«…Kẻ nào cả gan quấy rầy giấc ngủ sâu của ta?»
Giọng nói vang lên như nhiều giọng nói chồng lên lẫn nhau. Một khối bọt màu tím nhạt đang quằn quại trồi lên, như một thân thể khổng lồ.
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi rùng mình trước khối bọt kia — nơi lẽ ra phải có mắt thì lại là miệng, còn các bộ phận cơ thể như bị đảo lộn, chắp vá.
Khác hẳn Shub-Niggurath hay Morgidian — những kẻ vẫn còn bóp méo nhận thức của con người để giả dạng thành hình người — sinh vật này hoàn toàn không hề có ý định che giấu bản thể của nó.
«Ngươi là con người đã quyến rũ vợ ta… đến đây làm gì?»
Chênh lệch về cấp bậc tinh thần hiện rõ.
Mỗi chữ Yog-Sothoth thốt ra như một mũi kim nung đỏ đâm thẳng vào mắt và tai tôi.
Ngay cả Thánh Khải Giáp của Verdandi — thứ vốn tuyệt đối bảo hộ người mặc — cũng không thể che chắn thứ vốn không được xem là “tấn công”.
Trong mắt Yog-Sothoth, tôi hẳn chỉ là một con ruồi nhỏ vo ve bên tai. Phẩy tay một cái cho khuất mắt, há có thể gọi là ác ý sao?
«Ta đến để giết ngươi.»
Tôi nghiến răng, cất giọng, đồng thời dùng lời cầu nguyện của Azazel để xoa dịu cơn đau và chồng hàng chục lớp phòng hộ tinh thần lên cơ thể.
Kẻ trước mặt chính là kẻ đã khiến Seol-hwa — bạn gái ở kiếp trước của tôi — khốn khổ và cuối cùng phải lựa chọn con đường cực đoan sau khi bị chia cắt khỏi tôi.
Trong tôi đang sôi sục một cảm xúc không cho phép mình chấp nhận thất bại.
Ầm! Ầm!
Vô số nhát kiếm, nắm đấm. Tôi dồn hết mọi thứ vào Thánh Kiếm của Verdandi cùng các loại võ học, cố gắng chém trúng Yog-Sothoth dù chỉ một vết xước.
«Hừm, một phàm nhân vô dụng đang tự tìm đường chết. Thay vì vui mừng vì được Outer God yêu thương…»
Outer God chỉ khẽ thở dài chán chường, thậm chí còn chế nhạo tôi. Khối bọt tím nhạt rung lên mạnh mẽ, tạo thành những hình học kỳ dị.
Trong bong bóng khổng lồ như đường kính 50 mét, cuộc đời ngắn ngủi của tôi được phơi bày.
Khoảnh khắc đi theo anh trai đáng kính, nhận tình yêu của cha mẹ, rồi cảnh bạo hành sau khi anh trai chết… tất cả hiện ra sống động.
Quá khứ và hiện tại, hiện tại và tương lai hòa trộn như màu trên một bức tranh.
«…Một kẻ từng nuốt sống chính anh trai mình mà còn nghĩ có thể sống hạnh phúc thật sự sao? Sự kiêu ngạo của loài người thật chẳng buồn cười.»
Yog-Sothoth cố tình khiêu khích, tìm sơ hở trong đòn tấn công của tôi. Như thể tôi thực sự có cách làm hắn bị thương.
«Câm miệng…!!»
Tôi nắm chặt thanh kiếm thời gian của Sieghart trong tay kia, chém dọc xuống. Roẹt! Một bong bóng vỡ tan.
Trong đó hiện lên ký ức Seol-hwa và tôi từng móc ngoéo hẹn nhau sẽ trở thành tiểu thuyết gia. Một cậu bé và cô bé nối ngón út, mỉm cười rạng rỡ.
«Vùng vẫy vô ích. Ngươi trở thành nhà văn chỉ nhờ may mắn. Không tài, không năng lực, cái kết này xứng đáng với ngươi.»
Yog-Sothoth bật ra tiếng cười khẽ khi nhìn cảnh đó. Âm thanh tựa tiếng thú gầm trầm thấp, làm bản năng tôi nổi hồi chuông cảnh báo.
«Một kẻ ở ngôi cao như ngươi mà lại tìm cách phá hỏng đời một nhà văn chỉ vì vợ mình đọc web novel…?»
Một hình phạt nặng nề bắt nguồn từ ghen tuông tầm thường. Quả đúng câu “việc nhỏ sinh chuyện lớn”.
Tôi không chịu được thái độ trơ trẽn ấy, coi tôi như côn trùng mà không một lời xin lỗi.
