Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

44 8

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

4 7

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

58 600

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

23 31

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

54 418

Web Novel - Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm

Chúng tôi quyết định sẽ thử dùng lại cái 『Bồn Tắm Máu』 một lần nữa.

☾ Nếu tôi trẻ lại thêm chút nữa, thì việc đồng hành cùng anh sẽ dễ dàng hơn nhiều đấy, Hoẵng - nim! ☽

Tôi đồng ý với luận điểm của Braun.

Con thú nhồi bông này có thể sẽ lớn lên chút xíu... nhưng tắm thêm một lần nữa chắc không sao đâu. Nó vẫn nhỏ như một cái móc khóa thôi mà.

Tuy nhiên, Braun lại kiên quyết từ chối việc dùng máu tôi làm chất tắm như lần trước.

☾ Ôi trời đất ơi! Tôi xin được từ chối với tất cả sự kính trọng. Ở ngoài kia có biết bao nhiêu chất dịch cơ thể từ các sinh vật có tri giác khác, tại sao lúc nào bạn tôi cũng phải dùng đến máu của mình chứ? ☽

Có vẻ như vào lần trước, tôi đã làm nó sợ đến mức ám ảnh rồi.

‘Mà lần này mình đâu có định đổ nhiều máu đâu…’

Cảm thấy hơi áy náy, tôi đồng ý tìm cách khác để lấy máu.

☾ Rất tốt, rất tốt… Hãy tìm một nguyên liệu phù hợp khác cho bồn tắm nhé, bạn thân! ☽

Ừ, dù sao thì cũng đỡ nhức đầu nếu có thứ gì đó để tập trung vào, thay vì cái mớ chính trị ở công ty…

‘Thật ra cũng khá hữu ích rồi đấy chứ.’

Tôi thở dài, rồi lên đường đi làm.

Tiện thể thì tối qua Baek Saheon không về mà ở lại công ty. Để xem thằng ranh kia chịu được đến bao giờ.

Dù sao đi nữa, tôi cũng cần đưa ra quyết định sớm thôi. Ai biết được Giám đốc Cheong sẽ chờ được bao lâu…

“Soleum - ssi…!”

Hả?

Trong lúc đang đợi thang máy, tôi quay đầu lại và thấy một tân binh khác đang bước đến, tay cầm mặt nạ bò rừng.

‘Jang Heoun!’

Anh nhân viên mà tôi từng đồng hành trong một quãng thời gian vừa ngắn ngủi, vừa đầy sóng gió tại trường cấp ba kỹ thuật Sekwang vào tối qua.

“Anh vẫn bình an!”

“Và xem ra anh cũng thoát ra an toàn, Heoun - ssi.”

“V-Vâng! Nhờ ơn anh mà tôi mới hoàn thành nhiệm vụ an toàn…”

Hôm qua, tôi bận rối tung rối mù nên chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến những người khác, nhưng giờ gặp lại như thế này cũng thấy nhẹ lòng.

Hơn nữa, Jang Heoun dường như còn có ấn tượng rất tốt với vị đặc vụ đã đi cùng. Khi nhắc đến chuyện đó, anh ta còn nở nụ cười rạng rỡ. 

“Thật ra thì, anh ấy tốt hơn tôi nghĩ. Không lấy tôi làm mồi nhử… và còn giải thích vài chuyện về Cục Quản Lý nữa.”

…Cái chuẩn để gọi người ta là ‘tốt’ của người này thấp tới mức đáng báo động rồi đấy.

Dù sao thì có vẻ vị đặc vụ kia từng phê phán công ty Daydream khá gắt, nhưng có lẽ sau khi làm việc với một người đàng hoàng thì góc nhìn đã thay đổi.

Vì không có chuyện gì lớn xảy ra, nên chẳng lạ khi trông Jang Heoun vẫn ổn.

‘Biết đâu lần sau anh ta lại mua thêm mấy món đồ ăn từ chuyện ma thì sao.’

Tôi chợt lóe lên tia hy vọng được thêm chút thu nhập lặt vặt.

“Và… đặc vụ ấy dường như lo cho anh tới tận cuối cùng đấy, Soleum - ssi. À mà tôi chưa nói là mình đã đưa anh cái bảng tên đâu nhé!”

À đúng rồi, cái bảng tên!

“Tôi dùng nó rất hiệu quả đấy. Cảm ơn anh,” tôi đáp.

Thực ra thì, sau khi mượn đồng phục xong vẫn có vài cách để kiếm bảng tên, nhưng nhờ anh ấy mà tôi dùng được luôn và khá tiện.

“Tôi sẽ không quên việc anh đã hy sinh một món đồ quý như thế vì lo cho tôi.”

“Ôi không đâu… Việc anh làm cho tôi còn lớn hơn nhiều…”

“...?”

Tôi làm gì cơ?

Ngay lúc đó, Jang Heoun siết chặt nắm tay, khuôn mặt rạng rỡ.

“Soleum - ssi. Tôi được chuyển sang tổ thường rồi đấy…!”

“...!”

“Họ thực sự chuyển tôi sau ba tháng gồng mình chịu đựng. Thật sự, thật sự… cảm ơn anh. Tôi nghĩ là nhờ anh cả!”

Ôôôô!

