Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

11 23

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

12 21

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

237 4319

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

33 309

Web novel - Chương 81

Yoo Seol-hwa bước ra khỏi phòng bệnh tối tăm.

Cô đi ngang qua quầy tiếp tân nơi các y tá đang túc trực, viện cớ ra ngoài hít thở không khí một chút.

Vì là bệnh nhân VIP của bệnh viện, không ai dám gây phiền lòng cô. Ông ngoại cô – một doanh nhân giàu có – từng quyên góp khoản lớn khi xây bệnh viện này, và giờ điều đó đang giúp cô.

Dù vậy, vụ tai nạn đã phá nát cơ thể cô, khiến tiền bạc và danh tiếng trở nên vô dụng suốt một thời gian dài.

‘Đây là màn cuối của cuộc đời mình…’

Ngắm nhìn con đường sáng đèn huỳnh quang, Yoo Seol-hwa cảm thấy cái kết của mình đang đến gần. Dù ánh đèn vẫn soi rực rỡ dù trời còn tờ mờ sáng.

‘Con đường này… đã bao giờ trông tối tăm đến vậy chưa…?’

Người ta nói, khi ánh sáng càng mạnh, bóng tối càng sâu. Nhìn cảnh trước mắt, Yoo Seol-hwa có cảm giác như đang bước đi trong một màn đêm đặc quánh.

Một tay một chân gần như bất động, cô chỉ có thể chậm chạp bước lên phía trước với cây nạng kẹp dưới nách.

Khuôn mặt méo lại vì gắng sức, nhưng cơ thể không chịu nghe lời. Cảm giác như một con cá đang quẫy trong biển sâu.

‘…Nghĩ lại thì, anh bước vào đời mình cũng như ánh sáng vậy.’

Ngay cả lúc này, Yoo Seol-hwa vẫn nhớ về Han Do-hyeon. Anh là người đầu tiên khiến cô nếm mùi thất bại — cô gái sinh ra đã là kẻ chiến thắng, chưa từng thiếu thứ gì.

“Cậu nghĩ mình là ai mà dám phán xét tác phẩm của người khác như thế?”

Trước khi nghe câu nói ấy, cô vẫn nghĩ mọi thứ là bình thường. Vì cô là thiên tài không đối thủ. Vì cô nghĩ mình là kẻ có tài năng sáng chói.

Cô đã quên mất điều căn bản nhất của một người viết.

“Cậu tưởng thắng giải là có quyền tùy tiện chà đạp tác phẩm của người khác sao?”

Màu sắc từ các giải thưởng từng tô điểm gương mặt cô giờ chỉ còn là thứ vô dụng, lạc lõng trong hoàn cảnh hiện tại.

“Mỗi ngón tay đều đau khi bị cắn, mỗi tác phẩm đều quý giá với người viết. Hãy cẩn trọng lời nói.”

Đúng vậy. Với một người viết, mỗi tác phẩm đều quý giá.

Dù chỉ là mẩu truyện ngắn viết cho qua thời gian, một tiểu thuyết mất nhiều năm hoàn thành, hay thậm chí là lá thư tuyệt mệnh viết vào cuối đời.

Yoo Seol-hwa từng tưởng tượng về cái kết của mình: được nhiều người vây quanh, khép mắt bình yên. Trong hình dung đó, cô là tiểu thuyết gia thành công, Han Do-hyeon – người yêu – nắm tay cô, mọi người đau xót khi cô ra đi.

‘…Nhưng hiện thực luôn vượt xa hư cấu.’

Chẳng gì giống với tình cảnh hiện tại: hoại tử tủy sống do tai nạn, liệt cơ thể do di chứng, và vô sinh.

Yoo Seol-hwa nghĩ về hoàn cảnh khi lê từng bước. Dù tiếp tục sống thế này, cô cũng chỉ là gánh nặng cho Han Do-hyeon và mọi người.

Ngay cả khi uống thuốc chống trầm cảm liều mạnh cũng vô ích. Thực tại khốn khổ vẫn không hề thay đổi trước mắt cô.

“Ha… chết tiệt…”

Yoo Seol-hwa chửi tục nhìn xuống sàn. Chuyện cô chưa từng làm với tính cách hiền hòa của mình, nhưng lúc này không thể kìm được.

Cô từng nghĩ hoại tử tủy sống đã là vận rủi duy nhất của mình.

‘Không ngờ mình còn vô sinh…’

Khi những điều tồi tệ chồng chất, con người ta dường như học cách buông xuôi.

