Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

44 8

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

4 7

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

58 600

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

23 31

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

54 418

Web Novel - Chương 84.2: Đi Tư Vấn

“...”

Không.

Không!!

☾ Làm sao hắn ta lại dám đối xử tệ với bạn tôi như thế hả!! ☽

K-Khoan, đợi đã.

Đừng phản ứng thái quá mà Braun. Bình tĩnh nào…

‘Không sao đâu. Chuyện này có vẻ chỉ là hiểu nhầm thôi.’

Tôi nén tiếng thở dài rồi ngẩng đầu lên.

Dù chẳng hứng thú gì cho cam…

‘Mà thôi, đi tư vấn tâm lý chắc cũng chẳng có hại gì. Biết đâu lại tốt cho sức khỏe tinh thần.’

Đừng nghĩ ngợi mấy tác dụng phụ nữa, chắc xác suất thấp lắm.

☾ Hừm… nếu anh đã nhĩ vậy thì được! ☽

Được rồi.

Tôi ra quyết định.

Lê từng bước chân nặng nề, tôi miễn cưỡng bước đi.

Thứ hiện ra trước mắt trông giống như một phòng thay đồ.

Trên dãy tủ có dán một bảng hiệu hình hoa:

〔Chào mừng quý khách yêu dấu!〕

〔Vui lòng thay áo choàng trước khi bước vào ^^〕

Trên tủ, một hàng áo choàng bệnh viện đủ loại kích cỡ in họa tiết lá xanh được xếp ngay ngắn.

…Bộ đây là khám sức khỏe tổng quát hay gì?

☾ Nếu ăn mặc chỉ để thoải mái, thì có lẽ ai cũng trần truồng rồi. ☽

☾ Mà xét theo tiêu chí đó, mảnh vải này đúng là thất bại toàn tập ngoại trừ che thân. ☽

Chuẩn.

‘Nhưng thôi, mặc đại vậy.’

Bên ngoài vẫn có con Thằn Lằn có thể nghiền nát cả lính canh trong chuyện ma. Tôi tốt hơn hết nên hợp tác và hoàn thành buổi tư vấn.

Nghĩ vậy, tôi liền thay áo choàng.

‘Tấm rèm kia chắc là lối vào khu tư vấn.’

Ngay lúc tôi với tay kéo tấm rèm tưởng là cửa ra khỏi phòng thay đồ, tôi thấy một dòng chữ:

〔Từ đây trở đi, chỉ khách hàng mới được vào ^^〕

〔Bạn bè, người thân và người giám hộ vui lòng chờ tại đây!〕

‘À.’

Hừm… Dù [Phòng Tư Vấn Của Cáo] là một loại phúc lợi chính thức, nó vẫn là chuyện ma. Tốt nhất là không phá luật.

“Braun, anh đợi ở đây một chút nhé?”

☾ Ồ, sẽ là nói dối nếu tôi bảo mình không lo lắng, nhưng trong trường hợp này, tất nhiên tôi sẽ tôn trọng quyền riêng tư của bạn mình! ☽

Được rồi.

Tôi cẩn thận đặt Braun cạnh chiếc bình trên bàn trong phòng thay đồ rồi kéo tấm rèm sang bên.

Leng keng…

Ánh nắng rót xuống ấm áp lên đỉnh đầu tôi.

Một không gian nhỏ, ấm cúng hiện ra.

“...!”

Trước mắt tôi là một căn phòng dịu dàng đắm trong ánh nắng ban trưa.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc:Chruyện Ma

[Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo]

Mã truyện: Daydream [Qterw-E-925]

Mô tả:

Không gian tư vấn gồm một cửa sổ đón nắng, ghế sofa tông pastel dịu mắt, và một chiếc chuông bạc phát ra âm thanh trong trẻo.

Câu chuyện được liệt kê là phúc lợi cấp E tại Tập đoàn Daydream, nó giúp ổn định tâm lý và phục hồi khỏi nhiễm bẩn tinh thần.

Vui lòng tham khảo tài liệu đầy đủ để xem lịch sử sử dụng [Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo].

