Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

14 72

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

31 969

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

40 5061

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Đang ra)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

2 10

Web Novel - Chương 80.2: Giáo Viên

May là Go Yeongeun không bỏ đi ngay lúc đó…

Cô ấy chỉ hỏi tôi cả đống câu liên quan đến công việc, kế toán và mấy chuyện đời thường, kiểm tra xem đầu óc tôi có còn tỉnh táo không một cách điềm đạm và nghiêm khắc.

Sau khi chắc chắn tôi không bị nhiễm bệnh hay thuộc dạng sinh viên y học bệnh hoạn mê giải phẫu, cô ấy mới lại dịu dàng trở lại.

Go Yeongeun:〔Được rồi! Tôi sẽ trả lời hết mức có thể haha.〕

Cảm ơn cô nhiều… hhuhu.

Và thế là, tôi dành phần thời gian còn lại để tham gia một buổi hỏi đáp cường độ cao cùng Go Yeongeun.

Nhờ cô ấy, tôi đã hoàn tất công đoạn ‘chuẩn bị phá đảo’ một cách an toàn và chắc chắn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Go Yeongeun:〔Vậy chúc anh may mắn nhé.〕

Kim Soleum:〔Tôi sẽ cố gắng. Cảm ơn cô!〕

…Hmm.

Tôi viết thêm một dòng cảnh báo cuối cùng để đề phòng:

Kim Soleum:〔Nếu cô định ở lại giấc mơ này thêm một lúc nữa, tốt nhất là nên chỉ ở tầng một thôi.〕

Kim Soleum:〔Vì sắp tới, [Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm] thật sự sẽ bắt đầu.〕

“...”

Và rồi.

Sau khi tiễn Go Yeongeun rời đi vài phút sau đó–

【Đin- đoong- đeng- đoong-】

【Buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu.】

Một đoạn phát thanh mới vang lên.

…Y hệt như tôi đã ghi trong Bản Ghi Chép Khám Phá số 13.

=======================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma

[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm]: Ghi Chép Thám Hiểm Số 13

Thời gian trôi qua kể từ khi mặc đồng phục trường Kỹ Thuật Sekwang: 2 giờ 13 phút.

Một bản phát thanh mới (thứ không được đề cập trong bất kỳ ghi chép nào trước đó) xuất hiện.

Nội dung của nó trùng khớp với tóm tắt cốt truyện đằng sau vỏ đĩa game [Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm].

=======================

Lúc tôi bước lên tầng bốn.

Đám học sinh năm ba từng chen kín hành lang… đã biến mất sạch sẽ.

“...”

Hành lang tầng bốn vắng tanh vang vọng tiếng phát thanh:

【Để trừng phạt những học sinh không tham dự, giáo viên hiện đang rời khỏi hội trường.】

Y hệt như tôi đã ghi.

Cốt truyện chính của trò chơi kinh dị bắt đầu diễn ra rồi.

Nó đang trở thành hiện thực.

“...”

Tôi nuốt nước bọt.

Bầu không khí trong trường hoàn toàn thay đổi.

Cảm giác quen thuộc an toàn khi là học sinh tan biến, nhường chỗ cho một thứ áp lực căng thẳng và khó chịu.

Không, phải nói đúng hơn là…

Tôi thực sự nghe thấy nhạc nền game rồi…!

Tiếng nhạc 8-bit ma mị của game rót vào tai tôi bằng âm giai thứ rợn người và chói tai.

Và rồi, một pop-up hiện ra:

〘Có gì đó sai sai.〙

〘Trước khi quá muộn, hãy đi tìm các học sinh khác.〙

‘Không.’

Tôi sẽ không làm vậy.

Tôi biết một đường đi nhanh hơn và đã sẵn sàng tinh thần.

Việc đầu tiên tôi cần làm…

‘Tìm chỗ trốn’.

Tôi lao về phòng giáo viên năm ba.

Trốn trong tủ khóa ở đó là chiến thuật cơ bản…

“₩uc774₩uac74₩u0020₩uc528₩ubc1c₩u0020₩ub300₩uccb4₩u0020₩ubb50₩uc57c₩u003f₩u003f”

“...!!”

Lại nữa.

‘Quái vật!’

Gạt bỏ tiếng ồn chát chúa điếc tai, tôi nhanh chóng chui vào tủ khóa trong phòng giáo viên.

Vấn đề là, ‘một con quái vật’ đã có mặt sẵn trong phòng học bên cạnh trên tầng bốn.

‘Nó’ ngập ngừng mở cửa bước ra, rồi nhìn thẳng về phía tôi.

Nhìn vào gương mặt trong bóng tối sau cánh cửa tủ của tôi.

‘…Trông ‘nó’ như đang đeo mặt nạ.’

