“Tôi thật sự không thể tin rằng anh đã lên Đội tinh nhuệ rồi đấy…”
“...”
“Tại sao anh lại chọn một phương án liều lĩnh đến thế?”
Giọng nói kia đầy ắp sự lo lắng.
Tôi ngồi trong văn phòng đội D mà xoa trán mệt mỏi.
“…Giám đốc Ho.”
“Sao sao?”
“Nếu tôi đã thất lễ gì đó, xin chân thành cáo lỗi.”
Tôi hỏi thật: ông đến đây làm gì?
Trong khi chúng tôi thì sắp phải dọn đi chỗ khác, sao ông lại ngồi ngay trong văn phòng đội D như là đồng nghiệp từ bộ phận bên cạnh đang ghé chơi hả?!
“Ơ? Anh chưa từng thất lễ đâu, Soleum - nim. Thật đấy, anh nên tự tin vào bản thân hơn mới phải.”
Tên này… không phải người thường.
Nhìn Giám đốc Ho làm vẽ mặt buồn bã như thể tôi vừa từ chối lời mời ăn trưa của đồng nghiệp, sống lưng tôi càng lạnh.
‘Mình tưởng ông ta sẽ hoặc gây hấn, hoặc hoàn toàn phớt lờ mình cơ.’
Tạo sao ông ta lại… bình thường đến thế này?
Thực lòng mà nói, ông ta có đủ thẩm quyền và từng đưa ra một đề nghị động trời. Việc tôi từ chối lẽ ra đã khiến ông ta phật lòng mới đúng.
‘Người tỉnh táo thì đã chọn về phe ổng rồi.’
Ban đầu, tôi cũng hơi nghiêng về hướng đó.
Ít nhất, cho đến khi tôi hỏi một câu,“Thưa Giám đốc, nếu không quá phiền thì tôi có thể hỏi… đây là đợt thứ mấy của dự án này ạ?”
“Đợt mấy à? Anh hỏi là lần thứ mấy thử nghiệm ấy hả?”
“Vâng, đúng vậy.”
“À thì… không có số cụ thể. Đây là một dự án mới tinh.”
“…Ra vậy. Xin cảm ơn ngài.”
Ngay lúc đó tôi liền quyết định.
‘Cắt đứt liên lạc thôi.’
Một dự án mới ngay giữa công ty chuyên xử lý chuyện kinh dị?
Chín trên mười lần, kiểu gì dự án này cũng được lập ra chỉ vì một câu chuyện kinh dị cấp cao chưa xác định nào đó.
‘Chắc chắn là cấp A trở lên.’
Và chuyện creepypasta kiểu đó thì đâu thể đo lường bằng mấy cái cấp A - B - C đâu, đó phải những thứ khủng khiếp đến mức không cá nhân nào có thể chống đỡ nổi, kiểu tuyệt vọng cấp vũ trụ, những thứ vô phương lường trước hoặc không thể nào chuẩn bị.
Chúng không còn là nỗi sợ chết hay mất tích đơn thuần nữa, mà là thứ gì đó ăn sâu vào bản thể.
Không những thế, họ còn đem 『Tấm Vé Ước Nguyện』(thứ khiến mọi nhân viên sẵn sàng phát điên) ra làm phần thưởng ư?
‘Chắc là cấp S rồi còn gì.’
Nhìn kiểu gì thì chương trình này cũng là nhiệm vụ cấp tối thượng cho Đội ㄴThám Hiểm Thực Địaᄀ.
Mà lại còn là ‘lần thử nghiệm đầu tiên’, chẳng phải đồng nghĩa rằng công ty không có dữ liệu gì sao?
‘Mấy người muốn tôi đi tự sát à?’
Dù đãi ngộ có tốt đến mấy thì tiền đề của dự án này đã sai ngay từ đầu.
Nếu tôi được đảm bảo làm đội trưởng (thì có thể suy nghĩ lại một chút)… nhưng thú thực, cho dù tôi có được làm đội trưởng thì cũng chỉ là hư danh thôi.
‘Làm gì có chuyện đội hình trong mơ do đích thân Giám đốc chọn, lại nghe lời một nhân viên chưa làm việc đến một năm như t?’
Không chỉ vậy, nếu có mặt Giám đốc trong cuộc chơi thì vai trò đội trưởng chỉ như cái mồi câu, như thuyền giương buồn giữa tâm bão. Sống sót đã khó, huống chi nói gì đến việc điều hành.