Đợt điều động vừa rồi rối loạn quá nên tôi chưa kịp kiểm tra mấy tổ khác, nhưng đây là tin cực vui.

Với tone giọng vui vẻ lên hẳn, tôi hỏi thêm, “Chúc mừng nhé! Cậu được chuyển sang tổ nào?”

“Tôi vào tổ F rồi ạ…!”

“...”

Ồ.

“Anh cùng tổ với Baek Saheon…ssi rồi đấy.”

“Vâng! Anh ấy tốt lắm.”

“...”

Tiêu chuẩn đánh giá người tốt của người này thực sự đã xuống đáy sau vụ bị Đội Bổ Sung hành hạ…

‘Hèn chi hai người họ đi cùng nhau trong truyện ma lần trước.’

Thì ra không phải tình cờ đi ngang, mà là cùng tổ thật.

Tôi mỉm cười và nói, “Trùng hợp ghê. Tôi ở chung ký túc xá công ty với cậu ta đấy… Lúc nào hẹn cả đám tân binh đi ăn một bữa nhé.”

“Ô, cảm ơ… thưa Đội trưởng!”

Ngay lúc ấy, một cuộc gặp bất ngờ xảy ra trước thang máy.

“Chào buổi sáng, Đội trưởng Lee Jaheon!”

“Ừ. Chào buổi sáng.”

Đội trưởng Lee Jaheon cũng đang trên đường đi làm và gặp chúng tôi.

Sau khi đáp lại lời chào lễ phép của Jang Heoun, anh ấy quay sang tôi ngay.

“Soleum - ssi, cậu được triệu tập.”

Lại nữa??

“Em cần ghé văn phòng trước không hay đi thẳng luôn?”

“Đi thẳng.”

Hình như tôi sắp bị ám ảnh bởi hai từ ‘triệu tập’ rồi.

Tôi miễn cưỡng bấm tầng 25 thay vì tầng 13.

‘Lại rời tầng của Đội Thám Hiểm Thực Địa…’

Tôi thầm mong đừng có gì nghiêm trọng.

“Chúc một ngày tốt lành, Soleum - ssi!”

“Ừ, anh cũng vậy, Heoun-ssi.”

Tạm biệt Jang Heoun xong, tôi cùng Đội trưởng Lee Jaheon lên tầng 25.

Ting.

“Đi theo tôi.”

“Vâng.”

Tôi lững thững bước theo sau đội trưởng.

‘Sao thấy dài quá vậy.’

Sau khi quẹo qua vài khúc ngoằn ngoèo trong hành lang, thay vì một phòng họp nào đó thì trước mắt lại là… một cánh cửa.

Trên cửa là tấm biển gỗ ấm áp một cách bất ngờ.

〔Phòng Tư Vấn Cáo〕

“...”

Khoan đã.

“Đội trưởng, đây là…”

Rầm.

Bất thình lình.

Đội trưởng Lee Jaheon dí cổ tôi vào tường.

...?!

“Soleum - ssi, hãy trả lời ngay và không do dự những câu hỏi sau.”

☾ Ối trời ơi! Bạn tôi có cần tôi giúp gì không đấy? ☽

‘Khoan đã, đợi đã…!’

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng tột độ.

Tôi liếc nhìn con thằn lằn.

Đôi đồng tử dọc màu đỏ ấy vẫn nhìn chằm chặp vào tôi một cách lạnh băng.

“Cậu còn nhớ cuộc trò chuyện hôm qua chứ?”

Tôi nuốt khan.

“…Có.”

“Chủ đề cuối cùng chúng ta nói là gì?”

“Là việc tổ D có thể sẽ trở thành tổ tinh anh.”

“Không phải chủ đề đó. Trả lời lại.”

Cái gì?

“Đó là chủ đề cuối mà!”

“Không phải. Sau đó, chúng ta còn nói thêm một chuyện nữa.”

Không thể nào!

Song nó vẫn có thể là thật… nhưng đó chỉ là mấy câu chuyện phiếm lặt vặt thôi mà?

“Không được ngập ngừng.”

“...!”

“Trả lời tôi.”

Chết tiệt!

“Tôi không nhớ!”

“...”

“Chẳng phải là mấy câu nói linh tinh, tán dóc gì đó thôi sao?”

Sự im lặng nặng nề tiếp tục bao trùm.

Và rồi…

Srrrk.

“Ra vậy.”

Đội trưởng Lee Jaheon thả tôi ra khỏi tường.

Tôi không rõ vừa rồi là chuyện gì, nhưng xem ra nó đã kết thúc rồi…

“Soleum - ssi.”

“Dạ?”

“Cậu đã bị nhiễm bẩn.”

“...”

Hả?

Nhưng mà, chuyện đó thì…

“Thì... sau khi thám hiểm thì có một ít ô nhiễm cũng là điều thường–”

Tôi còn chưa nói hết câu thì–

Rầm.

Đội trưởng Lee Jaheon mở toang cửa phòng tư vấn, túm lấy cổ áo tôi rồi quăng thẳng vào trong.

Ầm!

“...!”

“Cậu không được ra khỏi đó cho đến khi buổi tư vấn kết thúc. Tôi sẽ đợi bên ngoài.”

RẦM!

Cánh cửa đóng sập lại.