Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

14 72

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

31 969

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

40 5061

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Đang ra)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

2 10

Web Novel - Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?

Creeeek.

Ánh sáng luồn qua khe cửa hắt thẳng vào mắt tôi.

Bên trong, những món đồ khác nhau lấp lánh như thể sáng đang tỏa ra từng chúng, giống hệt như cái bảng tên mà Jang Heoun đã đưa cho tôi.

‘Quỷ quái ghê.’

Cảnh tượng này kỳ quái và chói lóa hơn tôi tưởng.

Tôi nhẹ nhàng khép cửa kho lại rồi đưa tay về phía những món đồ...

Một suy nghĩ bật lên như thông báo:

〘Có vẻ như tôi chưa thể lấy món đồ này.〙

Tôi lờ nó đi và bắt đầu lục lọi giữa những món lấp lánh, từ xô, cây lau nhà, bảng trắng mini,… và cuối cùng cũng thấy thứ mình cần.

“...”

Một chiếc ghim cài trang trí.

Một món phụ kiện được làm từ giấy ép nhựa dày trông khá vụng về, rõ ràng là đồ thủ công của một người không chuyên.

〘Bạn đã thu được『Phụ Kiện Cày Áo』!〙

〘『Phụ Kiện Cày Áo』: Mô tả:〙

〘Một bông hoa với dòng chữ “Chúc Mừng Tốt Nghiệp.” Nó dường như được thiết kế mô phỏng theo hoa đại diện chính thức của trường Kỹ Thuật Sekwang - hoa đỗ quyên.〙

〘Có lẽ đây là một món quà tốt nghiệp?〙

Tôi nhét món đồ lấp lánh đó vào túi.

‘Xong.’

Tôi đã có vật phẩm thiết yếu để công phá câu truyện ma này.

Tiếp tục khám phá các khu vực chỉ học sinh mới vào được, tôi kiểm tra xem những thông tin mình nhớ từ các bản ghi có khớp với thực tế không.

Tôi mượn sách từ thư viện, gõ vài phím trên cây đàn piano trong phòng nhạc…

‘Nếu có chi tiết nào sai lệch, mình thà chết rồi tỉnh lại còn hơn.’

May mắn thay, mọi thứ đều trùng khớp hoàn hảo.

‘…Tốt.’

Trong suốt quá trình này, tôi tránh lên tầng năm, nơi có Sảnh Chuẩn Bị Lễ Tốt Nghiệp.

Vẫn chưa đến lúc.

‘Khi nào thì thông báo sẽ đến?’

Tôi thở một hơi đầy căng thẳng, từ tốn chờ đợi…

Và rồi.

“₩uc544₩uc544₩uc544₩uc545₩u0021₩u0021₩u0020₩uc800₩ub9ac₩u0020₩uac00₩u0021₩u0021₩u0020₩uc800₩ub9ac₩u002e₩u002e₩u002e”

Tiếng gầm khủng khiếp nổ tung trong tai tôi.

“...!”

Đây là… âm thanh bị nhiễu ư?

Âm thanh này như tiếng hàng trăm người cùng lúc cào móng tay lên bảng đen. Nghe không khác gì một cơn bão âm thanh điên loạn cả!

Và tôi biết đó là gì.

‘…Bọn quái vật!’

Giọng nói của các nhà thám hiểm (những người trông như quái vật bị lỗi ảnh pixel) không thể bị nhầm lẫn!

Ở tầng dưới, tiếng gào vô nghĩa của họ khi thảo luận vang dội không chỉ vào tai, mà còn tấn công thẳng vào não bộ.

Kèm theo đó, một cơn thôi thúc dữ dội cuộn trào trong tôi.

‘Thì ra vì thế mà họ luôn đi săn những đứa ồn ào đầu tiên!’

Điều tối thiểu mà tôi muốn làm là khiến cho chúng im đi…

‘...! Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào…’

Tôi kiềm chế cơn kích động mãnh liệt và không lao xuống cầu thang.

Thay vào đó, tôi dừng vài giây để dập tắt ham muốn.

‘Giờ thì mình di chuyển.’

Tôi hít sâu, vững vàng tiến về cuối hành lang tầng bốn để quan sát đám 'quái vật'.

Chúng đang đối đầu với một học sinh.

Không, trận chiến gần như đã kết thúc.

Học sinh đó nằm bất động trên sàn, không còn cử động.

Nhưng chưa phải tất cả bọn ‘quái vật’ đều rút lui.

‘Chết tiệt.’

Tôi chuẩn bị tinh thần.

Một ‘con’ vẫn còn nguyên vẹn.

‘Nó’ nhìn học sinh dưới đất, rồi quay sang nhìn tôi.

Và ‘nó’ chặn đường tôi lại.

...

Tôi thấy rõ từ xa.

Con ‘quái vật’ đang chắn đường tôi.

Mặt nó bị nhão ra, dị dạng như ảnh bị vỡ điểm ảnh.

Nhưng có một điều khác biệt so với các con khác–

‘Nó đeo mặt nạ.’

Và cái mặt nạ đó là–

Cừu.

‘…Go Yeongeun!’

***

“Quao.”

Tôi là người cuối cùng còn lại.

Go Yeongeun dựa lưng vào tường hành lang, thở dốc.

Trước mặt cô(có lẽ) là học sinh cuối cùng của tầng ba đang nằm bất động.

