‘Giáo viên’ vươn cánh tay dị dạng hòa làm một với bảng đen, xuyên qua khe cửa và xé toạc cả cánh cửa kim loại.
RẮC- ROẸT- CỘP –
Cánh cửa nhàu nát, đổ rầm xuống sàn.
Và rồi nó xuất hiện, phô bày trọn vẹn bộ dáng của…
AAAAAAAAAAHHHHHHH!
…Một hình người khổng lồ.
Nhưng thứ giống người của nó chỉ có cái hình dạng cơ thể.
Tựa như hàng loạt giáo viên đã bị ép dẹp, khâu vá lại, rồi bị nhồi ngược vào một khuôn hình người. Một sinh vật quái đản bằng thịt sống, tay mọc trên đầu, đầu mọc trên vai, vai thì nằm trên đầu gối, lết từng bước với nhịp điệu rùng rợn vào khán phòng…
BịchBịchBịchBịchBịch
Bảng đen, giáo trình, danh sách học sinh, phấn, kính… đủ loại vật dụng giảng dạy dính lộn xộn vào người nó, đong đưa theo từng bước đi.
Tôi đứng ở đầu bên kia sân khấu và dõi theo hình hài gớm ghiếc đó.
“...”
Tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ có một ý chí sục sôi.
Nếu vượt qua được thứ này, tôi sẽ có thể về nhà và chất đầy 『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』…
‘Phải rồi.’
Lúc này, thứ tôi cần không phải nỗi sợ, mà là lòng gan dạ sục sôi.
Hình xăm trên cổ nóng rực lên như muốn thiêu đốt ruột gan, tim và đầu óc tôi.
‘À.’
Giờ thì tôi hiểu rồi.
Hiệu ứng của miếng dán hình xăm là–
‘Phê pha.’
–một cơn lũ adrenaline trào dâng.
Một sự hưng phấn quá mức, thúc đẩy tôi lao đầu theo đuổi bất cứ mục tiêu nào với cường độ điên cuồng.
Và cộng thêm ảo giác khiến mọi thứ trông như cà chua…
‘Mình làm được.’
Không chút chần chừ, tôi túm lấy micro của khán phòng và ngẩng đầu–
–
– R Ạ C H –
–
Tôi né đòn tấn công của nó.
À không, tôi bị chém trúng rồi, nhưng thay vì mất đầu, chỉ có nửa bàn tay phải của tôi bị chém đứt.
“...!”
Tôi có hơi bất ngờ, nhưng hoàn toàn không thấy đau.
Không có cú sốc tinh thần nào hết! Chuyện này như thể tôi đang nhìn thấy một quả cà chua bị bóp nát vậy.
Với lý trí vượt trên bản năng.
Và ý chí dâng trào.
‘Mình sẽ thành công bằng mọi giá.’
…Bạn biết không?
Trò chơi kinh dị này không phải thể loại hành động, tuy có vài đoạn rượt đuổi cần phản xạ cơ bản nhưng trọng tâm là giải đố và suy luận.
Trong suốt trò chơi, người chơi sẽ tích lũy được nhiều kỹ năng để dùng trong chương cuối.
Muốn chống đỡ các đòn tấn công của ‘giáo viên’, người chơi buộc phải giải đố và kiên trụ tại micro đến khi bài hát tốt nghiệp kết thúc.
Nhưng với tư cách là một nhà thám hiểm, tôi không thể trải nghiệm quá trình đó.
‘Mình chỉ mượn đồng phục. Mình đâu phải học sinh thật.’
Tuy nhiên…
‘Mình có cách riêng.’
Tôi rút khẩu súng lục tay cầm thủy tinh ra và nổ súng.
AAAAAAAAAAHHHHHHH!
Khẩu súng mini trong suốt (do một đặc vụ Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên đưa) phát huy hiệu quả kha khá.
Một viên đạn ghim vào vai con quái vật, khiến nó thét lên đau đớn.
Nhưng khẩu súng không gây tổn thương đáng kể.
‘Cũng phải thôi, cây súng này đâu phải trang bị xịn đâu.’
Không sao.
‘Chỉ cần nó trượt tay là được…!’
– R Ạ C H –
Cái bảng gỉ sét đập trúng tôi, chém bay bàn chân trái.
“...!”
Dù vậy, tôi không hề nhúc nhích. Tôi cứ đứng đó, bám lấy micro.
Máu từ các vết thương tuôn xối xả, nhuộm đỏ cả sân khấu.
“...”
Phải. Với sức người, chẳng ai có thể né hay đỡ đòn của con quái vật đó cả.
Tôi đâu phải Đội trưởng Thằn Lằn.
Nhưng đây đâu có nghĩa là tôi bị dồn vào thế bí.
‘Mình chỉ cần… không quan tâm nữa.’
Cạch.
Phần còn lại của bàn tay tôi phải biến mất đến tận cổ tay.
Tôi chẳng mảy may dao động, chỉ đổi sang tay trái và bắn tiếp.
AAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHH!
NGHELỜIGIÁOVIÊNAAAAAHHHNGỒIXUỐNGĐÂYlÀLỄTỐTNGHIỆPtÔlÀNGƯỜICHIỤTRÁCHNHIỆMAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHH!
Và rồi thêm phát nữa.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHH!
Đùi trái tôi nổ tung.
Nhưng tôi vẫn chống chọi đến cùng.
– R Ạ C H –
Cả hai chân tôi đều biến mất.
‘Và đạn thì hết rồi.’
Tôi trượt xuống trong khi vẫn nắm chặt micro được dựng thẳng.
– R Ạ C H –
Tay trái cầm súng bị chém lìa, nhưng tôi vẫn quấn thân mình quanh giá micro.
