Tôi đã nghe nói về Giám đốc Ho vài lần, chủ yếu là do mấy chuyện đấu đá nội bộ trong công ty.
Anh ta thuộc ‘phe’ của đội A ưu tú, cùng với Lee Byeongjin (người phụ trách quy trình đánh giá hồ sơ thủ công).
Trưởng phòng đó thân với đội A lắm, kiểu như… ‘chung phe’ ấy.
Giám đốc Ho để ý đến anh đấy, Giám sát Kim.
Giám đốc là cấp trên tốt nhất mà anh có thể mong có được trong công ty này. Đừng bỏ lỡ cơ hội đó.
Tôi đã được khuyên không biết bao nhiêu lần rằng, nên ‘vào phe’ của Giám đốc Ho.
Nhưng tôi không ngờ chính ông ta lại bất ngờ xuất hiện ở văn phòng đội D, không những thế, ông ấy còn trông y hệt một đồng nghiệp thân thiện từ phòng bên cạnh!
Tôi theo phản xạ đứng dậy cúi đầu.
“Chào Giám đốc Ho ạ.”
“Ồ, anh nhận ra tôi ngay luôn à…”
Mắc cái gì mà ông ta giả bộ ngại ngùng sau khi gọi tên Giám đốc Cheong trống không hả?!
‘Ông ta vào đây cứ như đã biết hết về cái ‘lời đề nghị thú vị’ mà Giám đốc Cheong đưa ra cho mình ấy…’
Khoan đã.
‘Chẳng phải ông ta vừa bảo là có một đề nghị riêng muốn nói với mình sao?’
Đề nghị?
Tôi liếc sang người thanh niên trẻ đang giữ nét mặt dễ chịu.
Với giọng điệu thân thiện, ông ta tiếp tục.
“Xin lỗi nhé. Chắc tôi làm anh căng thẳng vì nhắc đến một người khá đáng sợ đúng không?”
“Không đâu ạ. Nếu có gì, thì tôi phải xin lỗi vì chưa tự giới thiệu đàng hoàng…”
“Ồ không cần đâu! Tôi không quá câu nệ hình thức, cứ nói chuyện thoải mái cũng được.”
Thế thì còn lâu nhé.
‘Ông này là kiểu không biết lễ nghi cơ bản, hay cố tình tạo áp lực đây?’
Dù thế nào thì tôi vẫn gật đầu, hít một hơi như thể đã thả lỏng bớt.
‘Chắc đây là phản ứng mà ông ta muốn thấy.’
Quả nhiên, Giám đốc Ho tiếp tục với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời nói lại chẳng mấy nhẹ nhàng.
“Để tôi đoán thử nhé. Giám đốc Cheong chắc đưa ra đề nghị liên quan đến các đội ưu tú, kiểu như lập một đội mới chẳng hạn?”
“...”
Quao. Đoán trúng phốc luôn đó.
Tôi có nên thành thật và nói hết luôn không nhỉ?
Nhưng kể cả tôi không nói, kiểu gì cũng dính đạn.
Đầu óc tôi xoay như chong chóng.
“Thì đúng là vậy, nhưng… À! Xin lỗi thưa Giám đốc, tôi luống cuống quá. Hay là ngài giám đốc qua bên kia ngồi cho thoải mái hơn.”
Tôi giả vờ như chợt nhớ ra chút phép tắc xã giao và cắt ngang mạch câu chuyện, rồi mời ông ta đến sofa tiếp khách trong văn phòng đội D.
☾ Ồ, anh đang câu giờ để xử lý vị khách khó nhằn. Tuyệt lắm, anh Hươu! Rất tự nhiên! ☽
Dù MC của chương trình đố vui rùng rợn (người ưa thiêu đốt những thứ không hợp chương trình) có khen, thì tôi vẫn cảm thấy căng thẳng. Nhưng ít nhất, tôi cũng kéo được chút thời gian.
