Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

31 961

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

40 5053

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Đang ra)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

2 3

Nữ hacker thiên tài Abe Kyouko

(Đang ra)

Nữ hacker thiên tài Abe Kyouko

Ichida Kazuki (一田 和樹)

Một chút ly kỳ của mỹ nhân ẩn dật và chàng trai lập dị.

16 1299

Web Novel - Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'

Kim Soleum khẽ cau mày, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt.

“Thật lòng mà nói, dù tôi có chết ở đây thì công việc tại công ty cũng chẳng gặp rắc rối gì lớn. Với thành tích thế này, họ sẽ hài lòng rồi…”

“Cái công ty khốn kiếp đó!!”

Người đặc vụ siết chặt hai nắm tay.

“Tại sao các người lại tin tưởng cái tổ chức điên rồ, ghê tởm như vậy chứ?!”

Câu nói ấy như chạm vô một cảm xúc nào đó của người đặc vụ.

“Anh thật sự tin rằng một công ty xem mạng người nhẹ như lông hồng lại có thể thực hiện điều ước cho các người à?!”

“...!”

Jang Heoun sửng sốt quay sang nhìn người đặc vụ.

Người đặc vụ thì nghiến răng và tiếp tục nói:

“Tôi biết các người làm việc ở đó vì quyền sử dụng tấm vé ước nguyện. Nhưng thật sự các người tin vào chuyện đó sao? Rằng có một loại thuốc thần kỳ có thể biến mọi điều ước thành hiện thực?!”

Kim Soleum ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt điềm tĩnh.

“Họ thực hiện điều ước thật.”

“...”

“Nếu 『Tấm Vé Ước Nguyện』 là trò lừa, cái cấu trúc này đã sụp từ lâu rồi. Một khi đã tham gia, bất kỳ điều ước nào cũng có thể thành hiện thực.”

“...Ha.”

Người đặc vụ thở dài, anh ta trông như đã đạt đến giới hạn chịu đựng, và nhắc lại một lập luận có vẻ anh ta đã nói đi nói lại nhiều lần, “Anh thử nghĩ mà xem. Nếu một người ước hòa bình thế giới, người khác lại ước nhân loại tuyệt chủng. Vậy họ định thực hiện cả hai kiểu gì?!”

Jang Heoun (người đang đeo mặt nạ trâu) khẽ rùng mình.

Nhưng Kim Soleum thì vẫn bình thản.

“Với người đưa ra điều ước, điều đó sẽ trở thành hiện thực.”

“Cái… gì cơ?”

“『Tấm Vé Ước Nguyện』 không dùng để thay đổi thế giới. Nó là công cụ toàn năng để hiện thực hóa mong muốn cá nhân.”

…Cách anh ấy nói nghe cứ như một giáo lý của giáo phái cứu rỗi nào đó.

Nhưng Kim Soleum không hề có phong thái của một kẻ cuồng tín. Anh ấy giống như một người đã thử nghiệm quá nhiều, hiểu quá rõ, và chấp nhận sự thật một cách thản nhiên.

Người đặc vụ nhìn anh ta, vừa hoang mang vừa bực tức.

Kim Soleum chỉ nhún vai, “Thôi, chắc đây là kết thúc của tôi rồi.”

“...!”

Máu ộc ra từ dưới bàn tay anh đang ôm bụng.

Vết thương của anh ấy vẫn chảy không ngừng.

Kim Soleum đưa chiếc bảng tên đã dính máu trả lại cho Đặc vụ Đồng.

Người đặc vụ nghiến răng.

“Dù mỗi lần bị kéo vào đây vào ngày trăng non anh đều hy sinh bảng tên, cái công ty đó cũng chẳng bao giờ cứu anh đâu.”

“Có thể anh nói đúng.”

Kim Soleum nhún vai lần nữa, tuy nét mặt anh ấy có phần căng lại vì đau, nhưng người đeo mặt nạ hươu vẫn nở một nụ cười nhạt.

“Nhưng rồi Cục Quản Lý Thảm Họa sẽ kết thúc Bóng tối này… hay nói đúng hơn, kết thúc Thảm họa này. Khi đó, tôi cuối cùng cũng sẽ tự do.”

“...!!”

Người đặc vụ nhìn anh như vừa bị đánh một cú thật mạnh.

“Hai người đi đi. Ở lại đây mà cứ ngoái đầu nhìn thì nguy hiểm lắm.”

Kim Soleum giơ chiếc đèn pin khẩn cấp còn hoạt động lên, rọi ra ngoài lớp học.