Xin lỗi vì em là một người đàn bà tồi tệ.

Xin lỗi vì em là một người yêu không trọn vẹn.

Dù mỗi phút thiếu anh đều như địa ngục, em vẫn không dám tưởng tượng gương mặt anh khi xuất ngũ, vẫn muốn yêu em.

“Nếu là Do-hyeon… anh ấy sẽ vẫn yêu mình dù thân thể này tàn phế.”

Nước mắt nóng hổi dâng đầy mắt cô, nhỏ xuống sàn. Trên đời này có ai dại khờ yêu một người phụ nữ mà cơ thể rồi sẽ bị liệt toàn phần?

—Ket!

Mang theo hối tiếc và vương vấn ấy, Yoo Seol-hwa đẩy cánh cửa sắt ra hành lang. Đây là nơi dành cho bệnh nhân ngồi xe lăn và tập leo tầng.

Chỉ vài tháng trước, đó còn là nơi cô kiên cường chống chọi bệnh tật không mất hy vọng.

“Hộc… hộc…”

Mỗi bước lên dốc, tim cô đập dồn dập, cảm giác nghẹt thở dâng lên cổ.

Cô nhớ lại khi còn tập đi cùng bạn trai — khi vẫn còn hy vọng — cô đã làm điều đó vui vẻ, hăng say biết bao.

“Ah, haha… Do-hyeon không còn ở đây nữa…”

Giờ thì hoàn toàn khác.

Khi Yoo Seol-hwa leo hết tầng này tới tầng khác, lướt qua những cảnh quen thuộc, cô thấy mình như đang tua lại cả đời.

Bệnh viện này là nơi cô từng điều trị ung thư máu khi còn nhỏ.

“Hồi bé, mình từng nghĩ chỉ cần ra khỏi bệnh viện là có thể làm mọi thứ, trở thành bất kỳ ai…”

Yoo Seol-hwa cắn môi nhìn bảng chỉ dẫn khoa nhi và không khỏi than thở.

Tầng của hy vọng được trang trí bằng đủ thứ màu sắc rực rỡ, sáng đèn suốt đêm.

Khoa nhi vừa xa cách vừa đối lập hoàn toàn với không gian âm u, ảm đạm của khoa người lớn.

““…Khi ra khỏi đây, mình chỉ muốn ăn thật nhiều hamburger cho thỏa thích.”

Yoo Seol-hwa lẩm bẩm khi đưa từng bước chân về phía trước. Trái tim cô nặng trĩu như chì.

“Mình từng tin rằng một ngày nào đó mình sẽ có mái tóc đẹp, thoát khỏi chiếc mũ lông che cái đầu trọc…”

Đó là lý do Yoo Seol-hwa vẫn luôn giữ mái tóc dài tự nhiên. Cô ghét tóc ngắn, thậm chí cả tóc ngang vai, vì từng có quãng thời gian trọc đầu — một nỗi sợ chẳng thể xoá trong ký ức.

“…Khi đó mọi thứ hoàn toàn trái ngược bây giờ.”

Khác với hiện tại, ngày ấy còn có hy vọng. Trẻ con ít cảm nhận thực tế hơn người lớn nên nhìn đời lạc quan hơn.

Phải chăng cô đã quá dễ tin rằng lần này cũng vậy? Có lẽ cô đã nhầm lẫn may mắn thoáng qua với điều bình thường.

Cha cô – người từng hiến tủy xương cho cô – đã mất từ lâu vì căn bệnh mãn tính.

Yoo Seol-hwa bí mật thuê tài xế chở mình đi khắp các quán nổi tiếng trên đất nước, tự nhủ phải ăn trước khi miệng mình hoàn toàn tê liệt.

Sau khi biết cơ thể đang dần liệt và thời gian không còn nhiều, cô thôi không viết ra “những điều sẽ làm nếu khỏi bệnh”.

Không gì buồn hơn việc viết danh sách ước nguyện trong nhật ký.

Cô cắt liên lạc với những người bạn đã dần xa và cố để lại lời lẽ cay nghiệt nhằm chia tay Han Do-hyeon – người cô từng hứa sẽ yêu suốt đời.

‘…Nếu mình có thể biến mất 1 cái “bụp” giữa thế giới này, chắc chẳng ai nhận ra.’

Nếu có thể, cô đã làm như thế.