Tôi lao vào phòng nghỉ, chuẩn bị vài món bánh, trà xanh và cà phê rồi vội vàng quay lại.
“Ngài dùng trà hay cà phê ạ?”
“Ồ, anh thích cái nào thì cứ lấy. Tôi dùng cái còn lại.”
Ông ta có nhận ra nghe kiểu đó từ một giám đốc cấp cao nó gián tiếp gây áp lực cỡ nào không?!
Tôi nhìn biểu cảm của ông ta rồi giả vờ chọn cà phê, đưa trà xanh cho ông ta, cúi nhẹ khi đặt lên bàn.
“Cảm ơn giám đốc đã để tâm.”
“Không có gì.”
Giám đốc Ho nhấp trà, buông một lời nhận xét vô thưởng vô phạt về độ ấm và mùi vị dễ chịu.
“Thật ra tôi đến đây không phải để gây áp lực đâu, Soleum - nim. Tôi chỉ nghĩ là sẽ vui nếu được làm quen, trò chuyện một chút thôi.”
…Như thể ai đi làm mà không biết rằng nói chuyện quá thoải mái với sếp lớn có thể mang họa vào thân.
Nhưng lời ông ta nói tiếp theo lại khiến tôi sững người.
“Chúng ta ít khi gặp được thành viên kỳ cựu của Bộ phận ㄴ Thám Hiểm Thực Địaᄀ, nên nếu thấy ai có thể sẽ gặp thường xuyên, tôi luôn cố gắng làm quen.”
“...”
“Thẳng thắn mà nói, Bộ phận ㄴ Thám Hiểm Thực Địaᄀđóng góp rất lớn cho công ty. Thế mà ngay cả trong Phòng Phát Triển cũng có người suốt ngày ngồi bàn giấy mà than vãn về hiệu suất, xem nhóm các anh như nhân lực thời vụ có thể vứt bỏ.”
Mắt ông ta thoáng ánh lên một tia cảm xúc.
“Có thể anh sẽ nghĩ tôi lý tưởng hóa, nhưng tôi không thể chấp nhận tình trạng đó. Anh nghĩ sao?”
“...”
Nghe thì có vẻ là một lời đề nghị tốt đẹp.
Nhưng thật ra, cảm giác của tôi là: báo động đỏ.
‘Một lãnh đạo cấp cao ở công ty này không nên nói như thế.’
Nếu ông ta có chức có quyền, lẽ ra ông ta đã có thể tự cải thiện tình trạng đó. Vậy tại sao ông ta lại đi hỏi một lính mới mấy câu “có thấy vấn đề không”?
‘Không lẽ ông ta đang thử lòng, tìm ‘phe phản động’?’
Nhưng nếu ông ta thật sự thành tâm, thì tôi phải lựa lời. Tôi cố đáp sao cho không gây họa, mà vẫn khiến người nghe thấy là tôi ‘đứng về phía họ’.
“…Ít nhất thì cũng không ai bị ép làm việc ở đây. Tôi nghe nói công ty cho phép nghỉ việc thoải mái, và vẫn đảm bảo phát 『Tấm Vé Ước Nguyện』 đầy đủ.”
“Ừ, đúng là một điểm sáng hiếm hoi.”
Giám đốc Ho mỉm cười hiền hòa.
“So với mấy tổ chức gán cho dân thường tội danh oan ức, không xử mà đã ném họ cho Bóng Tối… thì nơi này ít nhất vẫn còn tự do lựa chọn.”
“...”
Ồ, ông này rất ghét Cục Quản Lý Thiên Tai.
‘Phải giấu ngay chuyện mình từng liên quan mới được.’
Nghĩ đến thẻ ID đặc vụ vẫn còn giữ trong túi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng tôi.
Tôi vội nhấp một ngụm cà phê để che biểu cảm, “Dù sao thì, những người muốn sống cho ra con người chắc cũng chẳng chấp nhận nổi mấy chỗ như vậy.”
