Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

(Đang ra)

Đàn chị xinh đẹp của câu lạc bộ bắn cung đang ngủ hở bụng trong phòng tôi

Shijou kanata

Một câu chuyện tình học đường ngọt ngào, nơi cô đàn chị lạnh lùng dần trở nên vô tư và đáng yêu hơn bên cạnh nhân vật chính!

44 8

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

4 7

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

58 600

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

23 31

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

54 418

Web Novel - Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong

“Đây nè.”

“...”

Không khí chùng xuống trong một nhịp lặng thinh.

“...?!”

Lee Byeongjin vội vàng lau kính.

“Ha- ha, chắc tôi già rồi. Mắt kém quá nên ánh sáng trong bình cứ phản chiếu tùm lum…?!?”

“À”, tôi đáp lại bằng tone giọng hài lòng.

“Vậy là anh cũng thấy nó hạng A phải không?”

“...”

Lee Byeongjin chỉnh kính rồi đeo lại lên mũi.

“...Báo cáo ngay.”

“...?”

“Anh còn đứng đó làm gì nữa! Báo cáo mau lên!”

***

Tôi bị triệu tập ngay tức thì.

Tức là khi tôi còn chưa kịp lê thân về văn phòng đội D, thì『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』đã bị bên liên quan tịch thu ngay lập tức.

“Trời đất ơi!”

Thấy màu 『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』, vô số ánh mắt “Lại là thằng này nữa hả?!” từ đồng nghiệp lại tập trung vào tôi, tuy nó chẳng mấy thân thiện nhưng tôi thấy vậy còn đỡ hơn bị phớt lờ.

Còn về kết quả đánh giá…

“Kim Soleum - ssi.”

“Vâng, Đội trưởng.”

“Chất lỏng cậu thu thập được trong khu Bóng tối đêm qua đã được xác nhận là hạng A.”

Buổi chiều hôm đó, khi tôi đang ngồi viết báo cáo thám hiểm trong văn phòng, thì Đội trưởng Thằn Lằn báo tin mà chẳng có lấy một chút hồi hộp nào cả.

Đến đoạn này thì mọi chuyện vẫn đúng như những gì tôi dự đoán.

Nhưng chuyện tiếp theo mới là vấn đề.

“Và vì chuyến thám hiểm lần này, có người yêu cầu phỏng vấn riêng với cậu.”

“...”

Khỏi phải nói, chuyện này thì tôi né không được rồi…

Lần thứ hai đạt hạng A.

Và lần này lại đến từ một truyện ma quái chưa từng có tiền lệ.

“Hạng A trong cái Bóng tối này chắc trước giờ chỉ có trong lý thuyết, hoặc để làm màu thôi, đúng không?”

Thành quả thu được phần lớn đều rơi vào D hoặc F.

Cùng lắm là có người nhặt đồ và thẻ tên đủ lâu thì cũng chỉ cày lên được hạng C là hết nấc.

Một cái truyện ma vốn chỉ để cày vật phẩm, mà giờ lại ra được hàng xịn, nên trên dưới xôn xao bàn tán đủ điều cũng phải thôi.

Nhưng vấn đề là.

‘Câu chuyện này chỉ có nhiêu đó thôi.’

Đó là lần đầu tiên được phá đảo.

Trong những lần chơi lại sau, một cái kết thúc tốt 02 chỉ thu được chất lỏng hạng B hoặc thấp hơn.

“Cơ chế nó là vậy.”

Không phải lần đầu phá đảo mà là copy, thì không được tính là thành tựu.

Tất nhiên, tôi không định giải thích lằng nhằng, nhưng cũng phải úp mở gì đó để tránh sau này bị chửi kiểu:“Tụi tôi đầu tư cho cậu thế mà không cày được hạng A nào nữa là sao?!”

‘Thôi rồi, chiều nay kiểu gì cũng bị lôi đi chạy kpi…’

Trong khi tôi đang chuẩn bị tâm lý cho chuỗi hành xác thì Đội trưởng Thằn lằn lại lên tiếng.

