Ở hành lang tối om ở tầng bốn.
Đứng trước đám học sinh đứng xếp hàng như ma-nơ-canh, tôi đã tính trước phạm vi tay với tới của từng đứa và cẩn trọng nhích từng bước một.
‘Mệt quá…’
Trước hết, tôi rút món đồ đã được giấu kỹ trong túi ra và quấn quanh các vị trí trọng yếu trên cơ thể.
Một ‘bộ giáp’ mà tôi đã mua từ [Shop Người Ngoài Hành Tinh] -『Giấy gói 12B357Phiên bản B』
Mảnh bao bì rộng thùng thình đó áp sát dưới lớp đồng phục cấp ba ngày xưa tôi từng mặc.
‘Dòng Sản Phẩm Hoài Niệm không có tác dụng chữa thương hay khử nhiễm trong lúc đang kích hoạt.’
Từ giờ trở đi, tôi phải tuyệt đối cẩn trọng.
Tôi né từng bước, tránh hoàn toàn việc lấn vào phạm vi hoạt động của bất kỳ học sinh nào.
Vì bản thân tôi chỉ chiếm diện tích nhỏ, nên đi một mình thế này có khi lại an toàn hơn trên tầng bốn.
“...”
Tôi tự hỏi không biết Đặc vụ Đồng và Jang Heoun có an toàn không.
‘Chắc là họ đang ưu tiên tìm đồng đội trước.’
Anh ta không ngốc tới mức chỉ dẫn theo một người rồi trèo thẳng lên tầng năm. Nhiều khả năng anh ta sẽ tìm cách gom người lại ở tầng bốn.
Tình hình thế này thì có vẻ Jang Heoun cũng chưa bị bắt giữ gì.
‘Nếu đặc vụ định bắt anh thì tôi cũng đã cố hết sức rồi, anh bạn đồng nghiệp mới ơi…’
Tôi đi tới cuối hành lang.
‘Haa.’
Tôi tới chỗ cầu thang mà khi nãy đã cùng đặc vụ và Jang Heoun leo lên.
Và rồi…
Tôi bắt đầu đi xuống cầu thang.
〔3F〕
Tôi lần theo lối cũ mà đi ngược lại.
Tại sao à?
Thành thật mà nói, tôi chẳng cần mấy cái vật phẩm ghi chú vương vãi khắp trường này lắm.
‘Mình đã nhớ hết thông tin trong đầu rồi.’
Về cơ bản thì tôi đã thấy và ghi nhớ toàn bộ mọi thứ.
Tôi biết rõ toàn bộ cốt truyện của câu chuyện ma này: từ đầu cho đến kết thúc.
Vì sao ngôi trường này lại ra nông nỗi này, chủ đề thật sự của câu chuyện ma là gì, và những ‘học sinh’ này rốt cuộc là gì.
Thứ duy nhất tôi thật sự cần…
‘Là vật phẩm then chốt có thể mở ra điều kiện chấm điểm cao nhất cho lượt thám hiểm.’
Và giờ, tôi sẽ đi lấy nó.
‘Tính đến lúc này thì… chắc là nó đã được ‘tạo ra’ rồi.’
Tôi dừng lại ở chiếu nghỉ tại cầu thang nằm giữa tầng ba và bốn.
Tầng ba bên dưới im lặng rợn người.
“...”
Dưới đó, mọi thứ đã hóa thành xác chết.
Dưới ánh đèn sáng trưng, từng cái xác bê bết máu nằm vương vãi khắp sàn với hình dạng thảm thương đến mức buồn nôn. Hầu hết những hình bóng mặc đồng phục học sinh ở tầng này có vẻ đã chết cả.
‘Nếu có đặc vụ nào còn sống, chắc họ cũng đã chuyển sang khu vực khác.’
Có vẻ cả lũ học sinh từng vây đánh phòng giáo viên cũng đã bị đánh bại hoặc giết sạch rồi, căn cứ theo những thông báo tử vong trước đó là vậy.
‘Haa…’
Bỏ qua độ kinh tởm của khung cảnh này, tôi có cảm giác như đang đứng giữa một thảm họa khủng khiếp khiến hàng chục người thiệt mạng.
‘Bình tĩnh.’
Đây chỉ là giấc mơ… Tất cả chỉ là giấc mơ…
Tôi nhẩm đi nhẩm lại như thần chú, tiếp tục đi xuống cầu thang. Vừa đi, vừa canh chừng hai đầu hành lang, tôi hướng đối diện của phòng giáo viên.
