Tôi đã thoát được khỏi Yog-Sothoth với chỉ một vết thương nhỏ và trở về thế giới thực cùng các đệ tử.
Năm năm đã trôi qua kể từ đó, chúng tôi đang sống những cuộc đời mới, ở một nơi mới, với những mối quan hệ mới.
『Anh thấy tác phẩm này thế nào, chồng yêu?』
『…Anh nghĩ là không tệ.』
Seol-hwa khẽ nói, vừa xoa vai tôi vừa cầm tách cà phê tỏa mùi hương nhè nhẹ.
Màn hình trước mặt tôi hiển thị trang web nơi tác phẩm hợp tác mới của chúng tôi đang được đăng tải từng kỳ.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi trở về thế giới thực là tiếp tục những bộ truyện dang dở và cho chúng một cái kết đàng hoàng.
Tôi cảm thấy nếu mình không làm vậy, Shub-Niggurath có thể lại kéo tôi vào thế giới tiểu thuyết thêm lần nữa.
『Dĩ nhiên là hay rồi! Do em — một tiểu thuyết gia thiên tài — và anh viết cơ mà!』
Tôi muốn cho những bộ truyện viết cùng Seol-hwa, giờ cô ấy đã sống lại, những cái kết trọn vẹn.
Dĩ nhiên, có rất nhiều lần tôi thấy khó khăn, nhiều lần muốn bỏ cuộc. Viết tiểu thuyết vốn dĩ là một cuộc hành trình vào thế giới bên trong của chính mình và phải tự đấu với chính mình.
『Ừ, lần này anh sẽ không chạy trốn nữa. Nếu không ổn, anh sẽ viết lại…』
Mất Seol-hwa, tôi mới thấm thía mình thiếu sót thế nào với tư cách một tác giả.
Tôi đã đưa định kiến và quá khứ cá nhân vào truyện, tạo ra sự khó chịu, gieo bực bội thay vì hạnh phúc cho nhân vật, khiến họ khốn khổ.
Đó là lý do Bi-wol, Verdandi và Azazel có quá khứ bất hạnh trong thế giới tôi dựng ra. Nếu tôi là một tác giả tốt hơn, tôi đã không mắc những sai lầm đó.
『Anh yêu, nghĩ đến thất bại trước khi viết là thói quen xấu đó.』
Seol-hwa phồng má đáng yêu, giả vờ hờn dỗi khi tôi nói ra nỗi lo của mình.
『Nhưng anh không có tài…』
Khi tôi tiếp tục những tác phẩm bỏ dở, gần như không còn độc giả nào nhớ đến chúng.
Lượng người theo dõi và tỷ lệ giữ chân độc giả thảm hại, hầu như chẳng ai đọc tới những chương mới nhất.
Chỉ có một độc giả duy nhất với tên “Mother of All Things” để lại lời động viên:
— [Ta sẽ luôn theo dõi tác phẩm của con. Mong con tiếp tục viết thật tốt.]
Tôi không thể diễn tả được những dòng bình luận ít ỏi ấy có ý nghĩa thế nào.
Việc có một người đọc vẫn không bỏ cuộc với truyện của tôi khi ngay cả tôi gần như đã buông tay suýt khiến tôi rơi nước mắt.
『Vì vậy anh càng phải cố gắng hơn nữa. Thử viết những thể loại chưa từng thử, đọc nhiều tác phẩm để mở rộng trí tưởng tượng, rồi một ngày anh sẽ đứng cạnh những tác giả mà anh ngưỡng mộ.』
『Tác giả anh ngưỡng mộ chính là em.』
Tôi chỉ tay về phía Seol-hwa không chút do dự.
Khác với tôi — người vô trách nhiệm, cô ấy nâng niu, trân trọng việc viết lách.
Cô chính là lý do tôi tin rằng tiểu thuyết nên có cái kết hạnh phúc, và là người quý giá đã cho tôi ước mơ trở thành nhà văn khi tôi chẳng có gì.
Nếu tôi không yêu Seol-hwa thì còn có thể yêu ai?
『Anh chiều em quá đấy, coi chừng mấy cô gái đó lại ghen cho mà xem.』
Seol-hwa giả vờ cau có, khoanh tay nhưng rõ ràng là rất vui.
Giờ tôi có mối quan hệ hợp pháp với cả bốn người phụ nữ. Vì tôn trọng cảm xúc của Bi-wol, Verdandi và Azazel, tôi đang hẹn hò với cả ba cùng lúc.