Tôi lại vung kiếm đánh thẳng vào Yog-Sothoth. Lần này còn xen cả cú đá như lúc tập với Bi-wol.
‘Dùng Băng Toái Cước và Thiên Ma Tung Bộ để di chuyển…’
Tôi triển khai kỹ pháp vừa dồn hàn khí vào bàn chân, vừa vận bộ pháp có thể nghiền nát cả không gian.
‘…Thi triển Thiên ma Huyết Trảm, hai tay cầm hai kiếm, chém chéo cùng một điểm!’
Tay phải tôi cầm Thánh Kiếm của Verdandi, tay trái cầm kiếm của Sieghart, cắt chéo theo hình thập.
Giờ đây, tôi đã có thể điều hòa hai luồng nội lực cùng lúc, khiến hai võ kỹ hiện ra song song
Rắc! Ầm—! Xoẹt!
Tiếng băng vỡ, không gian méo mó, âm thanh nổ vang từ dưới chân tôi khi tôi phá tan các bong bóng của Yog-Sothoth.
«Ngươi chưa từng vung tay đuổi hay giết một con ruồi vo ve trước mắt sao? Sao lại hỏi vớ vẩn thế.»
Nhưng những bong bóng ấy không phải là chân thân chính của Yog-Sothoth. Chúng tụ lại thành một cái miệng khổng lồ rồi bật cười.
«Câm miệng, ngươi nghĩ vậy là có thể biện minh sao…?!»
«Để ta cho ngươi ví dụ dễ hiểu hơn. Nếu một con kiến biết nói tiếng người, hiểu và lĩnh hội được lời con người…»
Yog-Sothoth không coi chúng tôi ngang hàng. Hắn tiếp tục nhả lời khinh miệt không ngừng.
«…Ngươi có thể coi con kiến đó là người sao? Ngươi có thể dửng dưng khi người phụ nữ ngươi yêu tỏ ra quan tâm nó sao? Một câu hỏi ngu xuẩn thật.»
Ở một khía cạnh nào đó, việc Yog-Sothoth nghĩ về tôi như thế cũng tự nhiên. Những Outer God tôi gặp trước đây vốn dịu dàng với con người là ngoại lệ.
«Nhưng ngươi vẫn có thể cho ta một cơ hội chứ.»
Tôi thở hổn hển, cất giọng. Dù thế nào đi nữa, hắn không nên gây ác đến mức giết người.
«Cho kẻ không có tài, không nỗ lực, không kiên trì, còn bỏ dở ba tác phẩm?»
«Nếu Seol-hwa ở đó, ta có thể…»
«Thành tựu dựa vào người khác liệu có thực sự là của ngươi không? Ta cũng đã cho ngươi cơ hội tự đứng trên đôi chân mình.»
«……»
Tim tôi chùng xuống khi nghe những lời đó. Dù đã lâu không viết, ký ức về thói quen cầm bút vẫn còn nguyên.
Không có tài năng. Thiếu kỹ năng viết. Với năng lực ở mức này, ngươi sẽ không bao giờ trở thành một nhà văn.
Vô số lời lẽ từng hành hạ tôi trong kiếp trước đâm thẳng vào tim như những lưỡi dao, nhắc tôi nhớ vị trí của mình.
“Nhưng ít nhất kiếp này tôi đã sống cũng tạm ổn, đúng không?”
Tôi mỉm cười nhạt khi lại vào tư thế chuẩn bị tung đòn tiếp theo về phía Yog-Sothoth.
Giờ đây tôi có các đệ tử tin tưởng và dang tay giúp đỡ, có người yêu mà tôi trân quý, và có những mạng sống tôi đã cứu.
Nếu có điều gì tôi học được khi sống chung với bệnh nan y, thì đó là: cuộc đời như một cây nến.
Nó cháy nhanh đến mức bạn không nhận ra khi tim nến đã cạn, và đến cuối cùng, dường như biến mất không dấu vết.
“…Nhưng ta là Bing-yeon, Chưởng môn Yến Hội Băng Long và là ‘người thầy cuối cùng của các Trùm cuối’.”
Thế nhưng hơi ấm nó để lại vẫn tồn tại, tiếp nối sang thế hệ kế tiếp như một đốm lửa không tắt.
Tim đập rộn ràng đầy hy vọng, tôi nghĩ về những người lúc này đang mong tôi chiến thắng.
Khác với kiếp trước, giờ đây tôi có quá nhiều thứ phải chịu trách nhiệm.
Tôi không thể ngã xuống ở đây.
‘Nếu mình triển khai tâm cảnh như lúc đấu với Tâm Ma của Bi-wol…’
Tôi nghĩ rằng với sức mạnh của mọi người, mình có thể kéo đối phương vào một không gian có lợi để giao chiến với Outer God.