“Kim Soleum - ssi.”

“Dạ?”

“Cậu không muốn đi phỏng vấn à?”

Ủa, tôi có được quyền từ chối à?

Nhưng sau một thoáng suy nghĩ, tôi lắc đầu.

“Không sao đâu ạ, em sẽ đi.”

Làm vậy cho khỏi bị cằn nhằn kiểu “Cậu được hạng A chỉ vì không chịu viết báo cáo tử tế!”

“Ừm.”

Nghe vậy, Lee Jaheon không hỏi thêm lần nào. Đúng chuẩn phong cách quen thuộc của sếp.

Và thế là tôi rời văn phòng đội D để đi phỏng vấn theo đúng giờ hẹn.

“Họ kêu mình lên tầng cao hơn à…”

Sau khi thang máy đưa tôi đến tầng 31, tôi tìm được phòng họp.

Cốc, cốc.

“Mời vào.”

Nghe thấy tiếng cho phép, tôi cẩn thận mở cửa bước vào.

Từ cửa sổ, ánh nắng len qua khe rèm và rọi vào căn phòng họp được bao trùm bởi bầu không khí nghiêm nghị.

Chính giữa phòng là một chiếc bàn tròn khổng lồ màu đen, đúng theo kiểu bàn giành cho hội nghị cấp cao.

Nhưng mà…

“Hừm.”

Người phụ trách phỏng vấn không có ở đó. Thay vào đó, chỉ có một người đang ngồi ở vị trí chủ toạ.

Một người phụ nữ với mái tóc xanh đen bóng mượt, diện bộ suit ba khuy chỉn chu, nhìn tôi với ánh mắt điềm đạm.

Trông bà ấy không già, nhưng lại có thứ khí chất khiến người ta không đoán nổi tuổi.

Trên bàn, ngay trước mặt bà là một bảng tên sơn mài đen nổi bật:

〔Giám đốc Cheong Dallae〕

“...?!”

Giám… đốc??!

Khoan, tại sao lại là một sếp bự ngồi một mình trong phòng họp gọi tôi tới?!

Và đây không phải cái vị Giám đốc Ho mà Lee Byeongjin hay đội A quen biết gì đâu nhé, nhưng cái họ đó…

“Mình nghe ở đâu rồi thì phải…”

Hồi Lee Byeongjin mất tích, đội của ổng từng bàn tán xem ai sẽ thay thế.

“Người mới được đưa vào thì ai mà biết… đúng không? Nhưng chắc không phải người cùng phe. Chắc là bên Giám đốc Cheong đưa xuống.”

Giám đốc Cheong.

Một lãnh đạo cấp cao bên ㄴBộ phận Phát Triểnᄀ, người tôi chưa từng tiếp xúc, nay lại đích thân triệu tập tôi lên!

“Cái quái gì vậy…”

Dù trong đầu thì đang phát rồ, ngoài mặt tôi vẫn cúi đầu thật sâu.

Cho dù đầu óc đang muốn bốc khói thì vẫn không thể quên lễ nghi được!

“...! Rất vinh hạnh được gặp madam, Giám đốc Cheong.”

“Tốt. Ta cũng vui khi được gặp cậu.”

Giám đốc Cheong bắt tay tôi rồi chỉ tay về dãy ghế xung quanh bàn họp.

“Ngồi đi.”

“Vâng ạ.”

Ngồi đâu cho đúng đây trời?

Tôi chần chừ một chút rồi chọn chỗ không quá gần nhưng cũng đủ gần để trò chuyện đàng hoàng.

Sau đó, một người trông như thư ký bước vào và đặt một tập tài liệu trước mặt Giám đốc, rồi rời đi.

Mồ hôi lạnh lại túa ra sau gáy tôi.

“Cái quái gì đang xảy ra vậy…?”

Không hiểu đầu đuôi ra sao, tôi đành ngồi im để dò tình hình.