Có vẻ nó vẫn còn sống, nhưng cô không có ý định kết liễu nó.

‘Giết nó thì sẽ mất điện lần nữa và bọn kia lại tràn lên… ha.’

Đám dân thường mà cô dẫn đi đều đã chết.

‘Ít nhất ba người cuối cùng chết có mang theo bảng tên…’

Theo quy trình công ty, nếu có bảng tên thì người đó vẫn có thể sống tiếp trong thế giới thực, kể cả khi chết trong mơ.

Nhưng điều khó chịu là chất lỏng trong 『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』 chỉ tăng khi thu được bảng tên.

‘…Có gì đó sai sai.’

Yeongeun đã dần bỏ việc săn bảng tên để phá đảo Bóng tối hạng cao. Thành ra, cô chia sẻ thông tin và độ vật với đồng đội.

Và giờ thì họ chết sạch.

‘Trời má…’

Kâu ngày làm việc ở công ty, cô đã quen với thịt nát, ma quỷ và sinh vật ghê rợn.

Hồi học giải phẫu, cô thậm chí còn có thể mổ xác trong trường y mà không chớp mắt lấy một cái.

‘May mà mình không chết thật…’

Nỗi sợ giờ đã bị mài mòn đến mức cô nghĩ được như vậy.

‘…Giờ thì lên tầng năm chứ nhỉ?’

Ngay khi Yeongeun định đứng dậy tiếp tục thì–

Tạch.

“...!!”

Phía xa hành lang…

Một ‘học sinh’ khác xuất hiện.

‘Nó’ cao ráo, mặc đồng phục lôi thôi như học sinh cá biệt.

‘Trời má…’

Cô tới giới hạn rồi đó nha!

‘Lần này thì mình để nó khử cho đỡ tốn sức chạy trốn…’

Chắc chắn, sống tới đây là đủ để cô không bị trừ điểm đánh giá hiệu suất rồi còn gì.

Cô chỉ muốn tháo quách cái đèn pin hạng nặng trên đầu.

Và khi cô tính tỉnh quách khỏi cái giấc mơ chó chết này…

Tạch.

…Khoan?

‘K-Khoan đã.’

Ánh sáng lờ mờ soi lên gương mặt học sinh.

Bình tĩnh, sắc sảo, không hề lúng túng.

“…Anh Hươu?”

Là Kim Soleum.

Ban đầu, cô tưởng là học sinh nào giống giống.

Nhưng nhìn kỹ, dù gương mặt hơi trẻ hơn thường thấy thì học sinh đó vẫn là Kim Soleum, một khuôn mặt không lẫn vào đâu được.

Luồng ớn lạnh lan khắp người Yeongeun.

‘K-Không lẽ nào…!’

Tình huống kiểu gì thế này?

Lẽ nào nếu đáp ứng điều kiện nào đó, một người sẽ bị ‘đồng hóa’ và trở thành học sinh quái vật?

“Á…”

Là người từng nghiên cứu về hiện tượng nhiễm bẩn cốt truyện, Yeongeun lập tức thấy rùng mình.

Nhưng cũng vào khoảnh khắc ấy, cô nghiến răng quyết định.

‘Mình phải kiểm tra cho chắc.’

Nếu lỡ có chuyện gì khi cô tỉnh dậy, cô sẽ hối hận cả đời vì chạy trốn.

‘Chết cũng được, dù sao thì đây cũng chỉ là giấc mơ.’

Cô tiến tới, cố không chớp hai mắt cùng lúc.

Càng đến gần, cô càng chắc chắn đó là Kim Soleum.

‘…Cả cái móc gấu bông cũng mất tiêu.’

Việc cái móc thỏ bông mà anh ấy hay đeo không thấy đâu, khiến cô vừa buồn, vừa lo.

Tạch.

Ánh sáng chập chờn, nhưng đèn gắn đầu cô vẫn đủ mạnh để nhìn.

Sắp tới rồi.’

Cô lại gần.

Và rồi–

Đốp.

Một tia sáng cực mạnh nổ thẳng vào mắt Yeongeun.

“...!!”

Tầm nhìn cô bị xóa sạch tạm thời.

Đèn pin trong tay Kim Soleum đã được hẹn giờ nhấp nháy để làm lóa mắt đối phương.

Go Yeongeun không nhìn rõ món đồ đó là gì, nhưng cô hiểu ngay lập tức–

‘Bẫy à?! Cài từ trước ư?!’

Choáng váng ập tới, nhưng cô giữ được thăng bằng.

‘Không còn cách nào khác.’

Cô bực vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cô không còn thời gian phân tích bọn ‘quái vật’ siêu nhanh này.

Giây tiếp theo là cô sẽ chết…

“...??”

Vậy nhưng… cô không chết.

Không có đau đớn. Không có cảm giác lơ lửng từ việc tỉnh mộng.

…Cô vẫn còn sống!

‘Cái gì?’

Trong khi mắt thích nghi trở lại, Yeongeun nhìn về phía ‘học sinh’ trước mặt.

...

Kim Soleum, người mặc đồng phục Sekwang, không hề nhìn cô.

Anh đang nhìn xuống… sàn nhà?

‘Sàn nhà?’

Yeongeun lùi nhẹ, hạ góc nhìn để thấy cả Soleum và mặt đất.

“...!”

Trên sàn là một tờ giấy A4 với có dòng chữ viết tay.

〔Cô Cừu đó à?〕

“GAAAAHHHH!!”