========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma
[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm]: Ghi Chép Thám Hiểm Số 13 (do chính tôi thêm vào)
Nếu thu thập và mặc đồng phục đúng cách, bạn sẽ được xem là học sinh.
========================
Thật ra, đây là một khái niệm mang tính đột phá.
Nếu xử lý sai, nó có thể bóp méo toàn bộ cốt lõi của câu chuyện ma.
Tại một câu chuyện kinh dị học đường, nơi quái vật chỉ di chuyển khi không bị ai nhìn thấy.
[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm] được xây dựng bằng cách phối lại hai mô-típ kinh điển này:
Ban đầu, câu chuyện tuân thủ nghiêm ngặt chủ đề ‘nỗi sợ bị săn đuổi’. Một cơn ác mộng nơi những con người và khung cảnh quen thuộc trở nên méo mó, trở thành những thứ kinh hoàng không thể lý giải, truy đuổi bạn đến chết.
Tuy nhiên, khi các bản ghi thám hiểm vượt mốc số 10, một cảm giác tích tụ tinh tế bắt đầu xuất hiện.
‘Nó giống kiểu thêm gia vị cho trí tưởng tượng về thế giới trong game vậy.’
=======================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma
[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm]: Ghi Chép Thám Hiểm Số 05
Văn bản tìm thấy trên bảng đen:
Tránh giáo viên. Giáo viên là… (phần còn lại bị cạo đi thô bạo)
=======================
Cứ như thế, những chi tiết gieo mầm được tích lũy đều đặn.
Qua mười hai bản ghi, câu chuyện cứ thế tích lũy, ngày càng thu hút, khiến người ta tưởng như nó sẽ có vô hạn nội dung.
“Nhưng kiểu như thế dễ gây bực mình lắm.”
Vì nỗi sợ dựa trên những lỗ hổng thông tin rất khó để duy trì lâu dài.
Và rồi, một suy nghĩ loé lên.
'Nếu mình có thể khám phá nội bộ với tư cách học sinh, thì chẳng phải sẽ có cảm giác đi nhặt lại từng manh mối một cách phấn khích hơn sao?'
Bản Ghi Thám Hiểm thứ mười ba mà tôi viết ra đã ăn khớp hoàn hảo với mong muốn tiềm ẩn của những người tạo nên câu chuyện ma này.
Thế là câu chuyện [Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm] đã bước sang một ngã rẽ mới.
Từ giữa cho đến cuối chuỗi bản ghi, toàn bộ những chi tiết gieo mầm rùng rợn rải rác trước đó dần được thu gặt, hé lộ những cú twist kinh hoàng.
Nửa sau ngập tràn các bản ghi của [Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm] giàu tính cốt truyện và chiều sâu hơn.
Đó là một trải nghiệm kỳ diệu khi nhờ vào công sức của vô số người khác, mà có thể chứng kiến gián tiếp những hạt giống mình từng gieo nảy mầm thành một câu chuyện lớn hơn.
“Tuy nhiên, bây giờ, mình đang trực tiếp trải qua nó…”
Phải rồi.
Tôi đang chuẩn bị đụng mặt với cao trào của câu chuyện sớm hơn dự kiến một chút.
“Đi thôi.”
Khoác lên mình bộ đồng phục học sinh, tôi bước trên hành lang tối om của tầng ba Trường Kỹ Thuật Sekwang.
Từ xa, tôi thấy những ‘quái vật’ đang lẩn khuất ở cuối các hành lang trông như đang sợ hãi tột độ.
Cảm giác muốn đuổi theo chúng trào lên… rồi lắng xuống.
“Huuu…”
Kỳ quái, tồn tại như một học sinh ở ngôi trường này lại mang đến cho tôi một cảm giác vừa quen thuộc, vừa gần gũi một cách kỳ lạ.
Tôi có cảm giác mình đang đứng đúng chỗ thuộc về bản thân.
Và cảm giác đó lại càng khiến tôi thấy khó chịu, gần như thù địch, mỗi khi thấy những ‘quái vật lạ lẫm’ lang thang trong ngôi trường này.
Đặc biệt là khi–
【Một học sinh lớp 2-2 đã tử vong.】
Ngay khoảnh khắc nghe thấy thông báo đó, tim tôi lặng đi.