========================

Quả thật, không khí nơi này… rất dễ chịu.

☾ Chúc anh có một buổi tư vấn hữu ích nhé, Hoẵng - nim! ☽

Tôi thật lòng mong là vậy.

Tôi kéo rèm lại và bước hẳn vào phòng.

Ngay lúc đó, lại có một tờ giấy hướng dẫn khác xuất hiện:

〔Vui lòng ngồi thoải mái trên ghế sofa và tận hưởng khung cảnh bên ngoài!〕

Tôi làm theo và ngồi xuống sofa, rồi khoanh tay lại.

Ừ thì không khí ổn đấy, nhưng…

‘Tôi biết trước chuyện gì sắp xảy ra rồi.’

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream: Chuyện Ma

[Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo] : Trích phỏng vấn sau khi tư vấn Lee Jeongeun (Giám sát)

— Thật kỳ diệu. Nó giúp tôi tìm lại động lực đã mất, hồi tưởng những điều đã quên…

========================

Sẽ có ai đó xuất hiện ngoài cửa sổ để tư vấn cho tôi.

Hình bóng đó được tuỳ chỉnh riêng cho từng người.

Nó sẽ hiển thị một người hay vật có liên quan đến sang chấn tâm lý của tôi, từ đó, [Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo] sẽ tạo ra một kịch bản, mà tôi có thể xem các vấn đề được giải quyết.

Những người thật sự chìm đắm trong trải nghiệm thường sẽ được chữa lành cảm xúc, bình thường, họ sẽ rời đi với đôi mắt đỏ hoe hoặc nụ cười an yên. Đó là mô - típ quen thuộc trong hồ sơ đến từ [Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo].

‘Liệu nó có tác dụng với mình khi mình đã biết hết mọi thứ không?’

Về điểm này thì tôi nghi ngờ lắm.

Tôi khoanh tay, nhìn ra khung cửa sổ lớn nơi khu vườn bên ngoài rực rỡ ánh nắng…

Và rồi.

Một người xuất hiện bên vườn.

“...!!”

Đó là… tôi.

Đứng trong nắng, một ‘Kim Soleum’ phiên bản mệt mỏi và vẻ u sầu nhìn lại phía tôi.

Rồi người đó vẫy tay.

“...!”

Tôi theo phản xạ giơ tay lên… rồi hạ xuống.

‘Cái gì đây.’

Tuy ‘Kim Soleum’ không phải bóng ma hay bản sao, nhưng cảm giác bất an và khó chịu bỗng trào lên trong lòng tôi.

Tuy nhiên, cái ‘Kim Soleum’ đang đứng ngoài kia vẫn chưa dừng lại.

Anh ta nhìn quanh, kéo một chiếc ghế gần đó, rồi ngồi xuống ngay trước khung cửa sổ.

Miệng anh ta mỉm cười rạng rỡ, còn mặt thì hướng về phía tôi.

“...”

‘Hay là mình nên bỏ đi nhỉ?’

Dù cửa có không mở trong một tiếng nữa thì tôi cũng có thể đứng chờ đó…

Cảm giác khó chịu mỗi lúc một lớn, cho đến khi-

“Ngài Kim Soleum.”

“...!!”

“Cảm ơn ngài đã tham gia buổi tư vấn hôm nay. Tôi sẽ là người tư vấn của ngài.”

Bản sao ngồi ngoài cửa sổ bắt đầu nói.

“Trông ngài khá mệt. Dạo này ngài ngủ có ngon không? Thường thì ngài ngủ mỗi ngày bao nhiêu tiếng?”

Tôi nghiến răng.

“...Tôi ngủ đủ.”

“Vậy ạ… Ngài có thể nói con số cụ thể được không? Trên năm tiếng chứ?”

“...Thỉnh thoảng.”

“Tôi hiểu rồi. Ngài có nghĩ việc ngủ ít đôi khi liên quan đến áp lực công việc không?”

Tuyệt vời.

‘Nói chuyện kiểu này làm tôi phát điên.’