“…Tôi không muốn vậy.”
Tôi cũng đã tích lũy gần được một phần ba số điểm cần thiết rồi. Không lí do gì mà tôi phải liều mạng vì một 『Tấm Vé Ước Nguyện』 cả.
…Hơn nữa, ở lại tổ D còn có lợi ích thực tế khác.
‘Nếu Park Minseong hoặc Đội phó Eun Haje trở lại, họ có thể tái gia nhập tổ D một cách tự nhiên…’
Giữ cho chỗ này linh hoạt sẽ dễ bố trí người hơn nhiều.
Thế nên quyết định này của tôi có rất nhiều công dung.
Nhưng vì không thể giải thích dài dòng, tôi chỉ đáp, “Phương án này có vẻ mang lại lợi ích cho nhiều người hơn, nên tôi đã chọn nó. Mong giám đốc thứ lỗi.”
Khoảnh khắc ấy, nụ cười thân thiện của Giám đốc Ho thoáng dao động.
Và rồi ông ta nói, “Những người tốt bụng như anh luôn là loại người khó hiểu nhất…”
“...”
Chờ đã, ông ấy vừa nói gì cơ…!Chậc.
“Hừm, nếu anh thay đổi ý thì cứ liên hệ với tôi, Soleum - nim”, nói rồi, giọng ông ta nhỏ dần.
Cứ như vậy, Giám đốc Hồ thản nhiên chào tôi, mỉm cười và rời khỏi văn phòng.
“...”
Hành động mới nãy… không bình thường cho lắm.
☾Hoẵng - nim, tôi ngửi thấy mùi dịch bệnh trên người đàn ông đó☽
Dịch bệnh ư?
☾Nếu anh mời anh ta vào không gian cá nhân hay studio thì nhớ khử trùng kỹ nhé.☽
‘Dịch bệnh, kiểu ôn dịch đấy à…?’
Tôi ngẫm nghĩ về thân phận thật sự của Giám đốc Ho một lúc, rồi gạt đi suy nghi.
‘Cái gì đến trước thì xử lý trước. Mình phải ưu tiên chuyện cấp bách cái đã.’
Việc cần làm bây giờ là chuẩn bị lại toàn bộ hành lý và tài liệu, trước khi chính thức chuyển sang đội tinh anh…
“Soleum - ssi.”
“A-!”
“Đ-Đội trưởng…”
Đội trưởng tổ D - Thằn lằn bước vào từ cánh cửa mà Giám đốc Ho vừa rời đi và đưa cho tôi một xấp tài liệu.
“Giám đốc Cheong nhờ tôi chuyển giúp. Nói rằng ‘Biết đâu xem thử sẽ có ích’.”
“Vâng… em hiểu rồi.”
‘Làm ơn, lần sau bước vào nhớ gõ cửa giùm…’
Tôi thở ra nhẹ một hơi trong khi nhận lấy tập tài liệu, rồi nhìn vào trang bìa.
〔Qterw-C-1603〕
〔Lời khai khám phá chưa đăng ký #21〕
〔Mức Bảo Mật: [C]〕
…Hở?
“Em được phép đọc cái này thật ạ…?”
“Ừ.”
À, hình như đây là bản báo cáo trước đăng ký và cần quyền truy cập cấp C để đọc. Có vẻ như Giám đốc Cheong đã cho phép tôi đặc biệt đọc nó.
‘Thế càng đáng sợ hơn nữa!’
Nhưng từ chối đọc thì có vẻ còn nguy hiểm hơn, nên tôi hít sâu một hơi rồi bắt đầu lật trang.
Không biết đây là bản ghi gì…?
Hở?
--------------------------------------
Tờ rơi quảng cáo sản phẩm mới vừa phát hành, được xác nhận là từ Qterw-C-1603.
Tên sản phẩm: 『Thanh Churro Bé Ngoan』 (vị quế).
Đặc điểm: Bao bì có hình biếm họa gương mặt trẻ con mặc vest, đeo mặt nạ có gạc sừng dê giống cành cây.
※ Chú ý: Nhân vật trên bao bì rất giống với đồng phục của Bộ phận Thám Hiểm Thực Địa của công ty.
※ Chú ý: Hãy đặc biệt lưu ý khi kiểm tra nhân sự có mặt nạ cùng kiểu thiết kế.
--------------------------------------
“...”
Ơ khoan đã.
Cái này…
…là tôi mà?!