☾ Anh biết câu này không? “Kem phết thì lúc nào cũng nằm ở trên.” ☽
☾ Nghĩa là, người giỏi dù ở đâu cũng sẽ tỏa sáng. Một câu nói hoàn hảo để miêu tả cậu lúc này đấy! ☽
Thành thật mà nói, câu ‘Cái đinh nhô lên sẽ bị đập bẹp’ nghe có vẻ hợp với tôi hơn…
Cạn sạch sinh lực, tôi lê lết trở về văn phòng của đội D.
Cảm giác như tôi vừa đọc phải một cuốn sách ngụy khoa học, rồi phát hiện ra mọi thứ trong đó đều là sự thật vậy.
Không nhịn nổi nữa, tôi quay sang đội trưởng Lee Jaheon và lên tiếng.
“Đội trưởng.”
“Ừ.”
“Cái em vừa trải qua… không phải một cuộc phỏng vấn.”
“Ra vậy.”
“...”
“...”
“Cần tôi giúp gì không?”
“Có ạ.”
“Giải thích đi.”
Tôi tuôn ra một tràng mọi thứ vừa xảy ra.
Từ lời lẽ của Giám đốc Cheong,『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』, nhân viên đội D biến mất khỏi hệ thống…
Cho đến cả lời đề nghị mà tôi vừa nhận được!
‘Dù sao thì, thông tin về 『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』chắc đội trưởng đã biết từ trước rồi.’
Thêm nữa, tôi biết tính đội trưởng Lee Jaheon không phải kiểu người sẽ giận dỗi hoặc thao túng vì tôi nhận được lời mời ưu ái hơn anh ấy.
Bởi vì, nói thật thì… anh ta là Thằn lằn mà.
“Tôi hiểu rồi.”
Y như tôi đoán, Thằn lằn chỉ khẽ gật đầu.
“Cậu muốn tôi cho lời khuyên chứ?”
“Vâng.”
“Từ chối đi.”
“...!!”
Chốt hạ luôn à? Lý do đâu?
“Anh có thể nói rõ hơn không ạ?”
“Được. Giám đốc Cheong Dallae là một thực thể có ý thức sở hữu rất mạnh với công ty này.”
“...”
Bà ta coi công ty như tài sản riêng à?
Khoan đã…
“Anh vừa gọi bà ấy là ‘thực thể’ đấy à?”
“Đúng vậy.”
Một cách gọi nghe… rất khả nghi.
“…Ý anh là, Giám đốc Cheong không phải người?”
“Câu hỏi đó tôi không thể trả lời.”
“...”
Khác gì xác nhận đâu chứ?
Ít ra, rõ ràng là Giám đốc Cheong không bình thường.
Nhưng nhắc lại một lần nữa, tôi đi làm tại công ty chuyên về chuyện ma mà, chuyện éo gì cũng diễn ra được hết!
“D-Dù sao, xin anh tiếp tục.”
“Được. Vì lý do đó, Giám đốc Cheong sẽ không ngần ngại trói buộc những cá nhân xuất sắc vào cái mà bà ấy coi là ‘tài sản’ của mình.”
“...!”
“Và trong quá trình đó, rất có thể sẽ có những hành động đi ngược hoàn toàn với đạo đức nghề nghiệp của cậu, Giám sát viên Kim Soleum.”
Chết tiệt.
“Đừng mạo hiểm. Ngoài ra, cậu nhiều khả năng sẽ được điều vào một đội tinh nhuệ trong vòng sáu tháng nữa.”
“…Nhưng em sẽ phải rời khỏi đội D đúng không?”
“Đúng.”
“...”
“Cậu muốn ở lại đội D à?”
“Nếu có thể thì em muốn ở lại đây.”
“Tôi hiểu.”
Không chút do dự hay luyến tiếc gì luôn hả, đội trưởng…
Thật là một người đàn ông kiên định… À không, một con thằn lằn kiên định.
‘Dù sao tôi cũng không mong đợi gì khác.’
Ít nhất thì, tôi biết anh ấy không bao giờ cố tình dắt mũi tôi. Tôi có thể tin lời khuyên của anh ta.
“Cảm ơn anh đã giải thích, đội trưởng.”
“Ừ.”
Hừm.
Tôi ngập ngừng một lúc rồi hỏi, “Anh không muốn trở thành đội trưởng của đội tinh nhuệ à?”
“Tôi không có hứng thú.”
Tức là có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Cũng đồng nghĩa là… lời khuyên của anh ấy chẳng giúp ích gì cho lựa chọn của tôi cả.
‘Mệt mỏi thiệt sự…’
Sau đó tôi có nói chuyện thêm một lúc với đội trưởng Lee Jaheon, nhưng chẳng thu được gì đặc biệt.
Nó chỉ khiến cho nỗi rối rắm trong tôi càng thêm sâu sắc.
‘Đội tinh nhuệ à…’
Dù đội trưởng đã phân tích rất logic và hợp lý để tôi chọn từ chối, nhưng cuộc sống công sở vốn đâu có vận hành theo lý trí.
Bằng không thì làm sao Đội trưởng Jaheon lại có cả đống kẻ thù trong công ty? Và làm sao Đội trưởng đội A lại nhìn anh ấy như muốn ‘hỏi thăm tổ tiên’ mỗi khi chạm mặt?
‘Mình trân trọng lời khuyên đó, nhưng thật khó để áp dụng trong tình huống này…’
Hơn nữa, ban lãnh đạo ở cái công ty truyện ma này đâu phải hạng người dễ từ chối thẳng mặt?