Tôi dồn hết nội lực trong cơ thể, vững chân để cố khống chế không gian, nhưng…
«Một con người không biết thân phận của mình. Cút.»
Ngay khoảnh khắc đó, câu chú của Yog-Sothoth vang lên, và chỉ với áp lực không khí, tôi đã bị hất văng vào bức tường vô hình phía xa.
“…Khụ!”
Tôi đập vào bức tường trong suốt, lăn một vòng trên sàn; máu nóng và cảm giác tê rần lan khắp cơ thể.
Toàn bộ xương cốt tôi gãy vụn, không thể cử động. Ngay cả thở cũng khó, đến tiếng kêu cũng không bật ra nổi.
‘Không thể nào…’
Như một con côn trùng bị lật ngửa, tôi cố gắng dồn sức vào tứ chi bất động để đứng dậy, nhưng liên tục thất bại.
‘Đây là kết thúc sao? Thảm hại thế này sao?’
Tầm nhìn tôi tối dần, mí mắt nặng trĩu khi ý thức dần trôi đi.
Có lẽ vì tôi đã liều lĩnh vận dụng võ học, rút nội lực mà không để ý tới căn bệnh nan y, nên tất cả kinh mạch đều đã vặn xoắn.
— [Reng reng♬. Bạn đồng hành mới đã tới!]
Đúng lúc đó, chiếc smartphone của Kang Si-woo trong tay áo tôi rung lên, phát tiếng chuông vui tươi.
“Giống hệt như hiệu ứng animation gacha mà tôi từng cài trong idle game…”
Nhưng giờ tôi không thể triệu hồi đồng đội từ chiếc smartphone đó nữa.
Đối thủ của tôi là Yog-Sothoth, kẻ đứng đầu các Outer God. Ai mà dám bất chấp chênh lệch về đẳng cấp mà lao tới đây chứ?
“…Vậy ra ngươi chính là kẻ đã cứu nữ chính nguyên bản ở thế giới khác.”
Nhưng trong cơn ý thức mờ dần, tôi bắt đầu nghe thấy những giọng nói vừa quen vừa lạ.
“Gọi ngươi là ‘sư phụ’ như bản thân ta trước kia thì có vẻ kỳ lạ nhỉ. Giờ ta đã là Ma Vương, không còn là anh hùng nữa.”
“Cứu thế giới không phải là sự ích kỷ của mọi người, mà là hy vọng của một người… Ta chưa từng nghĩ bản thân trong quá khứ sẽ cầu nguyện như thế này.”
Đó là giọng của Bi-wol, Verdandi và Azazel, nhưng ngữ điệu và cách nói lại khác hẳn với những gì tôi nhớ.
‘Chẳng lẽ…’
Những hình bóng mà tôi từng chỉ tưởng tượng trong đầu. Những kết thúc của các tiểu thuyết gốc mà tôi mới chỉ ghi trong ghi chú trước khi bỏ dở.
Thiên Sát tinh – Thiên Ma Bi-wol.
Verdandi – Anh hùng Công Lý trở thành Ma Vương sa ngã.
Và Azazel – Dâm Nữ Babylon , Thánh Nữ của Outer God, kẻ đã quay ngược thời gian để đặt lại thế giới.
‘…Các Boss cuối trong những tác phẩm nguyên bản mà tôi không thể hoàn thành.’
Những kẻ lẽ ra chỉ xuất hiện ở hồi kết bi thảm của các câu chuyện nguyên gốc, giờ đây đều đã có mặt tại đây.
◇◇◇◆◇◇◇
Whore of Babylon (Dâm nữ Babylon / Thánh nữ sa ngã Babylon) Tên gốc: Whore of Babylon (Babylon’s Scarlet Woman) Nguồn gốc: Bắt nguồn từ Sách Khải Huyền (Revelation) trong Kinh Thánh. “Dâm nữ Babylon” là hình tượng một người phụ nữ quyền lực, khoác áo đỏ tía, cưỡi trên con thú bảy đầu mười sừng, tượng trưng cho thành phố Babylon – nơi chứa đựng mọi sa đọa và tội lỗi của nhân gian. Ý nghĩa biểu tượng: Đại diện cho sự sa ngã của loài người, quyền lực bị dục vọng và tà ác chi phối. Là hình ảnh phản chiếu đối lập với “Thánh nữ thuần khiết” – vừa được tôn sùng, vừa bị nguyền rủa. Trong văn học hiện đại và fantasy, cụm này thường dùng cho những nữ nhân vật từng là Thánh nữ nhưng bị sa ngã, hoặc nắm giữ quyền năng hủy diệt / tái tạo thế giới.