『Đúng thế.』
Tôi gật đầu, khép nhẹ mắt lại. Những cô gái mà tôi nghĩ sẽ khó thích nghi với xã hội hiện đại lại tìm thấy ước mơ của mình nhanh hơn tôi tưởng.
Bi-wol, với Thiên Ma Tinh, trở thành huấn luyện viên Taekwondo. Tài năng võ thuật của em vô song.
Em liên tục giành giải thưởng, kiếm tiền và giúp đỡ trẻ em bằng kỹ năng của mình.
『…Bi-wol chắc sắp đến rồi, còn Verdandi nói sẽ đến muộn chút?』
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường. Verdandi đã chọn trở thành lính cứu hỏa — người chiến đấu với lửa.
Sau khi thoáng tuyệt vọng vì không có nghề “anh hùng diệt ma vương” ở thời hiện đại, em đã tìm ra con đường cho mình.
CôEm biến Thánh Khải — thứ từng bảo vệ tuyệt đối — thành trang phục cứu hỏa, trở thành người có thể chịu được bất kỳ ngọn lửa nào.
『Anh thật sự ngạc nhiên khi họ đều muốn có nghề nghiệp riêng.』
Tôi có cảm giác như người cha tiễn con gái đi lấy chồng.
Những đệ tử từng sống dưới bóng tôi giờ đang bắt đầu cuộc sống của riêng họ.
『Nhưng cũng tốt mà. Azazel làm tình nguyện, giúp đỡ người khác. Em còn nghe em ấy được gọi là “Thánh Nữ” đấy.』
Azazel đã chọn giúp đỡ mọi người trong khi giấu đi những xúc tu trên lưng.
Em làm tình nguyện cho nhiều hoạt động, quyên góp tiền tiết kiệm, sống một đời tận tâm để giúp đỡ người khác.
『Dù vậy, họ vẫn như con của anh. Dù đã trưởng thành, anh vẫn không ngừng lo lắng cho họ.』
Tôi mỉm cười nhìn bức ảnh năm người chúng tôi — bốn người phụ nữ trong váy cưới và tôi trong bộ áo vest.
Dù chúng tôi không thể đăng ký kết hôn hợp pháp do luật cấm đa thê, ai nấy đều cảm thấy hài lòng với mối quan hệ hiện tại.
Khi tiếng bíp của khóa cửa vang lên, tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến vào.
『Thưa Sư phụ, đệ tử đã đến.』
『Sư phụ! Hôm nay em hoàn thành sớm hơn dự kiến!』
『brother, hôm nay anh có bình an chứ?』
Ba người họ đồng loạt chạy đến, hệt như những chú cún con chạy ùa vào lòng chủ.
『Ừ, mọi người đã vất vả rồi.』
Tôi xoa nhẹ lên đầu từng người để chào đón họ về. Thói quen ấy đã trở thành nghi thức hằng ngày.
『…Sư phụ, người có biết hôm nay chúng em đến vì chuyện gì không?』
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Ngay cả người đã đạt đến cảnh giới Thoát Thai Hoán Cốt cũng phải rùng mình.
『…?』
Tôi nuốt khan, nhìn sang Seol-hwa, linh cảm có điều chẳng lành. Cô im lặng, chỉ khẽ đặt tay lên bụng mình.
『Hôm nay là ngày… tất cả chúng em đều trở thành người lớn.』
Bi-wol khẽ nói, đôi môi cô cong lên trong nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như mê hoặc.
『Vậy à… Thật đáng mừng. Nhưng sao lại nói chuyện đó với ta?』
Tôi cố giả vờ không hiểu, dù trong lòng biết rõ ý cô. Tôi nghĩ chuyện này không nên vượt qua giới hạn của một gia đình.
Dù họ đã trưởng thành, trong mắt tôi, họ vẫn là những đứa trẻ – đó là lý do tôi chưa bao giờ vượt ranh giới ấy.
『Người định giả vờ đến bao giờ? Chúng em đã kìm nén đủ lâu rồi…』
Bi-wol tiến lại gần, giọng nói trầm xuống, mang theo hơi thở nóng bỏng như thôi miên.
『Đúng vậy! Sư Tỷ Bi-wol đã đợi thêm cả năm chỉ vì em và sư muội Azazel!』
『Người… đừng sợ nhé. Sẽ không đau đâu…』
Verdandi và Azazel nở nụ cười đầy cảm xúc. Tôi quay sang tìm sự giúp đỡ từ Seol-hwa—nhưng…
『Xin lỗi, Do-hyeon. Đây là nghiệp của anh. Em đã bỏ thuốc kích thích vào cà phê rồi, nên… hãy yên lặng mà chấp nhận đi.』
Cô nhẹ nhàng nói, trong khi bịt mắt và khóa miệng tôi lại.
