc.
Và rồi—
〔Hình phạt 6〕
〔Bù nhìn đỏ thẫm〕
Một cánh đồng ngô mênh mông.
Từ trong những bụi ngô rậm rạp, một sinh vật méo mó nhiều chi trườn ra, lao tới đuổi theo Kim Soleum như một con rết khổng lồ.

Đến lúc này, thoát thân gần như là điều bất khả thi…
Nhưng kẻ đang điều khiển cơ thể của Kim Soleum lại là một nhân vật có tên trong Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối, một nhân viên của Đội D, người thuộc Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa.
Anh ta né tránh linh hoạt như một nghệ sĩ múa xiếc, rồi phản công.
Và với một nhát lóe sáng của con『Con Dao Hút Máu』—
Xoẹt!
Ba, bốn cánh tay bù nhìn bị chặt lìa, khiến khán giả ồ lên kinh ngạc.
Tuy nhiên, đó chỉ là vấn đề thời gian.
Trong một câu chuyện ma về quái vật trong cánh đồng ngô, không ai có thể thắng chỉ bằng sức mạnh.
Thân thể vốn đã bị trọng thương của anh sớm đã đạt đến giới hạn…
‘…Vậy là cái hình phạt này được thiết kế để mình chết chắc rồi.’
Kim Soleum chờ đợi.
Chờ—
Chờ đến đúng khoảnh khắc—
Ngay khi bù nhìn lao vồ tới…
“ BÂY GIỜ! ”
Theo lời gợi ý của Kim Soleum, Lee Jaheon bất ngờ xoay gấp khúc.
Rồi lao hết tốc lực.
Thẳng về phía… màn hình TV.
“Cái quái gì–?!”
“Anh ta đang… phình to ra ư?!”
Và rồi…
【Ồ!】
Anh ta nhảy thẳng ra ngoài TV.
Cơ thể Kim Soleum lăn một vòng xuống sàn và Lee Jaheon đáp xuống bằng một cú tiếp đất lăn gọn gàng.
“WAAAAAAAAAAAAAAH!!!”
“Điên rồi!!”
Khán giả như bùng nổ.
【Không thể tin được! Trời ạ!】
Trong thoáng chốc, ngay cả người dẫn chương trình cũng quên mất cơn giận.
Điều quan trọng duy nhất lúc này là chương trình đã đạt đến một đỉnh cao mới.
Như thể trên đời chỉ có một thứ đáng giá: một màn trình diễn thật hoàn hảo.
Trên màn hình TV cổ khổng lồ, icon cười rạng rỡ hiện liên, cùng nó là giọng nói hớn hở của một MC lành nghề.
【Qua sáu màn trừng phạt! Quả là mãn nhãn! Một tiết mục căng thẳng tột cùng, nghẹt thở và nghịch thiên! À, đúng là tuyệt vời. Mọi người có thích không?!】
""""""""CÓ!!!""""""
Tiếng reo hò như nổ.
Và rồi-
Giọng nói mượt như nhung vang ra từ chiếc TV khổng lồ:
【Thế thì…】
【Quay lại đi và nhận hình phạt thứ bảy.】
Màn hình TV lại từ từ áp sát.
【Khán giả đã cổ vũ hết mình, ngọt ngào lắm phải không? Anh phải đáp lại nhiệt huyết của họ chứ. À, chúng ta không thể kết thúc ở đây. Hãy nhìn xem họ còn khao khát thế nào kìa! Tiếp tục đi. TIẾP TỤC…】
Ngay lúc ấy.
Từ đống đổ nát, một nhân viên hậu đài vô danh với không mặt mũi khập khiễng chui ra, anh ta gần như không giữ được cuốn sổ ghi chú và giơ lên từ phía cánh gà:
〔THÔNG BÁO KHẨN〕
【…Aha!】
Chiếc TV dừng lại.
【Có chuyện gì thế này?】
【Đến giờ quảng cáo rồi.】
Khán giả đồng loạt rên rỉ thất vọng.
【Haha, tiếc thật, phải tạm dừng tiết mục bất ngờ tại đây thôi. Nhưng đừng lo, một màn kết hoành tráng vẫn đang chờ phía trước!】
【Và tất nhiên, quãng nghỉ ngắn ngủi này chỉ khiến mọi người mong chờ hơn thôi!】
Trên màn hình, hình emoji cười tươi rạng rỡ. Chiếc TV khổng lồ cúi đầu chào khán giả như một nghệ sĩ.
【Vâng. Khi đèn camera tắt, khi ánh mắt khán giả rời đi, khi sân khấu chìm vào bóng tối…】
Người dẫn chương trình quay sang Kim Soleum.
【Ai biết được ‘chuyện tuyệt vời’ gì xảy ra với khách mời sau khi tiết mục kết thúc chứ?】
“...”
【Chúng ta sẽ quay lại ngay.】
Cạch.
Đèn máy quay lập tức vụt tắt.
Thế nhưng nhân viên hậu đài không hề bước lên để dọn đống hoang tàn của trường quay.