Và rồi, tôi thấy thứ mình đang tìm.
Rục rịch*
Chỉ trong khoảnh khắc tôi ngoảnh mặt sang chỗ khác, một bóng học sinh trong phòng giáo viên bỗng khẽ nghiêng người.
“...!”
Tất nhiên, nó không đuổi theo tôi.
Tình trạng của đứa học sinh đó quá thê thảm để làm vậy.
Hai tay gãy gập, một chân bị gãy hở, bụng bê bết máu.
Thế nhưng nó vẫn còn ‘ý thức’ để quay đầu nhìn tôi chằm chằm.
“...”
Tôi quan sát kỹ xung quanh.
‘Không có dấu hiệu học sinh khác xuất hiện… tốt.’
An tâm phần nào, tôi tiến lại gần phòng giáo viên.
Tôi đi thẳng tới trước mặt đứa học sinh đang ngồi thụp xuống gần cửa.
Tóc tẩy trắng, khuyên tai loe loét, nó trông hệt như một tên học sinh cá biệt điển hình, dù ngoại hình đó giờ đã bị vết thương xóa sạch vẻ ngạo mạn.
“...”
Thề luôn, tôi sắp điên tới nơi rồi.
Tôi túm lấy ‘học sinh’ đó bằng cả hai tay và nhấc bổng lên vai.
“Hựaa…”
Cõng một con quái vật giết người nặng cả mấy chục ký trên vai thế này, đúng là chẳng dễ chịu tẹo nào.
Dù vậy, thể lực thì tôi vẫn ổn. 『Kẹo Hoài Niệm』 vẫn còn trong miệng, giữ cho thể trạng tôi ở mức tối đa.
‘Và… đây là nơi cần tới.’
Trong đầu tôi đã lên sẵn một bản đồ.
Dưới tình hình hỗn loạn vào hiện tại, khả năng cao là tầng ba không còn nhiều học sinh nữa, nhưng tôi vẫn hành động cẩn trọng.
Ngậm đèn pin trong miệng, tôi áp lưng vào tường và từ từ di chuyển.
Đèn pin công suất cao quét sạch bóng tối trong hành lang, dù cảnh tượng đầy máu me vẫn khiến tôi muốn nôn mửa.
Thế rồi.
〔Phòng y tế〕
Điểm đến đã hiện ra.
Lạch cạch.
Tôi âm thầm thả tấm bảng tên mà đồng nghiệp đã lén đưa vào túi mình xuống sàn, rồi nhẹ nhàng mở cửa và bước vào trong.
Ở đó có ba chiếc giường xếp thẳng hàng cạnh cửa sổ, màn che giường đều đã được kéo lại.
Hai trong số đó đã có người nằm.
“...”
Tôi tiến lên thật chậm rãi.
Ánh mắt tôi dừng lại ở bảng thông báo dán trên cửa phòng y tế:
〔Học sinh bị thương do hoạt động thể chất hãy nằm nghỉ tại giường và chờ cô y tá đến!〕
“...”
Có gì đó còn thiếu.
‘Thì ra là vậy.’
Đây chính là manh mối từng khiến tôi viết bản ghi thám hiểm tiếp theo cho câu chuyện ma này.
Manh mối nằm trong bản ghi số 12 mà người đi trước để lại.
===================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma
[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm]: Ghi Chép Thám Hiểm Số 12
Đội phó Kang Jiwoo đã đưa đồng nghiệp bị thương (Giám sát viên Park Chaon) vào phòng y tế và đặt nằm lên một chiếc giường trống theo đúng chỉ dẫn.
Không có gì bất thường được ghi nhận.
Ngay sau đó, cả hai đều bị học sinh tập kích trong phòng y tế và thiệt mạng. Bản ghi kết thúc.
===================
Vào lần đầu đọc nó, tôi đã cảm thấy có gì đó bị bỏ sót.
‘Người trước đó viết bản ghi này có vẻ đã cố tình để lại một gợi ý.’
Trong câu chuyện ma này, những người thám hiểm luôn được định vị là ‘người ngoài’, học sinh từ một ngôi trường khác.
Nói cách khác –
– Vậy nếu như người được đặt nằm lên giường… là một học sinh thật của trường kỹ thuật Sekwang thì sao?
Chính câu hỏi đó đã thắp lên ý tưởng cho bản ghi thám hiểm thứ 13 của tôi.