Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

14 58

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

31 961

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

40 5053

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Đang ra)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

2 3

Web Novel - Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai

“Ha.”

Hành lang tối mờ của ngôi trường, bọn chúng đứng xếp hàng dọc hai bên như ma-nơ-canh.

Những thực thể học sinh ở tầng bốn đều là học sinh năm ba. Có hơn trăm đứa được ghi nhận trong mọi lần thám hiểm tầng này.

Nghe đến đó thôi cũng đủ để bạn nghĩ thầm: Rồi xong, cả đám tiêu đời.

Nhưng.

“...Không sao đâu.”

Nhân viên thốt lên bằng giọng chắc nịch, truyền đạt thông tin then chốt.

“Chúng không thể rời khỏi vị trí.”

Phải rồi.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Truyện Ma

[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm] : Bản Ghi Thám Hiểm Số 09

Tầng bốn thực sự rất kỳ quái. Bình thường, dù chúng tôi chưa từng bắt gặp cảnh mấy ‘học sinh’ đó di chuyển, nhưng vị trí của chúng thì vẫn thay đổi.

Nhưng chỉ riêng đám ‘học sinh’ tầng bốn này thì sao? Chúng không nhúc nhích gì cả. Cứ như chân chúng bị dán chặt xuống sàn lớp học vậy.

========================

Miễn là bọn chúng không lao vào chúng tôi và vẫn đứng yên tại chỗ, chúng tôi chỉ cần tránh địa bàn của chúng là sẽ an toàn.

Nếu bắt buộc phải lại gần, chúng tôi có thể giữ cho chúng bất động bằng cách duy trì giao tiếp bằng mắt.

‘Vấn đề là đi trong bóng tối, bọn chúng sẽ dễ đánh lạc hướng chúng tôi hơn.’

Và lũ này… rất biết chơi chiêu. Chúng thường dùng đòn tâm lý để khiến người ta mất cảnh giác.

‘...Ra vậy.’

Tôi xác nhận Jang Heoun đã gắn tấm thẻ tên nhặt được từ một ‘học sinh’ lên áo khoác, rồi nói dứt khoát.

“Cẩn trọng tiến lên, kiểm tra kỹ tầng bốn.”

Không ai phản đối.

Chúng tôi tiến vào giữa các học sinh.

***

‘Ực.’

Jang Heoun nuốt nuốt nước miếng vì căng thẳng.

Cảm giác thật kinh tởm khi lướt qua tay áo mấy 'học sinh' kia trong lúc run rẩy vì lo sợ.

Nhưng anh nghiến răng chịu đựng, ‘Mình phải có ích…’

Anh vẫn không thể dứt khỏi cái cảm giác, rằng mình đã phá hỏng chuyến thám hiểm của Kim Soleum, người đồng nghiệp tử tế ấy.

Mục tiêu của anh ấy khi đi theo nhân viên của Cục làm gì?

‘Chắc chắn anh ấy định ăn điểm cao… và hoàn thành bóng tối một cách trọn vẹn.’

Theo sổ tay hướng dẫn, càng sống lâu trong này và thu thập được nhiều thẻ tên, lượng Tinh Chất Giấc Mơ trong 『Bình Thu Thập』 càng cao.

Tuy nhiên, Kim Soleum thậm chí còn chẳng ngó qua mấy tấm thẻ tên của lũ tầng bốn. Chuyện này thật quá nguy hiểm.

‘…Mình chẳng hiểu nổi.’

Jang Heoun quyết định ngừng suy nghĩ, tự đánh giá không phải điểm mạnh của anh. Thay vào đó, anh chăm chú quan sát lũ học sinh đang áp sát.

Đặc biệt là khi đi vào vùng đèn nhấp nháy hoặc cháy hỏng, anh lia đèn pin sát mặt bọn chúng.

Bước, bước*

“Cậu Bò rừng, cậu canh phía sau đi.”

“V- vâng”, giọng Jang Heoun hơi run. Anh quay đầu lại, vừa đi vừa lùi.

Có hàng chục 'học sinh' đang quay đầu, vươn tay về phía họ khi họ bước qua…

“Phòng nhạc ngay phía trước. Cố thêm chút nữa thôi.”