Tôi không thể xoay mặt để nhìn kỹ hơn, còn khoảng hở của cửa tủ thì quá hẹp để xác định rõ.

‘Dù sao đi nữa, tôi chắc chắn là nhân viên của công ty mình.’

Số lượng bảng tên nó đeo nhiều đến mức phát sáng, khiến nó trông quá nổi bật để được hệ thống nhận diện là 'bug'.

‘…Khoan đã.’

Phát sáng?

Nếu nó sáng vậy thì…

Cộp.

“...”

Từ phía tầng trên.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đang đi xuống.

Cụ thể là tiếng bước của một vật thể to lớn, nhưng lại đi bằng những bước chân nhỏ, gọn và đều đặn.

CộpCộpCộpCộpCộpCộpCộpCộpCộpCộpCộp–

Nó đang xuống- ngay bây giờ!!

…‘Giáo viên’ đó!!

‘Chết tiệt.

Trước cơn sợ hãi nghẹn ứ trong cổ họng, tôi nín thở.

Nhưng cái tên 'bug' kia có lẽ bị ánh sáng từ bảng tên thu hút, mà bắt đầu tiến về phía tôi…

‘Chẳng lẽ nó không nghe thấy sao!??’

Dĩ nhiên là không rồi. Bọn họ không phải người chơi trong trò chơi này!

‘Bọn 'bug' thậm chí còn không nhận ra thầy giáo! Chúng sẽ không bị tấn công!

Đó là một phần trong luật chơi vì trò chơi không công nhận bọn họ.

Tuy nhiên…

=======================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma

[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm]: Ghi chú quan trọng:

Trong trò chơi này,

Một trong những cách để ‘giáo viên’ nhận diện người chơi là thông qua bảng tên.

Nhưng do các nhà thám hiểm vốn dĩ đã là lỗi, nên chỉ với một, hai cái bảng tên thì thường không bị phát hiện.

Nói cách khác, chỉ khi quá tham lam, họ mới bị chú ý.

=======================

Vậy khi nào bị tính là tham lam, ví dụ hiển nhiên nhất là…

… Hành động điển hình của người chơi: thu thập một đống bảng tên. 

Cộp.

Tôi vẫn bất động, không dám thở.

Khi tên ‘bug’ kia tiến tới và nắm lấy cánh cửa tủ.

Sau đó, nó kéo–

R Ạ C H

– Một tấm kim loại khổng lồ sắc lẹm rơi thẳng xuống ‘bug’ đang đeo mặt nạ, khiến cho thân thể người đó bị cắt đôi theo chiều dọc.

Rầm.

Máu văng tung toé lên mặt tôi.

Cách mặt tôi hai cánh tủ kim loại, thi thể của một nhân viên đeo kính rơi phịch xuống sàn.

Khi chết, hình dạng ‘bug’ bị gỡ bỏ, hình dạng con người bình thường sẽ được gỡ bỏ.

Khi một nhà thám hiểm, một ‘glitch’, ở lại trường cho đến khi trò chơi bắt đầu và bị thầy giáo phát hiện, họ sẽ bị loại bỏ.

‘...Ồ.’

Tôi nhận ra gương mặt đó.

Anh ta là một trong các giám sát viên mới được phân về đội D.

Giờ thì anh ta sẽ bị loại bỏ ngoài đời thật luôn.

Anh ta vừa chết.

“...”

CộpCộpCộpCộpCộpCộpCộpCộpCộp–

‘Giáo viên’ rời khỏi phòng giáo viên, vừa đi, nó vừa kéo lê cái xác không còn nguyên vẹn của giám sát viên trên sàn.

“...!”

Tôi đưa tay bịt chặt miệng.

Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy người cùng đội mình bị xẻ đôi trước mắt.

‘Bình tĩnh.’

Dù giờ có làm gì cũng không thể cứu được nữa.

Những gì tôi cần làm tiếp theo cũng không đổi…

“...”

‘Kim Soleum. Mày còn nhớ không?’

Hồi trước, các nhà thám hiểm từng đổ xô thu thập vật phẩm giá trị cao như bảng tên để tăng tầm ảnh hưởng của mình trong game, hoặc kéo dài thời gian sống sót.

‘Đó là lỗi hệ thống đấy.’

Vậy người chơi thực sự muốn ‘phá đảo’ trò chơi thì phải làm gì?

‘...thì phải thấy được đoạn kết.’

Và trong phần lớn các trò chơi, đoạn kết…

Chỉ xảy ra sau trận đánh trùm cuối.

“...”

Đã đến lúc.

… ngưng làm kẻ hèn nhát.

‘Đi thôi.’

Tôi rút ra một hình dán hình xăm có họa tiết cây cà chua.

Và với đôi tay run rẩy, tôi dán nó lên cổ.