Trong bóng tối, tiếng xì xào khán giả vẫn vọng đến…
Người dẫn chương trình giơ bàn tay khổng lồ lên.
Ánh nhìn của hắn khóa chặt vào vị khách giờ đã vô dụng sau khi hoàn thành chuyên mục…
Tên điên dám phá hỏng phim trường và là người bẻ cổ người bạn thân quý của hắn.
Những ngón tay khổng lồ từ từ kẹp lại, chuẩn bị bật ra một tiếng búng tay rợn người…
“Braun.”
Bàn tay dừng lại.
“Có phải anh đã thiêu rụi ‘cái thân xác nhồi bông’ của tôi không?”
...
【À. Vậy là quay lại chuyện đó rồi.】
【Anh đến tận đây chỉ để cầu xin sao? Đúng là trơ trẽn. Nhưng thôi, trong giới giải trí thì trơ trẽn cũng là một loại bản lĩnh…】
“Không.”
Lee Jaheon, người đang điều khiển thân xác Kim Soleum, bình thản thốt ra.
“Tôi chỉ có một câu hỏi thôi.”
Nụ cười emoji biến mất khỏi màn hình.
‘Mình biết mà.’
Kim Soleum chắc chắn.
Braun lúc này không đọc được suy nghĩ của anh.
Bởi người đang trực tiếp nói chuyện với Braun là Lee Jaheon.
Giống như đọc to một kịch bản không đồng nghĩa với việc biết hết ý đồ của tác giả, Braun không thể nào dò thấu tâm trí kẻ thật sự đứng sau những lời nói.
Và điều đó cũng áp dụng với Kim Soleum.
‘Bởi vì mình không thực sự có mặt ở đây.’
Mọi thứ hắn thấy và nghe đều gián tiếp.
Mà trong giao tiếp, ngữ cảnh và bầu không khí là yếu tố sống còn.
Tuy nhiên, ngay lúc này, tất cả thông tin đều được truyền qua chữ và hình ảnh. Không có sự xâm nhập trực tiếp, hắn có thể kháng cự sự ‘thôi miên’ của tên MC chuyên nghiệp này.
Điều đó có nghĩa rằng đây là lần đầu tiên, họ có thể thật sự trò chuyện.
Một cuộc trò chuyện chân chính. Không ai đọc được ý nghĩ của ai, họ chỉ có thể lắng nghe, diễn giải và thật sự đối thoại.
“Anh sẽ nghe tôi chứ? Tôi nghĩ anh sẽ không đoán ra câu hỏi này đâu…”
【Ồ. Thỉnh thoảng ‘chém gió’ cũng có tác dụng trên sân khấu.】
【Nhưng chiêu đó chỉ có tác dụng với dân nghiệp dư, không phải với một nghệ sĩ thực thụ.】
Người MC của chương trình creepypasta này xoáy ánh nhìn vô hình vào anh.
【Anh thật sự tin rằng chỉ bằng những đoạn thoại nhàm chán, mấy câu chuyện ma cũ rích, hay từ ngữ sáo rỗng là có thể lay động tôi sao?】
Nhưng.
“Không. Đây chỉ là một câu hỏi cá nhân thôi.”
Giọng anh điềm tĩnh.
【Một câu hỏi cá nhân?】
“Đúng.”
Môi Kim Soleum mấp máy:
“Có phải… làm một người bạn tốt khiến ngài cảm thấy ngột ngạt không?”
【 】
Màn hình TV đứng hình.
Nhưng giọng nói trơn tru vẫn cất lên:
【Một diễn viên mà thấy vai diễn của mình là gông cùm, thì không xứng đáng đứng trên sân khấu.】
【Theo nghĩa đó, Braun này chưa bao giờ thấy mình bị giam cầm bởi chiếc mặt nạ cả.】
“Vậy sao. Bởi vì khi tôi là một con búp bê bông, tôi thấy mình bị mắc kẹt và sợ hãi. Tôi chỉ tự hỏi, liệu anh có bao giờ thấy giống vậy không.”
【Ồ, tìm cách đồng cảm và kết nối à? Quá dễ đoán và ôi, thật nhàm chán.】
【Thôi, cứ phí lời đi. Biện minh thế nào để tôi không thiêu rụi anh và tên lính đánh thuê kia ngay tại chỗ này trước khi quảng cáo kết thúc đi.】
“...”
Kim Soleum suy nghĩ.
Anh biết, nếu chỉ chạy trốn ngay lúc này, thì chắc chắn một kết cục còn tồi tệ hơn sẽ chờ đợi anh về sau.
Tuy nhiên, đặt cược toàn bộ vào canh bạc này vẫn là một lựa chọn.
Nhưng với Kim Soleum, một canh bạc chỉ đáng để đánh khi có cơ hội thật sự để thắng.
Và anh có lý do để tin vào cơ hội ấy.
Đây chính là hy vọng mà anh đang bám lấy.
“Vậy thì. Làm một người bạn tốt có khiến ngài hạnh phúc không?”
