『Sticker Hình Xăm』
Là quà tặng kèm hồi tôi ghé qua [Tiệm Xăm Ánh Trăng].
“Có thiết kế nào liên quan đến sự can đảm không, hay kiểu biểu tượng của sự liều lĩnh ấy, một huy hiệu của sự can đảm thì sao?”
Khi tôi hỏi vậy, thợ xăm liền gợi ý cho tôi hình cây cà chua…
Và thế là nó được biến thành sticker dán tạm thời.
Đó chính là cái tôi vừa dán lên cổ mình.
“...”
Nói thật thì, nó có hiệu quả phần nào như tôi mong đợi.
Kiểu như phần xử lý nỗi sợ trong não tôi bị tê liệt tạm thời vậy, mấy thứ siêu nhiên kinh dị nhìn không còn ghê như trước nữa.
…Đúng như cách các thành viên cũ của đội D phản ứng vậy.
…Đúng, giống như Phó Quản Lý Eun Haje và Giám Sát Viên Park Minseong.
Gan họ to đến độ vượt cả mức liều lĩnh, cứ thế mà lao đầu khám phá mấy dị tượng kỳ bí như thể không hề biết sợ là gì.
Nhưng mà…
“...?”
Tôi chớp mắt trong tủ khóa.
‘…Sao không thấy có hiệu quả gì mấy nhỉ?’
Tôi nhớ lại đám học sinh rượt theo mình lúc trước.
Sợ vãi linh hồn.
Khi tôi nghĩ đến cái linh vật thỏ đỏ dở hơi tôi gặp trong câu chuyện ma ở công viên giải trí.
Cơn ớn lạnh vẫn chạy dọc sống lưng tôi.
Rồi lúc nhớ lại con ma giả làm người, vừa khóc, vừa gõ cửa trong câu chuyện ma changgwi.
‘…Tởm muốn chết!!’
Cứ nghĩ tới chuyện cũ là tôi lạnh cả sống lưng.
‘C-Có khi nào mình bị lừa đảo không?’
Hay tại tôi dán sai cách nhỉ? Tôi chưa từng dùng loại sticker xăm này bao giờ, biết đâu là do mình làm không đúng.
Dù sao thì tôi giờ cũng đâu có thời gian để kiểm tra lại.
“...”
Mẹ kiếp.
Dù có thế nào thì vẫn phải tiếp tục thôi.
Giờ 'giáo viên' đã rời khỏi tầng bốn, đây là cơ hội của tôi.
‘Chắc nó đi xuống dưới rồi.’
Cuối cùng, tôi nuốt khan rồi bước ra khỏi tủ khóa.
…Dĩ nhiên, thứ chờ tôi phía trước sẽ rất ghê rợn.
Máu me và từng mảng thịt của giám sát viên đội D mới được điều đến (người mới chết ban nãy) sẽ vương vãi khắp nơi, nên tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước…
...
“...?”
‘Cà chua?’
Uả, kỳ vậy.
Tôi lập tức rời khỏi văn phòng giáo viên và chạy lên tầng năm.
Và ở đó…
Lý do tôi tránh xa tầng năm hiện ra rõ mồn một.
Á Á Á Á Á Á!!!
Tường tầng năm bị dán đầy những trang giấy cũ kỹ từ cuốn kỷ yếu năm xưa.
Và các học sinh trong ảnh đều mang nét mặt đau đớn tột cùng, tay vươn ra như đang cố bấu víu lấy thế giới bên ngoài.
Á Á Á Á Á Á!!!
Sau những mảnh kỷ yếu rách nát là từng khối thịt đỏ hỏn quằn quại, lộ ra bên trong.
Cả tầng năm giờ đây như một cơn ác mộng kinh hoàng, nơi này không còn là ngôi trường nữa mà là một chiều không gian méo mó và ghê rợn đến tột cùng.
Những nơi từng là đèn trần nay phát ra ánh đỏ rực nhấp nháy như máu.
Nhưng mà…
Cà chua hả.
Khá.
Khá lắm! Ha ha ha!!
‘Không- không thể tin được!’
Nơi từng là đầu người trong ảnh giờ lại là… cà chua!
Không, không phải là tôi nhìn ra được cái đầu nào giống cà chua cả.
Mấy người trong ảnh ấy, họ vẫn nhìn giống người. Khuôn mặt họ vẫn méo mó và gào thét trong đau đớn!
Nhưng không hiểu sao, giờ nhìn mấy cái đó lại cứ như cà chua.
Cái sự vô lý đó làm đứt gãy nỗi sợ trong tôi, kéo cảm xúc của tôi cũng bị lệch luôn theo logic kỳ quặc đó.
Ừ, đúng là như vậy đấy…
Không có cảm giác gì cả.
‘Ha ha ha…’
Tôi cứ đi dọc hành lang, những cuốn kỷ yếu trên tường thì cứ lùi dần về những năm cũ hơn, còn đám học sinh thì tan chảy, hoá thành những mảng thịt méo mó, dính liền vào tường và trần nhà.
Xung quanh còn xuất hiện đủ loại bùa chú vặn vẹo và các khối u nhầy nhụa như thịt sống.
Cùng với những tiếng thì thầm:
X-xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi vì đã xé lá bùa tôi đào được ở sân sau trường. Tôi đang chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp của trường ■■. Xin lỗi… Không, không phải! Lễ tốt nghiệp không phải là nghi thức hiến tế! KHÔNG!!! Làm ơn cứu tôi, làm ơn--
Đó chỉ là một phần bối cảnh của trò chơi thôi.
