Tôi ngẩng đầu lên và nhìn người tư vấn đang đứng cạnh cửa sổ.
“Cảm ơn anh. Tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.”
“Không, tôi mới là người phải cảm ơn ngài đấy, ngài Kim Soleum!”
Gương mặt của người tư vấn sáng bừng lên rõ rệt.
Vì một lý do nào đó, giờ trông anh ta không còn giống hệt tôi nữa.
“Chúng ta nói chuyện thêm một chút nhé?”
Từ lúc đó trở đi, buổi trò chuyện trở thành một buổi trị liệu bình thường.
Nói chính xác thì, Bóng tối này tạo cảm giác như một chuyên gia tâm lý đang khéo léo giúp tôi mở lòng về nhiều thứ vậy.
‘Phải công nhận là văn phòng làm việc tốt thật.’
Nếu cái công ty truyện hái ra tiền nhờ kinh dị (aka Daydream) có làm đúng được một điều, thì đó là đưa [Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo] vào phúc lợi nhân viên.
“Để tôi đưa ngài một tấm bảng. Bất cứ khi nào ngài cảm thấy quá tải vì những suy nghĩ tiêu cực, ngài đều có thể quay lại [Văn phòng Tư Vấn của Cáo].”
Trên đường ra về, tôi được nhận một vật phẩm.
Đó chính là tấm bảng gắn trên cánh cửa tôi đã đi qua trước đó.
〔Văn Phòng Tư Vấn của Cáo〕
“Nếu ngài gắn tấm bảng này lên một cánh cửa và mở ra, nó sẽ nối tới văn phòng tư vấn của chúng tôi.”
“…Cảm ơn.”
Tôi muốn giữ lại nó lắm, nhưng khi rời khỏi đây, tôi phải dán nó lên một cánh cửa khác.
Sau khi buổi tư vấn kết thúc, bất kỳ khách hàng nào sử dụng dịch vụ phúc lợi của công ty đều bắt buộc phải gắn bảng tên vào cửa.
‘Tấm bảng tôi dùng để đi vào chắc đã biến mất rồi.’
Sẽ dễ hiểu hơn nếu tôi nghĩ đây là một hình thức trả nợ.
“Vậy thì tôi xin phép đi trước.”
Tôi vừa định đứng lên thì bị chặn lại bởi giọng nói tiếc nuối của người tư vấn.
“Thật ra, việc đặt lịch định kỳ mỗi một hoặc hai tuần sẽ mang lại hiệu quả tốt nhất…”
Aaaaaa!
“Xin lỗi nhưng tôi bận lắm… Chắc khó lắm đấy.”
“Tất nhiên. Gần đây ai cũng nói thế cả…”
Người tư vấn kia trông hơi buồn và gật đầu nhẹ.
Nhưng tôi không thể mềm lòng vì cái vẻ mặt đó được.
‘Tư vấn định kỳ làm tăng nguy cơ phát sinh tác dụng phụ một cách nghiêm trọng…!’
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream: Truyện Ma
[Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo] : Hồ sơ sử dụng số #521 (Đặc biệt)
Người tư vấn đã liên tục thúc giục khách đặt lịch hẹn định kỳ.
Khách hàng ban đầu khách từ chối, nhưng sau 1 tiếng 21 phút bị thuyết phục, khách đã đồng ý trong tâm trạng thư thái.
Sau đó, vị khách đã mất tích.
※ Để xem toàn bộ hồ sơ cần có quyền truy cập cấp B trở lên.
========================
May thay, người tư vấn chỉ mỉm cười và không nói gì thêm.
“Dù sao thì, tôi cũng rất mừng vì quanh anh có đồng nghiệp, gia đình và bạn bè tốt, ngài Kim Soleum.”
“...”
Khoan đã.
Đúng là giữa cái thế giới toàn chuyện ma quái điên rồ này, tôi cũng có vài người tử tế và một 『Người Bạn Tốt』 cạnh bên, nhưng mà…
“Gia đình…? Ý anh là sao?”
Người tư vấn đưa tay gõ nhẹ vào cổ tay mình.
Tôi nhìn xuống cổ tay mình.
Ngay vị trí đó là…
: Socius :
“Người đó.”
“...?!”
♬♩♪♬♪♪♩
“À, hết giờ rồi. Bảo trọng nhé, ngài Kim Soleum.”
Tôi ngẩng đầu.
Không còn ai ở đó cả.
Người tư vấn vừa còn mỉm cười bên khung cửa sổ đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Hiện tại, căn phòng chỉ còn lại ánh nắng đổ xuống từ khu vườn ngoài trời nhỏ xinh…
♬♩♪♬♪♪♩
Giai điệu nhạc van nhẹ nhàng vang lên như báo hiệu kết thúc buổi trị liệu.
Ở đằng xa, tôi thoáng thấy một chiếc đuôi cáo màu cam rực lướt nhanh dưới chân tường đá của khu vườn.
“...”
Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa và đi về phía tấm rèm phòng thay đồ.
Trên đường, tôi thấy một ly nước mát đặt trên bàn ren hoa.
〔Hôm nay cũng làm việc chăm chỉ nhé!〕
〔^^〕
“...”
Tôi uống cạn ly nước một hơi, rồi đặt lại ly xuống bàn một cách biết ơn.
Lá trà lúa mạch có mùi vị bùi bùi và mùi hương thơm mát dễ chịu.
☾ Buổi tư vấn có giúp được gì cho anh không, anh Hoẵng? ☽
“Ừ.”
Tôi ôm lấy con gấu bông 『Người Bạn Tốt』 của mình.