“Tôi sẽ trông chừng phía trước cho.”

“...”

“Và… Anh Bò Rừng à, anh không làm gì sai hết. Anh chỉ là lính mới thôi. Nếu được, hai người hãy ở cạnh nhau thêm một thời gian và giữ an toàn.”

“Anh Hươu…”

Người đặc vụ do dự một lúc, rồi cũng nghiến răng quay đầu đi, cầm đèn pin bước lên phía trước.

“Đi theo tôi.”

“À…”

Jang Heoun lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng đưa ra quyết định, ‘Mình ở lại đây cũng chẳng giúp được gì cho anh ấy…’

Rời đi nhanh có khi lại giúp Kim Soleum dễ thở hơn.

Nhưng anh không thể để Kim Soleum ra đi tay trắng. Khi theo sau người đặc vụ, Jang Heoun lén nhét thứ gì đó vào túi áo anh ấy.

“Anh Hươu, cái này… là bảng tên dự phòng của tôi.”

“...!”

“Nhờ anh mà tôi mới có thể sống sót lâu hơn… mà tôi cũng không có ai khác cần cứu cả. Dù không đáng là bao, nhưng ít nhất cũng xin anh nhận lấy… cảm ơn anh.”

Không chờ phản hồi, Jang Heoun rời đi cùng người đặc vụ, không dám ngoái đầu lại.

“...”

Kim Soleum nhìn họ khuất bóng, giữ ánh đèn pin chiếu theo cho đến khi họ rẽ qua góc hành lang.

Và rồi…

‘Cuối cùng, họ cũng đi rồi!’

Ngay khi họ biến mất khỏi tầm mắt, Kim Soleum lập tức lấy ra thứ đã chuẩn bị sẵn trong túi áo. Một viên kẹo gói trong lớp vỏ nilon trong suốt.

Một món quà hoài niệm từ thời tươi đẹp hơn -『Kẹo Hồi Ức』!

Một viên kẹo mắt to đùng, sắc đỏ - vàng - trắng sặc sỡ, nằm gọn trong bao bì đáng yêu.

『Kẹo Hoài Niệm』là vật phẩm hồi phục khẩn cấp mà Kim Soleum đã mua sẵn.

Với đôi tay nhuốm máu, anh xé lớp vỏ bọc và bỏ viên kẹo vào miệng.

Và rồi, điều kỳ diệu bắt đầu.

“...!”

Các vết thương trên người anh bắt đầu khép lại.

Máu đã chảy ra liền được hút ngược vào, xương gãy cũng tự liền lại như thể thời gian vừa đảo ngược.

Khi ngậm viên kẹo trong miệng, bạn sẽ quay lại những ký ức thân thương nhất!

Trong lúc kẹo tan, cơ thể và tinh thần người dùng sẽ được khôi phục về trạng thái khỏe mạnh nhất trong mười năm qua.

‘Dù gì đây cũng chỉ là một giấc mơ, mấy biện pháp tạm thời như này là quá đủ.’

Thể trạng Kim Soleum lập tức quay về thời kỳ đỉnh cao, đầu óc thì tỉnh táo và sắt bén.

Suy nghĩ của anh chuyển động với tốc độ ánh sáng.

‘Nó có tác dụng rồi…!’

Kim Soleum thở phào nhẹ nhõm.

Anh đã giành được canh bạc lần này, trong tình thế bị kẹp giữ cục và công ty, đây chính là chiến thuật hiệu quả nhất.

‘Giả chết vẫn là nước đi tốt nhất.’

Anh vừa giành được tự do hành động, vừa sửa được hình ảnh bản thân.

‘Hồi nãy cứ sợ cây đèn pin chết sớm hơn dự tính là kế đi toi.’

Anh phủi bụi trên người, hít sâu một hơi thật sâu và thở một hơi thật dài.

Tim anh vẫn còn đập thình thịch, cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn dư âm sợ hãi vẫn còn đó.

‘…Tốt rồi.’

Giờ thì anh biết chính xác bước tiếp theo phải làm gì.

Kim Soleum đứng dậy, kiểm tra lại các hình xăm đã hiện rõ trở lại trên cơ thể, rồi lôi ra từ một hình xăm ở cổ tay chiếc đèn pin công suất lớn dự phòng.

Lấy lại bình tĩnh, anh bước ra khỏi lớp học, tiến vào hành lang tầng bốn đầy tối tăm và rùng rợn.