‘Viết ra đoạn đó thật sự rất phê.’
Ngay cả bây giờ, kể cả khi tôi không rõ tim tim mình đang đập thình thịch vì căng thẳng, sợ hãi, hay phấn khích.
Tôi hít sâu một hơi, rồi kéo rèm của chiếc giường duy nhất chưa có bóng người.
Trên chiếc giường dã chiến sạch sẽ, tôi cẩn thận đặt học sinh đó nằm xuống.
Trong đầu, tôi có thể mường tượng được từng câu chữ mình đã viết trong nhật ký thám hiểm, chúng trùng khớp hoàn hảo với thời khắc này.
===================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma
[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm]: Bản ghi chép số 13
[…]
Nhân viên ■■■ đã dẫn dụ một thực thể học sinh bị thương với sự hỗ trợ của một thường dân.
Sau khi trói thực thể, họ tiến vào phòng y tế và đặt nó lên giường.
Bảng tên của ‘học sinh’ vẫn giữ nguyên trong quá trình này.
===================
Thân thể học sinh ấy rũ rượi, nhưng nếu tôi cố ép, nó vẫn có thể cử động các khớp một cách méo mó.
Tôi đắp chăn lên cho nó, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng y tế.
Tựa lưng vào bức tường đẫm máu ngoài hành lang, tôi chờ đợi trong vài giây, tim đập dữ dội như muốn vỡ tung.
‘Sau đó là…’
Sau một lúc ngắn, tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng y tế rồi quay lại bên trong.
Ở đó, tôi sẽ thấy thực thể học sinh bị thương kia đang nằm trên giường với bộ đồ thể dục, đã được sơ cứu đàng hoàng.
Và đúng như vậy.
“...”
Một cảm giác ngợp ngụa (có lẽ là sự kính sợ nhưng cũng có thể là nỗi sợ hãi) trào lên khi tôi tiến đến chiếc giường duy nhất chưa được kéo rèm.
Hiện tại, cậu học sinh tóc tẩy mà tôi đã mang tới đang nằm trên giường và thay sang bộ đồ thể dục.
Các vết thương của nó đã được băng bó, cố định bằng nẹp, và học sinh thậm chí chẳng liếc nhìn tôi lấy một lần.
“Tới giai đoạn này…”
Trong bản ghi ban đầu, có viết rằng ‘vật thể được phát hiện sau khi rà soát kỹ khu vực xung quanh’.
Sượt.
Tôi mở ngăn kéo bên cạnh giường mà chẳng chút do dự.
Bên trong là một bộ đồng phục học sinh được gấp gọn gàng.
[Trường Kỹ Thuật Phổ Thông Sekwang]
Đó chính là đồng phục của học sinh đang nằm trên giường.
Bộ đồng phục bị sờn còn nút áo thì lỏng chỉ, vậy mà kỳ lạ thay, cả bộ đồng phục sạch bong, không một vết máu, không một bẩn và sạch không tì vết.
“Hà…”
Tim tôi đập rộn ràng dữ dội.
Tôi không nhìn lại học sinh đang nằm, chỉ lấy một tờ giấy A4 từ trong phòng y tế và viết vài dòng chữ:
〔Tôi chỉ mượn đồng phục một chút thôi.〕
〔 – Học sinh chuyển trường đã đưa cậu đến đây〕
Gấp tờ giấy cẩn thận, tôi đặt nó lại trong ngăn kéo, rồi lấy bộ đồng phục ra.
“...”
Khi quay đầu lại, tôi thấy cậu học sinh vẫn đang nằm im với bộ đồ thể dục, mắt nhắm nghiền như đang ngủ say.
“Thành công rồi.”
Tôi vội vàng cởi bộ đồng phục cũ ra.
Tôi ném bộ đồng phục cấp ba cũ của mình ra ngoài cửa sổ phòng y tế, rồi bắt đầu mặc bộ 『Đồng phục Sekwang』 đã ‘mượn tạm’.
May mắn là thể hình chúng tôi khá tương đồng, nên bộ đồng phục mặc tạm được.
Khi tôi vừa mặc xong bộ đồng phục kiểu cũ–
Két–
“...”
Tôi nghe thấy tiếng ngăn kéo mở ra sau lưng.
Quay lại nhìn, tôi thấy có dòng chữ vừa xuất hiện trên tờ giấy tôi để lại.
〔Em học lớp mấy?〕
“...”
Tôi nuốt nước miếng một cái ực, rồi viết dòng thông tin mà mình đã từng lén ghi sau bức ảnh thẻ học sinh cũ, để chuẩn bị cho tình huống này.
Tên lớp nơi tôi đã tỉnh dậy lần đầu tiên.
Lớp 1-5.
Ngay khi tôi viết xong dòng đó –
Toàn bộ thế giới chìm vào bóng tối.
“...!”