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại.

“Tôi không muốn trả lời. Nghe mấy câu đó từ một kẻ trông giống hệt tôi chỉ khiến tôi thấy khó chịu hơn.”

“Tại sao ngài nghĩ mình lại thấy khó chịu, thưa Ngài Kim Soleum?”

“Chẳng phải người ta vốn cảm thấy bị đe dọa khi thấy ai đó y hệt mình hay sao?”

“Nhưng… tôi là một thực thể có nhận thức và khác biệt rõ ràng với ngài, Ngài Kim Soleum.”

Gì cơ?

“Ngày có muốn tìm hiểu những điểm khác biệt đó không?”

Tôi theo bản năng nhìn kỹ đối phương.

Mắt, mũi, miệng, cơ thể, trang phục.

“...Vẫn giống hệt.”

“Vậy chúng ta dùng gương để so sánh rõ hơn nhé.”

Két.

Tủ sách cạnh ghế sofa trượt sang bên và để lộ một tấm gương soi toàn thân.

Tôi nhìn vào đó thì thấy-

Một nhân viên văn phòng mệt mỏi.

“...”

“Giờ ngài muốn so sánh chứ?”

Dù có so sánh cũng chẳng khác gì…

“...”

“Ngài thấy sao?”

“…Tôi có vẻ …”

Tôi vừa nói, vừa nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu.

“…mệt mỏi hơn… chắc vậy.”

Chỉ là ảo giác… hay đó là thật?

“Tôi hiểu rồi.”

Nhưng cái ‘tôi’ ngoài cửa sổ lại gật đầu.

“Tại sao ngài nghĩ có sự khác biệt đó?”

“Tôi không biết.”

“Vậy chúng ta quan sát thêm chút nữa. Biết đâu ngài lại có phát hiện mới.”

Tôi luân phiên nhìn giữa cái ‘tôi’ ngoài cửa sổ và trong gương.

Mắt, mũi, miệng, vai, tay…

Cổ tay.

“Cái hình xăm.”

Tôi lẩm bẩm như bị thôi miên.

“Anh không có hình xăm.”

Hình xăm tôi có từ công viên giải trí vẫn còn.

Nhưng…

: 恩主 :

Cái này thì không.

Hình xăm kiêm kho chứa đồ của tôi.

“Đó là hình xăm gì vậy? À, cái đó hả!”

“Ừ.”

“Phải có lý do gì đó mà chỉ ngài mới có hình xăm chứ. Nó có công dụng gì?”

“Nó cho tôi cất giữ đồ vật.”

“Ra vậy. Hiện giờ có gì trong đó không?”

“Có.”

“Ngài có thể lấy ra được không? Nếu ngài cảm thấy không thoải mái, ngài có thể đặt chỗ nào tôi không thấy cũng được.”

“…Được thôi.”

Tôi lấy đồ ra từ hình xăm.

Trang bị, xu, nhiều món linh tinh…

Toàn là thứ quen thuộc.

“Tôi lấy hết rồi.”

Tôi vẫn chưa hiểu điều này để làm gì.

Khác biệt giữa tôi và người kia là gì?

“Ngài Kim Soleum.”

“Sao?”

“Tôi nghĩ vẫn còn thứ gì đó trong hình xăm của ngài.”

Đủ rồi đó!

“Ngài có muốn đưa tay cho tôi không?”

Tôi không muốn biế-

“Không, ngài muốn mà. Ngài muốn biết, và ngài có thể làm được.”

“...”

Tôi đứng dậy khỏi ghế…

Và tiến lại gần cửa sổ…

Rồi đưa tay ra.

“Ngài đã vất vả nhiều rồi.”

‘Kim Soleum’ bên ngoài nắm lấy tay tôi.

Và rồi.

Anh ta thọc tay thẳng vào hình xăm trên tay tôi.

Khúc này, Bóng tối gọi main là (선생님 - seonsaengnim) một cách gọi dành cho người lớn tuổi, người có chuyên môn, người mình kính trọng hoặc là giáo viên của mình.