“Cậu Soleum này, năm nay cậu vẫn hai mấy đúng không?”

“Tôi sinh năm XX, thưa madam.”

“Trẻ quá. Ta sẽ nói chuyện kiểu thường nhé, không cần căng thẳng. Đây là cuộc gặp gỡ tốt.”

“Gặp tốt, ạ…?”

“Ta đã nghe nhiều thứ về cậu”, nói rồi, Giám đốc Cheong mỉm cười nhàn nhạt.

“Ấn tượng lắm. Nếu chúng ta có thêm một vài người như cậu, thì nguồn nguyên liệu chẳng bao giờ thiếu.”

“Cảm ơn sếp.”

Cấp trên mà khen thì cứ ngoan ngoãn ngồi nghe là khôn nhất.

Đoán già đoán non hay tỏ vẻ gì cũng dễ bị hớ hết.

‘Chắc buổi phỏng vấn này là để khen ngợi mình, rồi bà ấy sẽ bảo mình viết sổ tay hạng A cho đàng hoàng? Chắc đây chỉ là màn chào hỏi gây ấn tượng mạnh thôi.’

Nhưng rồi–

“Vậy nhé, cậu Soleum -”

Câu hỏi chính được thả xuống như quả bom.

“- Cậu có hứng thú vào đội tinh anh không?”

Tôi suýt sặc nước bọt tại chỗ.

“À thì…”

“Ồ, tôi biết lần trước cậu từ chối lời mời của Đội trưởng Baek bên Đội A rồi.”

“...!”

“‘Tôi cần tập trung xây nền tảng kiến thức và kỹ năng trước’… Lý do hay phết đấy. Diễn cũng ổn.”

Trời ơi đất hỡi.

“Cái đội đó… à thì, tụi nó coi trọng thứ bậc, không sao. Nhưng đôi khi vì cái thứ bậc đó mà quên mất mục tiêu thám hiểm cũng không được.”

“...”

“Tuy chơi vậy không đẹp, nhưng chơi trò quyền lực cũng là một kỹ năng, ha ha!”

Bà ấy nói toẹt ra là Đội A thuộc phe khác luôn kìa.

‘Tôi sẽ không đụng tới chuyện phe phái trong công ty đâu, thưa Giám đốc…’

Tôi cố nặn ra một nụ cười mờ nhạt rồi gật nhẹ.

Chỉ cần lỡ miệng là tôi sẽ bị quy là đi nói xấu Đội A với bà ấy.

Đối với Giám đốc thì một hai câu nói xấu cũng không sao.

Nhưng với một lính mới như tôi thì đây là một cách để sớm bị đuổi việc.

Tôi lấy giọng dè chừng, cố gắng nói một cách thật ý tứ.

“Hừm, tôi cảm thấy người mới như mình thì nên tập trung xây nền tảng cho vững… nên tôi đã cố gắng học hỏi thật nhiều…”

“Ha ha ha! Được rồi, được rồi. Ta hiểu là tình huống này khiến cậu thấy áp lực.”

Giám đốc Cheong cười sang sảng, rồi đột nhiên chuyển sang nét mặt nghiêm túc.

“Không cần lúc nào cũng gật đầu theo ta. Ta cũng không thích mấy kẻ nịnh bợ đâu.”

“...”

“Phải rồi. Có lẽ ta nên nói rõ hơn nhỉ.”

Bà ấy ngừng lại như đang cân nhắc, rồi đóng tập tài liệu lại và nói tiếp, “Ta không bảo là muốn đưa cậu vào đội tinh anh.”

“...?”

“Ý ta là, cậu có muốn được đối xử như người của đội tinh anh không? Hay, nói cách khác…”

Giám đốc Cheong lại mỉm cười.

“Cậu nghĩ sao nếu đội D trở thành đội tinh anh?”

“...!!”

“Và cậu được chọn một người bất kỳ để kéo vào đội luôn. Cứ nói là được.”

Trời đất ơi.