– R Ạ C H –
Tôi dùng khuỷu tay trái còn lại để leo lên.
Máu bắn tung tóe khắp nơi.
“...”
Và rồi…
〘Hả?〙
〘Bài hát tốt nghiệp… ngừng lại rồi.〙
‘Ngay bây giờ!’
Ngay khi ‘giáo viên’ giơ cái tay ghê rợn dính liền với chiếc bảng đen để chém tiếp.
Tôi gào thẳng vô micro.
“Chúc Mừng Tốt Nghiệp!”
...
Khoảnh khắc đó.
Khán phòng tràn ngập hiệu ứng hoa pixel bay rợp như mưa.
AAAAAAAAAHHHHHHHHhhhhhhnnnnn…
Con quái vật rú lên tiếng cuối, rồi tan chảy.
Những hình thù kinh dị nuốt chửng khán phòng cũng biến mất như thể bị thiêu rụi.
Ngay cả những hàng ghế từng giam giữ học sinh cũng…
QUOAAAA!!
Đám học sinh năm ba nay được giải thoát, ào ào lao ra khỏi hội trường và hướng về tự do.
Nước mắt hạnh phúc và nhẹ nhõm tuôn ra như suối trên khuôn mặt các học sinh tốt nghiệp.
Trong “Kết thúc xấu” ở bản gốc, tất cả bọn họ sẽ hóa thành tay sai xác sống cho giáo viên và giết sạch các nhà thám hiểm còn sót lại…
‘Nhưng lần này, mọi thứ đã khác.’
Tôi ngẩng đầu nhìn lên.
Rèm sân khấu mở ra, ánh sáng đỏ nhạt và vàng của buổi sớm tràn vào.
“...”
Một bảng thông báo hiện lên.
〘Kết Thúc Tốt 02〙
〘 : Lễ Tốt Nghiệp Của Ngày Giải Phóng〙
Vậy là đây là kết thúc rồi.
Ngay sau đó, bảng đánh giá màn thể hiện ở chương cuối hiện ra.
〘Kết thúc tốt 02 : Lễ Tốt Nghiệp Của Ngày Giải Phóng〙
〘Điểm: A〙
Tôi kiểm tra 『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』.
Chất lỏng vàng lấp lánh bên trong rực rỡ, óng ánh và đẹp y như cái của [Chương trình tối Thứ Ba].
Ít nhất nó cũng phải Hạng A trở lên.
‘Mình làm được rồi.’
Một cảm giác thành tựu trào dâng khắp người.
Tôi nuốt nốt mẩu kẹo còn sót trên lưỡi trong khi ý thức dần nhòa đi, với nụ nụ cười vẽ lên môi.
Giờ tôi sẽ tỉnh lại.
Không, tôi sẽ trở về với bản thân mình đang nằm trên giường sau khi hoàn tất câu chuyện ma và trốn thoát!
‘Tốt.’
Tôi sẽ chìm vào giấc ngủ thư thái và thức dậy vào sáng mai…
...
...
...
…Mình về chưa?
Hở?
Cẩm nang giáo viên vẫn còn trong kho đồ hình xăm sao! Có nên lấy ra không nhỉ?
Khoan đã.
Từ khi nào mà tôi bắt đầu nghe thấy giọng này?
Không… đâu phải tôi nghe thấy…
Tôi chính là người đang nói.
...
Từ khi nào…
Mà sao cẩm nang vẫn nằm trong hình xăm vậy?
Tại sao tôi cứ dễ dàng gạt đi những ý nghĩ xâm nhập của giáo viên, như thể đó là chuyện hiển nhiên?
Tại sao tôi lại thôi bận tâm đến chuyện đi tư vấn ở Phòng Tham Vấn Cáo lần tới, dù trước đó còn lo về tác dụng phụ?
Tại sao tôi lại thấy cái thực thể kỳ dị, khó hiểu từng gọi là 『Người Bạn Tốt』 lại trở thành người tri kỷ khiến tôi an lòng nhất?
Không chút cảnh giác hay nghi hoặc gì cả?
...
...!!!
‘Không.’
Mình không thể để bản thân bị nuốt chửng lúc này!
Nhưng… những nghi ngờ đã bắt đầu tan biến.
Khi hiệu ứng của 『Kẹo Hoài Niệm』 phai dần, con người hiện tại của tôi bắt đầu trở lại vị trí.
Sự nhiễm bẩn đang len lỏi vào…!!
Giữa cảm giác mơ màng như đang lơ lửng giữa ranh giới tỉnh giấc, tôi vùng vẫy.
‘Kim Soleum!!’
Nhớ lại đi.
Nhớ lại!!
Cậu đang bị ô nhiễm…
***
“Hưkhh!”
Vãi nồi.
“Mình tưởng mình chết rồi chứ.”
Tôi choàng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm giường.
Một tiếng thở phào dài trút ra khỏi miệng tôi.
‘Dù gì thì… cũng thoát rồi.’
Nhưng kèm theo đó, là cảm giác lạnh lẽ và mơ hồ như thể mình vừa quên thứ gì đó…
☾ … ☽
☾ Anh tỉnh rồi à… Bạn ơi. ☽
...
…!!
‘Ặccc!!’
Tôi giật bắn dậy, vội lật gối lên và giải cứu Braun đang bị đè bẹp dí trước khi nó hóa thành bánh dẹp.
‘Suýt nữa thì tiêu đời rồi.’
“Xin lỗi nha!”
Rồi tôi ngã phịch xuống giường, dang hai tay ra và nụ cười tràn ngập sự mệt mỏi và thư giãn.
Dù sao thì… có vẻ tôi đã trở lại an toàn rồi!