Tránh né như cách xử lý đội trưởng đội A không còn hiệu quả nữa. Giám đốc Cheong đã gần như úp mở rằng: từ chối trực tiếp sẽ chuốc lấy tai họa.
“Ha…”
Khi mà người ta đã hứa hẹn thăng chức và chế độ đãi ngộ ưu đãi vượt bậc, thì tôi đang lưỡng lự vì cái gì chứ?!
‘Tôi chỉ muốn nghỉ việc khỏi cái công ty truyện ma quái này thôi mà…!!’
***
Vào tối hôm đó, khi cuối cùng tôi trở về nhà trong tình trạng hoàn toàn kiệt sức về tinh thần.
“...”
Tôi có thám hiểm Bóng tối gì đâu. Chỉ ngồi văn phòng viết báo cáo thôi, vậy mà tôi cảm giác như vừa bị vắt kiệt đến tận tế bào cuối cùng.
☾ Ôi chà, bạn tôi trông có vẻ kiệt quệ lắm rồi. ☽
☾ Vào nhà nhanh nào. Nghỉ ngơi là yếu tố cốt lõi để trình diễn xuất sắc đúng chứ? ☽
‘…Phải rồi.’
Gặp mặt lãnh đạo cấp cao, tiếp nhận thiết lập của thế giới này, rồi nhận được một đề nghị ‘lạ thường’…
‘Mình mệt muốn xỉu luôn rồi…’
Vừa tắm xong, tôi liền đổ gục lên ghế sofa trong phòng khách.
☾ Bạn ơi, sao chúng ta không uống một ly socola nóng và trò chuyện một chút tối nay nhỉ? Nó sẽ giúp bạn thư giãn sau một ngày dài đấy! ☽
Tôi đâu có socola nóng… nhưng một ly nước mật ong cũng không tệ.
Nghĩ vậy, tôi đặt Braun lên bàn ăn, bật ấm đun nước và tự pha cho mình một ly nước mật ong.
Vừa nhấp từng ngụm, tôi vừa hơi quay lưng lại phía Braun, định bụng trò chuyện nhẹ nhàng một chút.
☾ Bạn ơi. Tôi có một bí mật muốn chia sẻ với bạn. ☽
Bí mật?
☾ Phải. Với khí chất chuyên nghiệp của mình, tôi đã che giấu rất kỹ, nên có thể bạn không nhận ra. Nhưng thực ra… ☽
Braun hít vào một hơi sâu đầy kịch tính, rồi tuyên bố:
☾ Sự kiện đêm qua… đã gây một cú sốc cực lớn với tôi!☽
“...”
Bí mật là cái này hả…?
Thôi thì vì nó có vẻ định an ủi tôi, nên tôi cũng đáp lại nghiêm túc.
“Cái gì… làm anh sốc dữ vậy?”
☾ Đã là Người bạn tốt thì phải theo bạn của mình đến bất kỳ đâu… Vậy mà, Braun này… đã không thể theo Hoẵng - nim. ☽
Cái bóng con thỏ nhồi bông như chùng xuống một chút.
☾ Đó là một trải nghiệm thật sự đáng xấu hổ và đau lòng. ☽
C-Có cần nghiêm trọng vậy không?
Dù sao thì đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Tôi đoán Braun không thể đi theo là vì nó không phải vật phẩm mang theo, mà là một thực thể độc lập và có thể cần một nghi thức đặc biệt để xuất hiện.
‘Đừng lo. Những chuyện như vậy chắc không xảy ra thường xuyên đâu.’
☾ Ôi, bạn tôi thật chu đáo. Nếu vậy thì, chúng ta hãy nghĩ như thế này nhé… ☽
☾ Nếu tôi - người bạn rất tốt của anh mà được đi cùng bạn đến buổi lễ tốt nghiệp dữ dội đêm qua, thì hôm nay, anh có lẽ đã đỡ mệt hơn một chút rồi phải không? ☽
...
Ờm… cũng có thể.
Và có lẽ Đội phó Yoon Johoon có khi đã chẳng phát hiện ra tôi đâu.
Nếu Braun mà dùng kỹ năng ‘Tắt đèn’ của nó…
☾ Chính xác! Đó là vai trò của tôi! ☽
☾ …Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy mình trông đợi điều gì đến vậy. Vì tình bạn này, và vì tôi muốn hoàn thành vai trò của mình, hừm… ☽
Đằng sau tôi vang lên tiếng lạch cạch như ai đó đang nhón chân bước đi hồi hộp, rồi đột nhiên dừng lại.
☾ Phải rồi! Tôi rất muốn trực tiếp hành động, nhưng với cái cơ thể bằng bông này, tôi sợ rằng… tôi cần anh giúp một tay. ☽
☾ Chỉ một hành động đơn giản thôi, và chúng ta sẽ có lợi thế lớn hơn nhiều đó, bạn yêu quý. Anh có thể giúp tôi chuyện này chứ?☽, Braun nói bằng giọng ấm áp và lịch sự.
☾ Nếu anh cho tôi ngâm mình một lần nữa trong 『Bồn Tắm Máu』, tôi sẽ vô cùng biết ơn!☽
À.
‘Chuyện đó.’
...
...
“Được thôi. Có gì đâu.”
☾ Ôi! Cảm ơn anh nhiều lắm…! ☽
Tôi gật đầu không một chút do dự.
Thấy『Người Bạn Tốt』của mình vui như vậy, tự nhiên tôi cũng thấy lòng mình nhẹ hẳn đi.
☾ Anh sẽ không hối hận đâu. ☽