Nhưng người như Yoo Seol-hwa không dễ dàng tan biến. Chính vì cuộc đời cô quá dai dẳng và xấu xí nên cô mới muốn tự kết thúc nó.

Cạch.

Cánh cửa sắt lên sân thượng – vốn tưởng khóa – lại mở quá dễ dàng, như thể ai đó muốn cô chết.

“Lạnh… lạnh khủng khiếp…”

Tháng 12, thời tiết gần âm 10°C, gió như lưỡi dao cắt xuyên qua da thịt và khe áo mỏng của Yoo Seol-hwa.

Trớ trêu thay, chính cái lạnh xuyên qua áo bệnh viện mỏng ấy lại khiến cô cảm thấy mình đang sống hơn bao giờ hết.

‘Mình còn sống.’

Từ sau vụ tai nạn giao thông, cô cảm thấy có gì đó sâu thẳm trong mình đã chết.

Cảm giác tương lai nhà văn, ước mơ, hy vọng – tất cả vỡ vụn. Bất lực khi liên tục nhớ về những ký ức chẳng thể ghép lại.

‘Mình còn sống.’

Răng va lập cập, cơ thể run rẩy, Yoo Seol-hwa lần đầu tiên nếm trải niềm vui còn sống.

Có thể tâm trí cô đã phát điên sau cuộc chiến bệnh tật quá dài.

Hoặc có thể cô đang hạnh phúc vì sắp đặt dấu chấm hết cho cuộc đời khốn khổ này.

Mắt cô nóng lên, cổ nghẹn lại, hơi thở gấp gáp. Toàn thân căng cứng.

Tâm trí cô tràn ngập chữ nghĩa, tất cả bối cảnh và nhân vật cô chưa từng viết ùa về.

“Bi-wol, người đã chia sẻ quá khứ đau đớn của Do-hyeon… Verdandi… Azazel…”

Yoo Seol-hwa bỗng gọi tên họ, khiến các đệ tử liếc nhìn nhau gật đầu.

“Chị muốn thấy các em sống động trong một tiểu thuyết thật. Sau này, chị còn muốn các em xuất hiện trong webtoon hay phim để nhiều người biết đến hơn…”

Có lẽ vì đang nhìn xuống nền bê tông lạnh từ tầng mười, Yoo Seol-hwa bắt đầu nghĩ đến những ước mơ chưa thực hiện.

Ngay cả khi cuối đời, cô không chỉ là bệnh nhân với kim truyền và thuốc men; cô vẫn là nhà văn với nhiều ước mơ.

“…Chị hy vọng Do-hyeon sẽ không coi quá khứ của mình như kỷ niệm đáng xấu hổ hay đau đớn.”

Cô muốn viết những tác phẩm đọng lại trong lòng người. Cô muốn tạo thêm kỷ niệm, muốn chia sẻ thêm yêu thương với người bạn đời.

“Những gì chị viết cùng Do-hyeon… chị muốn một ngày nào đó được xuất bản thành sách… Ha, haha, hahaha…”

Đây là lời chứng thực cho điều cô nói trước khi rơi khỏi sân thượng.

Chỉ thế thôi.

Một câu bình thường, giản dị, gói gọn trong một câu.

Thực ra Yoo Seol-hwa đang vùng vẫy tuyệt vọng, không muốn chết.

Có lẽ vì họ đồng cảm với quyết tâm ấy.

“…Ta nghĩ chúng ta đã nhìn đủ rồi. Các cô định làm gì? Ta nghĩ chúng ta nên cứu chị ấy. Dù là người yêu cũ của Sư phụ, chị ấy cũng đáng thương.”

Bi-wol là người đầu tiên đưa tay ngăn Yoo Seol-hwa tiến về mép sân thượng.

“Hãy cứu chị ấy! Đó mới là việc một anh hùng phải làm!”

Tiếp theo, Verdandi bước lên mỉm cười rạng rỡ nắm tay Yoo Seol-hwa.

“Tôi nghĩ chúng ta không có quyền mắng hay ghét Chị ấy. Chị ấy giống như một người mẹ của chúng ta.”

Cuối cùng, Azazel chặn đường Yoo Seol-hwa và đọc lời cầu nguyện chữa lành.

Có lẽ sự quyết tâm và trái tim họ đã kết nối.

“Hả? Mấy người là ai…?”

Khác với lịch sử ban đầu, linh hồn Yoo Seol-hwa – vốn ngủ trong tay Outer God – lần đầu tiên gặp được các đệ tử của Bing-yeon.