Nghe hay không cũng không thay đổi được gì cả.
Tôi thong dong bước qua như thể đang dạo chơi.
Vì tất cả chỉ còn là cà chua mà thôi.
Và đến cuối hành lang, tôi dừng lại trước một cánh cửa to đùng bên phải.
Một cánh cửa sắt màu xanh ngọc sạch sẽ tinh tươm, thứ duy nhất vẫn giữ được hình dạng nguyên bản trong cái mê cung dị hợm tại tầng năm này.
Chính là cửa vào hội trường.
Nơi chương cuối của trò chơi này sẽ bắt đầu.
〔LỄ TỐT NGHIỆP ĐANG DIỄN RA〕
〔Chỉ dành cho học sinh cuối cấp. Vui lòng gõ cửa trước khi vào.〕
Tôi đọc dòng chữ in trên tờ giấy A4.
Tôi không được tính là học sinh cuối cấp vì đang đóng vai học sinh năm nhất à?
‘Cái này chắc là dạng điều kiện mở khoá bằng vật phẩm thôi mà.’
Mà tôi thì đã có sẵn rồi.
Một vật phẩm mà người chơi chỉ nhận được khi chơi gần hết game và đến được chương cuối.
〘Bạn có muốn sử dụng 『Phụ Kiện Cày Áo』 không?〙
Dĩ nhiên.
Tôi ghim 『Phụ Kiện Cày Áo』 lên ngực, rồi gõ nhẹ lên cửa hội trường.
Cốc, cốc.
Ngay sau đó, cánh cửa khổng lồ trước mặt tôi từ từ mở ra.
“...”
Hàng trăm học sinh năm ba ngồi kín hội trường, từng người một quay đầu nhìn về phía tôi. Đó là những người sắp tốt nghiệp năm nay.
Họ bị tan chảy và dính chặt vào ghế, nước mắt đen ngòm rỉ ra từ hốc mắt trống rỗng của các học sinh.
Thế nhưng…
Tôi không cảm thấy gì ngoài… lòng thương.
Trong tình huống này, đó là cảm xúc duy nhất tôi nên có.
‘Họ không thể làm hại mình đâu.’
Sự sợ hãi phi lý giờ đã bị thay bằng cà chua. Tôi ung dung bước đi giữa hai hàng ghế.
Tiến đến phía sân khấu lớn ở cuối phòng, nơi treo tấm banner lễ tốt nghiệp.
Bước, bước.
Từng ánh mắt trống rỗng dõi theo tôi khi tôi đi ngang qua.
Tôi bước lên sân khấu.
Nắm lấy chiếc micro đặt giữa sân, tôi hô lớn:
“Lễ tốt nghiệp BẮT ĐẦU.”
【Đinh–đoong–đeng—đoong—】
Cứ như có ai đó chờ hiệu lệnh, nhạc nền sự kiện lễ hội vang lên rộn ràng và tươi sáng.
〘Giai điệu hành khúc lễ tốt nghiệp nổi lên…〙
Và đúng lúc đó–
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Tiếng thét đồng loạt vang lên trong hội trường.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Như thể lớp vỏ ngoài điềm tĩnh của hội trường bị bóc trần, hình ảnh nguyên vẹn của một hội trường bị xé toạc, để lộ bộ mặt thật méo mó và gớm ghiếc bên dưới.
Những cảnh tượng tôi thấy ở hành lang tầng năm tràn ra.
Như một cơn giận dữ trước khi rơi xuống địa ngục, chúng gào thét và đòi trừng phạt kẻ dám tự tiện bắt đầu buổi lễ - tôi.
Nhưng tôi không thấy sợ.
Vì tất cả vẫn chỉ là cà chua.
Và mối nguy thật sự mới chỉ bắt đầu.
‘Nó đến rồi.’
Chủ nhân của tiếng bước chân điên cuồng từ dưới vọng lên, nó vội vã lao đến để lôi cổ đứa học sinh dám tự ý tổ chức lễ về chỗ.
BịchBịchBịchBịchBịchBịchBịchBịchBịchBịchBịchBịchBịch
Tiếng bước chân gấp gáp tiến lên từ bên dưới.
‘‘Giáo viên’ đến rồi.’
Không sao cả.
‘Mình đã làm đủ mọi thứ cần thiết trước khi nó đến.’
Tôi rút ra một ống tiêm tự động dạng bút trong túi và ghim mạnh vào tay.
『Ống Tiêm Tạo Niềm Vui』.
Ống tim dùng một lần bơm thuốc giảm đau cực mạnh (một dòng dịch phát sáng sặc sỡ) vào mạch máu tôi bằng một làn sóng vui vẻ giả tạo.
Một cảm giác dễ chịu và sảng khoái tràn khắp người, cơ thể tôi nhẹ như bay.
Cứ như mọi đau đớn là một lời nói dối, không hề tồn tại.
‘Tốt.’
Đồng thời, tôi bỏ vào miệng hai viên 『Kẹo Hoài Niệm』.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Truyện Kinh Dị
『Kẹo Hoài Niệm』: Hướng Dẫn:
Không được dùng quá ba viên một lần!
Cảm giác hồi tưởng có thể quá mạnh và khiến bạn mê luyến!
========================
Tôi vẫn tuân thủ đúng liều.
Giờ thì tôi đang trong trạng thái tốt nhất và hoàn hảo nhất có thể.
‘Phù…’
Thời khắc đã đến.
RẦM!!
Từ khe cửa hội trường, một thứ gì đó… vừa đạp tung vào trong.