“Thấy chưa? Chúng ta nói chuyện rất hợp đấy, Soleum - nim.”
Đó là sự hiểu lầm.
Nhưng mong ông giữ mãi sự hiểu lầm đó giùm…
Trước khi câu chuyện biến thành bom nổ chậm, tôi vội lái sang hướng khác.
“Cảm ơn ngài. Mà… về lời đề nghị ngài nhắc lúc nãy…”
“À đúng rồi! Phải nói đến cái đó chứ.”
Mắt Giám đốc Ho sáng lên.
“Thật ra tôi đang lập một nhóm dự án, và hiện đang tuyển người vào nhóm đó.”
“...!”
“Tôi muốn mời anh Soleum - nim tham gia nhóm này.”
Gì cơ?!
Tôi chợt nhớ lại một câu từng nghe từ Trưởng phòng Lee Byeongjin:
“Có tin đồn là Giám đốc Ho đang điều hành một nhóm dự án tối mật dưới trướng mình… Có thể anh sẽ được điều qua bên đó.”
‘Và giờ tin đồn thành sự thật rồi đây.’
Nhưng điều kế tiếp còn sốc hơn.
“Nói chính xác thì tôi đang xem anh như một ứng viên cho chức trưởng nhóm.”
“...”
Vị giám đốc này bị điên thật rồi sao?
“Hiện có ba ứng viên. Thật ra, nếu anh có thêm hai năm kinh nghiệm nữa thì tôi đã chọn anh rồi. Bây giờ thì anh xem như một trong ba người lọt vào vòng cuối nhé.”
Đầu tôi như sắp phát nổ.
☾ Ô, lời mời này có vẻ hứa hẹn quyền lực hơn lần trước đó. Hãy nghe thử điều kiện đi, anh Hoẵng! ☽
Không, cái kiểu ‘nghe điều kiện’ đó chỉ có tác dụng khi tôi có quyền mặc cả! Bây giờ thì…
‘…Tiêu thật rồi.’
Chuyện này giống như khi Paris nhận quả táo vàng: chọn ai cũng sẽ làm phật lòng các vị thần còn lại.
Đây còn tệ hơn cả chuyện ‘chọn phe’.
‘Nếu đổi phe là cháy cầu thì cái này là cho nổ luôn cả căn cứ.’
Tôi cố gắng giữ mặt bình thản, chỉ riêng việc giữ được vậy là tôi cũng đủ cảm thấy tự hào lắm rồi.
‘Có khi từ chối cả hai là đường sống sót duy nhất…’
“À, tôi hơi nóng vội rồi. Đáng ra phải nói về phần đãi ngộ trước chứ.”
“…Đãi ngộ ạ?”
“Thưởng hiệu suất cho dự án.”
Giám đốc Ho mỉm cười.
“Nếu dự án thành công, tất cả thành viên đều sẽ nhận được một 『Tấm Vé Ước Nguyện』.”
“...!!”
“Mỗi người một tấm, không loại trừ ai.”
Trời đất ơi.
“Còn trưởng nhóm thì sẽ có một quyền lợi đặc biệt nữa, nhưng chuyện đó để sau khi anh tham gia nhóm rồi bàn tiếp.”
“...”
“À, cảm ơn vì tách trà nhé.”
Giám đốc Ho đứng dậy, đặt cốc vào bồn rửa và tiến đến cửa văn phòng.
“Hãy suy nghĩ vài hôm rồi báo lại, nhưng tôi khuyên là anh đừng để quá một tuần.”
Ông ta nghiêng người một chút như thể đang đưa ra lời khuyên chân thành.
“Giám đốc Cheong không phải người kiên nhẫn cho lắm.”
“...”
“Nếu sau này cần người để trò chuyện lúc làm việc, cứ ghé văn phòng tôi bất kỳ lúc nào nhé. Tạm biệt!”