...Giờ đầu óc đã thông suốt hơn, tôi cũng có vài suy nghĩ về cái tên này…
‘Nhưng để sau giờ làm rồi hẵng tính.’
Trước mắt, tôi cần gặp một người trước đã.
Cọt kẹt.
Tôi mở cửa bước ra ngoài.
Đối diện hành lang, một con thằn lằn trắng mặc vest đen đang dựa lưng vào tường, rồi ngẩng đầu nhìn tôi.
“Cậu đã hoàn thành buổi tư vấn chứ?”
“Rồi ạ.”
Chắc là mặt tôi đang trông ngượng ngập lắm khi trả lời câu đó.
“Cảm ơn Đội trưởng. Nhờ anh mà em đã thoát khỏi tình trạng ô nhiễm tinh thần.”
“Không cần cảm ơn.”
Đội trưởng Thằn Lằn mà biết khiêm tốn ư…?!
“Cậu vẫn còn bị nhiễm bẩn, Kim Soleum - ssi. Hãy tiếp tục tham gia trị liệu định kỳ.”
“...Vâng.”
À, thì ra là vậy.
“Dù vậy, hiện tại em đã thấy khỏe hơn hẳn rồi. Đội trưởng cũng thấy vậy mà đúng không?”
“Ừ.”
Đội trưởng Thằn Lằn nhìn tôi kỹ một lúc rồi nói, “Giờ thì, hãy tiếp tục.”
“Tiếp tục… cái gì ạ?”
“Lời nhắn từ Giám sát viên Park Minseong.”
“...!!”
Trưởng phòng Lee Jaheon lấy ra một mảnh giấy nhớ nhỏ từ túi áo vest và đưa cho tôi.
〔Cậu vất vả rồi, Hươu. Cảm ơn cậu vì đã cứu anh ra.〕
“...”
Tôi hít sâu một hơi.
“Anh ấy đã hồi phục chưa?”
“Tiêu chuẩn để gọi là hồi phục thì… khó nói.”
“Ý em là, anh ấy có thể giao tiếp một cách tỉnh táo không?”
“Về mặt kỹ thuật thì có thể.”
Huuu…
‘Tức là anh ấy vẫn còn hơi… không ổn định.’
Dù gì thì biết mình đang dần hồi phục cũng là một điều đáng mừng.
Và tự nhiên, tôi lại nhớ tới một người đồng đội khác.
“…À mà, Đội phó Eun Haje vẫn chưa liên lạc gì với anh đúng không ạ?”
“Chưa.”
“...”
Đội phó Eun Haje đã biến mất hoàn toàn ngay khi bắt đầu kỳ nghỉ phép.
Tôi nhắn tin hay gửi KakaoTalk thì lâu lâu cô ấy cũng đọc, nhưng tuyệt nhiên không trả lời. Chỉ có dấu ‘đã xem’ là hiện lên.
‘Chắc chị ấy đang cố tách mình khỏi cái công ty chuyên chuyện ma quỷ này.’
Sau đống hỗn loạn vì nhiễm bẩn tinh thần, nước đi đó khá khôn ngoan.
Dù sao thì, lịch trình buổi sáng của tôi đến đây là kết thúc.
“Giờ em quay lại văn phòng được rồi chứ?”
“Ừ.”
“Một lần nữa, em xin cảm ơn anh rất nhiều, thưa Đội trưởng.”
“Ừ.”
Trưởng phòng Lee Jaheon quay đi lo việc riêng của mình, còn tôi thì tranh thủ lướt qua khu mua sắm phúc lợi của công ty trước giờ ăn trưa.
Nhờ vừa kiếm được một bình tinh chất hạng A, tôi đã có một số tiền nho nhỏ để tiêu xài xa xỉ.
‘Có đầu óc tỉnh táo đúng là dễ chịu thật…’
Nhưng tôi vẫn thấy công ty này quá sức đáng sợ.
Cốc, cốc.
“Chào buổi chiều.”
Hở?
Tôi ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính.
Không rõ từ lúc nào mà một người đã bước vào văn phòng, giờ anh ta đang nhẹ nhàng gõ lên bàn tôi.
Người đó là một chàng trai trẻ mặc vest xám.
‘Mặt lạ hoắc.’
Chắc là ‘anh ta’ đến từ đội khác, hoặc bộ phận khác.
Trông ‘anh ta’ tầm tuổi tôi, nhưng có khí chất kiểu ‘đối thủ mà không ai muốn cạnh tranh khi đi phỏng vấn’.
‘Sao anh ta không xin vào mấy tập đoàn lớn mà lại chui vào chỗ quỷ ám này nhỉ?’
Chớp mắt một cái, tôi suýt thấy tội nghiệp cho ‘anh ta’, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế.
“Chào anh. Tôi giúp gì được cho anh?”
“À, tôi có điều muốn hỏi.”
‘Anh ta’ cũng đáp lại với thái độ lịch sự chẳng kém.
“Buổi tư vấn của anh ổn chứ, Soleum?”
“...!”
“Thấy anh hồi phục được nhiều như vậy thật tốt. Tôi là Ho Yoowon, rất hân hạnh được gặp anh”, nói rồi, anh ta đưa tay ra để bắt tay.
“Tôi nghe nói Giám đốc Cheong gần đây có đưa ra một lời đề nghị thú vị với anh.”
“...”
Giám đốc Cheong.
Và ‘anh ta’ không dùng kính ngữ khi gọi Giám đốc Cheong.
Và cái tên ấy…
Ho Yoowon.
...
Giám đốc Ho!!
“Trùng hợp ghê. Tôi cũng có một lời đề nghị muốn đưa ra.”
Giám đốc Ho đã đích thân đến văn phòng của Đội D.