Cả thế giới bỗng chìm vào bóng tối, và tôi hiểu chuyện gì sắp xảy ra…
『Mmph…! Mmph …!』
Bộp
Tôi vùng vẫy trong vô vọng, cố kêu cứu, nhưng ngay sau đó một cảm giác mềm mại lan dọc sống lưng khi ai đó nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống giường.
『Sư phụ, có gì lạ đâu khi một đệ tử chỉ muốn được ngủ bên cạnh thầy mình chứ…』
Tiếng vải sột soạt vang lên — từng lớp áo trượt khỏi làn da trắng, hơi ấm cơ thể Bi-wol phủ lên người tôi, như lửa liếm lấy mặt băng lạnh.
『Sư phụ! Con thấy thế này trái với đạo nghĩa chính phái! Chạy trốn khỏi trách nhiệm của mình là hèn nhát! Thầy nên… thẳng thắn mà nhận đi ạ!』
Verdandi hét lên, nhưng đôi tay cô lại không nói điều tương tự — từng nút áo của tôi bị giật tung trong hơi thở gấp gáp.
『Anh à, cứ để em lo. Em sẽ dẫn đường cho anh… bằng chính cơ thể này.』
Giọng Azazel vang lên bên tai, mượt mà và lười biếng. Đầu ngón tay cô khẽ miết trên ngực tôi, như thể đang trêu đùa linh hồn ẩn trong từng nhịp thở.
『Do-hyeon, đây là lỗi của anh. Ai bảo anh khiến bọn em rung động, rồi lại giả vờ như không biết gì?』
Seol-hwa khẽ thở dài, ánh mắt xen lẫn giận dỗi và yêu thương.
Cô siết chặt cổ tay tôi, dùng dải lụa mềm buộc lại — vừa dịu dàng, vừa kiên quyết.
Tôi đã từng nghĩ ngày này sẽ đến,
chỉ không ngờ… lại là hôm nay.Tôi vùng vẫy trong vô vọng, cố kêu cứu, nhưng ngay sau đó một cảm giác mềm mại lan dọc sống lưng khi ai đó nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống giường.
『Sư phụ, có gì lạ đâu khi một đệ tử chỉ muốn được ngủ bên cạnh thầy mình chứ…』
Tiếng vải sột soạt vang lên — từng lớp áo trượt khỏi làn da trắng, hơi ấm cơ thể Bi-wol phủ lên người tôi, như lửa liếm lấy mặt băng lạnh.
『Sư phụ! Con thấy thế này trái với đạo nghĩa chính phái! Chạy trốn khỏi trách nhiệm của mình là hèn nhát! Thầy nên… thẳng thắn mà nhận đi ạ!』
Verdandi hét lên, nhưng đôi tay cô lại không nói điều tương tự — từng nút áo của tôi bị giật tung trong hơi thở gấp gáp.
『Anh à, cứ để em lo. Em sẽ dẫn đường cho anh… bằng chính cơ thể này.』
Giọng Azazel vang lên bên tai, mượt mà và lười biếng. Đầu ngón tay cô khẽ miết trên ngực tôi, như thể đang trêu đùa linh hồn ẩn trong từng nhịp thở.
『Do-hyeon, đây là lỗi của anh. Ai bảo anh khiến bọn em rung động, rồi lại giả vờ như không biết gì?』
Seol-hwa khẽ thở dài, ánh mắt xen lẫn giận dỗi và yêu thương.
Cô siết chặt cổ tay tôi, dùng dải lụa mềm buộc lại — vừa dịu dàng, vừa kiên quyết.
Tôi đã từng nghĩ ngày này sẽ đến,
chỉ không ngờ… lại là hôm nay.
『Mmph…! Mmph …!』
“Xin hãy nghe ta nói đã… ”
Tôi đã trở thành một gã đàn ông bị vắt kiệt sức cho đến khi tất cả bọn họ đều mang thai.
“Chồng yêu, anh làm được mà phải không? Đêm nay bọn em sẽ không để anh ngủ đâu… ♡”
Khi từng người lần lượt leo lên người tôi, tranh nhau để được mang thai trước, tôi chỉ còn biết gào thét trong lòng.
(Trans : Ko bít bảng EN bên Glopal nó cắt khúc này hay bản chất nó là vậy – ai có raw Hàn check giúp tôi nha )