Một nỗi buồn man mác và cảm giác trống rỗng lạnh gáy ập đến. Bên cạnh đó là tinh thần trách nhiệm phải tìm ra nguyên nhân của vụ tai nạn này.
【Xin hãy dành năm giây mặc niệm.】
Tôi muốn lao đi trong ngôi trường đang được ánh sáng ‘mặc niệm’ chiếu sáng, truy lùng tận gốc nguyên nhân gây lỗi này và ‘mặc niệm’ một cách đúng nghĩa.
Nhưng…
‘Mình đâu phải học sinh thật.’
Tôi không được quên điều đó. Tôi - Kim Soleum vẫn còn nhiều việc khác phải làm.
Việc đầu tiên tôi cần phải làm là đi lên tầng bốn.
Tôi đặt chân lên cầu thang.
〘‘Ơ.’〙
〘Khoan đã?〙
〘Lớp 1-5 của mình nằm ở tầng hai mà.〙
〘Thế thì tại sao mình lại lên tầng ba?〙
Một ý nghĩ như thông báo hệ thống bật lên trong đầu tôi.
“...”
Thì ra đó là lý do vì sao học sinh thường ‘hiếm khi rời khỏi tầng được phân định’.
Dĩ nhiên, tôi không bị giới hạn bởi quy luật đó.
Tôi chỉ đang mượn đồng phục, đâu phải học sinh thực sự.
“Huuu…”
Tôi tiếp tục bước.
Từng bước một.
〔Tầng 4〕
Trước khi ‘ánh sáng mặc niệm’ chói lòa kia kịp tan biến, tôi đã lên đến tầng bốn.
Trong khung cảnh tối mịt, đèn trường nhấp nháy với nhiều bóng đèn vỡ tung.
Nơi từng ngập tràn những hình nhân học sinh đứng trơ như tượng, giờ thì…
…Đầy những con người đang sống.
“...!”
Giờ đây, các học sinh trao cho nhau ánh mắt sinh động, họ ra dấu tay, lặng lẽ thì thầm và trò chuyện.
Tôi cắn chặt lưỡi để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Học sinh trường Sekwang không có giọng nói.
Nếu tôi lên tiếng bằng giọng thật trong khi mặc đồng phục mượn này, tôi sẽ bị ■■■ ■■■■.
Và sau đó, tôi sẽ tỉnh dậy và lấy lại ý thức ở thế giới thật.
Thật mỉa mai… chính tôi đã viết ra những dòng luật đó và giờ tôi lại bị chúng trói buộc.
Tôi lặng lẽ bước giữa đám học sinh, những người thỉnh thoảng có người liếc nhìn tôi thờ ơ hoặc gật đầu cười xã giao khi ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Đừng lộ vẻ lạ lẫm…
‘Hãy tỏ vẻ tự nhiên…’
Tôi đi qua một khúc cua và dừng lại ngay trước cầu thang cạnh văn phòng giáo viên khối 12.
Một cánh cửa sắt nhỏ hiện ra trước mắt.
〔Kho Giáo Viên〕
Chỉ là một kho chứa đồ lau dọn như ở bao ngôi trường bình thường khác.
Và ngay phía trước nó, có khoảng năm, sáu học sinh đang tụ lại thành một vòng tròn nhỏ.
Nếu tôi không mặc đồng phục Trường Kỹ Thuật Sekwang, tôi chắc chắn đã không thể tới gần được nhóm đông như thế.
‘Nhưng giờ thì được.’
Tôi bước tới.
Đám học sinh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
“Sao một học sinh năm nhất lại lên tận đây?”, ánh mắt họ như đang hỏi vậy.
Tôi lấy ra một tờ A4 đã chuẩn bị sẵn từ phòng y tế và chậm rãi ghi:
〔Các anh chị năm ba nhờ em lấy thang trong kho.〕
〔Em có thể mang đi không ạ?〕
Một học sinh bật cười, lấy bút từ tay tôi và viết lại:
〔Ok ku〕
Lạch cạch.
Tôi ngẩng lên thì thấy một học sinh khác đã cầm chùm chìa khóa, nó lắc lắc trước mặt tôi.
Tôi nhận lấy.
Dùng chiếc chìa có in dòng chứ〔Kho Tầng 4〕, tôi mở kho và bước vào.
Một nơi mà chỉ học sinh mới được bước vào.