Cả nhóm tiếp tục di chuyển.

Họ bước vào khu vực hoàn toàn không có đèn.

‘Haa…’

Giữa bóng tối ngột ngạt, bọn 'học sinh' đứng bất động và lặng lẽ nhìn chằm chằm.

Cả nhóm thận trọng tiến lên, chiếu đèn qua từng kẽ hở.

Rồi–

Chớp tắt.

Một ánh sáng chợt lóe lên đâu đó, tạo ra một cảm giác như vừa mất điện…

‘Hử?’

Khoan đã.

Có gì đó sai sai.

‘Khu này làm gì có đèn, sao đèn lại chớp tắt được?’

Khi Jang Heoun nhận ra thì đã trễ một nhịp.

Thứ chớp tắt không phải mất điện, mà là ánh sáng nhấp nháy…

…của đèn pin được cầm bởi người đi ở phía trước.

Ai đó vừa đánh mất tầm nhìn xung quanh.

“...!”

Jang Heoun suýt quay đầu hoảng loạn, nhưng một giọng nói bình tĩnh phía sau ngăn lại.

“Đừng quay lại.”

“Anh…!”

“Cứ… tiếp tục đi.”

Giọng Kim Soleum khàn đặc, lẫn theo tiếng thở dốc.

Và rồi–

Mùi kim loại của máu xuất hiện.

Tí tách, tí tách…

Khi Jang Heoun lùi lại, anh thấy chất lỏng đỏ đang nhỏ xuống sàn. Vì quá tập trung vào bọn học sinh nên anh không nhìn rõ, nhưng anh có thể cảm nhận được sự trơn trượt từ nền nhà dưới chân.

Và rồi…

Một cánh tay vươn ra từ giữa hành lang, chỉ cách eo anh một gang tay. Bàn tay ấy ướt đẫm máu, những giọt đỏ vẫn rỉ xuống đầu ngón.

Jang Heoun cố kiềm cơn buồn nôn.

“A-A… Anh Hươu…!”

Khi cả nhóm cuối cùng cũng thoát khỏi đám học sinh và quay lại…

… Kim Soleum đã ôm bụng với sắc mặt trắng bệch.

Đèn pin trong tay anh ấy lại nhấp nháy thêm một lần nữa.

Trên gương mặt xám ngắt ấy, một nụ cười yếu ớt thoáng hiện, “…Pin sắp–”

–Quá thời gian chiếu sáng hiệu quả: 60 phút

Tất nhiên.

Đèn pin khẩn cấp vốn không thiết kế để dùng lâu.

‘A…!’

Dù đã chuẩn bị vật dụng, cả hai lại không tính đến thời lượng pin của đèn người còn lại…

“Đ-Đợi… Khụ.”

“Xin đừng nói gì cả!”

Jang Heoun cố nuốt cơn buồn nôn, đỡ lấy Kim Soleum. Người nhân viên Cục cũng vội vàng hỗ trợ.

Cả hai dìu người đeo mặt nạ hươu vào một lớp học gần đó.

Dù trong phòng vẫn có vài học sinh ló đầu ngó vào, họ cũng kịp đặt Kim Soleum xuống ngay ngoài phạm vi của chúng.

Ngồi bệt dưới sàn, Kim Soleum lên tiếng trong khi ôm lấy vết thương.

“Hai người…”

“...”

“...Hãy để tôi lại đây.”

Khuôn mặt của người đeo mặt nạ sừng nhăn nhó vì đau đớn, nhưng anh ta vẫn cố gượng cười.

“À, suýt quên.”

Kim Soleum vươn tay tháo hoàn toàn chiếc còng trói nhân viên Cục.

“Giờ thì… anh có thể rời đi rồi.”

Nhưng nhân viên đó không đáp, anh ta chỉ lặng lẽ lấy một thẻ tên dự phòng trong túi, nhét vào áo khoác của Kim Soleum.

Nhưng…

“Không cần đưa tôi đâu. Cậu cũng cần cái đó mà, phải không?”

“...”

“Đi đi. Trên tầng... chắc chắn còn người. Nếu nhập nhóm với họ, cậu sẽ… khụ, sẽ ổn thôi.”