Mọi thứ bị cúp điện hoàn toàn, nhưng khi mắt tôi quen dần với bóng đêm, những đường nét mờ nhạt của không gian bắt đầu hiện lên.
Đèn khẩn cấp, mặt đồng hồ LED,... những tia sáng yếu ớt đủ để phân biệt được phòng y tế với cõi hư vô tuyệt đối.
Và rồi –
Tách. Tách.
“...!”
Có thứ gì đó vỗ nhẹ lên vai tôi.
Tôi quay phắt lại.
Cậu học sinh vốn đang nằm yên trên giường giờ đây vừa chạm nhẹ lên vai tôi.
Cậu ta thu tay lại một cách tự nhiên, rồi bắt đầu di chuyển.
Vâng, rất tự nhiên.
Với những cử động quá đỗi ‘bình thường’, cậu ta cầm lấy tờ giấy A4 và cây bút trên tay tôi bằng cánh tay băng bó, nhanh chóng viết gì đó rồi đưa lại.
〔Học sinh chuyển trường à? Xui ghê.〕
Sau đó, cậu ta lại nằm xuống, như thể muốn tiếp tục giấc ngủ ban nãy, mọi động tác của cậu ta đều quá mức chân thật.
“...”
Tôi nén cảm xúc, đứng dậy rồi rời khỏi phòng y tế.
Sượt.
Thế giới vẫn chìm trong bóng đêm.
Nhưng kỳ lạ thay, mọi thứ giờ đây lại rõ nét đến rợn người, từng hạt bụi lơ lửng trong không khí cũng hiện ra trước mắt tôi.
Một cảm giác ổn định kỳ dị tỏa ra từ bộ đồng phục bám rễ vào tâm trí tôi.
“...”
Trên đường đi, tôi cúi xuống nhặt lại bảng tên đã đánh rơi trước cửa phòng y tế và nhét vào túi.
〔■■■〕
Tấm bảng tên giờ phát sáng một cách kỳ quái, sáng hơn cả trước đó.
Ngay trong khung cảnh đầy máu me, bẩn thỉu và thối rữa này, một cảm giác bình thản lạ lùng bao trùm lấy tôi.
Nhưng rồi–
Có thứ gì đó hiện ra phía xa.
“...!”
Từ phía lớp 2-7, từng bóng người bắt đầu ló ra.
Chúng có hình người.
Nhưng toàn thân chúng lại vặn vẹo quái dị, như thể ai đó nhét lỗi ảnh pixel của game vào đời thực, tạo thành những sinh vật bước ra từ ác mộng kỹ thuật số.
Những thân xác mục rữa bận đồng phục nhàu nát, những thứ trông giống như 'học sinh' này, giờ chỉ là lỗi hệ thống không nên tồn tại trên thế giới.
Và ngay khi chúng nhìn thấy tôi–
“...!”
Tôi đông cứng người.
Một cơn rùng mình như thể toàn bộ ruột gan bị lật ngược trào dâng trong lồng ngực tôi.
Lóe sáng.
“...!!”
Bất ngờ, như tia chớp, ánh sáng bừng sáng chói lòa khắp thế giới.
Tôi theo bản năng lao người về phía trước.
Đám quái vật như bước ra từ game bị nhiễu kia bị ánh sáng làm lóa mắt, chúng bắt đầu chậm lại như đang bị dìm trong bùn.
Đây là cơ hội để kết liễu chúng!
“...”
“Không.”
Tôi buộc bản thân phải dừng lại.
Tôi kìm cơn hưng phấn đang trào lên. Vị ngọt của『Kẹo Hoài Niệm』 lăn trong miệng kéo tôi về lại thực tại.
Và rồi–
Chớp tắt*
Thế giới lại tối đen như mực.
Khi tôi nhìn lại về phía chúng–
Chúng đã ở xa, lừ đừ rút lui về phía cầu thang đối diện và bỏ lại tôi ở phía sau.
“...”
Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi.
Hai bàn tay siết chặt run rẩy như thể tôi vừa vật lộn với một cơn nghiện đang hoành hành, nhưng tôi vẫn chịu được.
Tôi đã từng đọc về thời khắc này trong bản ghi chú, nên không có sự hoang mang ở đây.
Tôi chỉ vừa xác nhận điều mà mình đã biết từ trước.
‘Thì ra là như vậy.’
Bạn có nhận ra không?
Những con quái vật tôi vừa thấy… chúng chính là những nhà thám hiểm.
Những người đã bị lôi kéo vào câu chuyện ma này, giống hệt như tôi vào vài phút trước.
‘Còn tôi thì…’
Nếu một nhà thám hiểm mặc đồng phục của Trường Kỹ Thuật Phổ Thông Sekwang với sự cho phép của một học sinh, họ có thể nhập vai làm một học sinh thực sự trong câu chuyện ma này.
Tôi…
Giờ đây đã là học sinh của Sekwang.