Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

11 23

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

12 21

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

237 4319

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

33 309

Web novel - Chương 79

Han Do-hyeon chăm sóc Yoo Seol-hwa với một sự tận tâm đến mức có thể gọi là “toàn tâm toàn ý”.

Ví dụ, anh tỉ mỉ gọt trái cây, rồi đút cho bạn gái ăn – người giờ đây đã không thể cử động một cánh tay.

『Do-hyeon, em nói rồi mà… em tự gọt được.』

『Dù thế nào thì dao vẫn nguy hiểm. Ngồi yên đi, ăn thứ anh gọt là được.』

Trước cảnh Han Do-hyeon cẩn thận tỉa quả táo thành hình con thỏ nhỏ rồi đưa cho Yoo Seol-hwa, khung cảnh ấy ngọt ngào đến mức như rót mật vào tim.

Khi đã hiểu về quá khứ của anh, các đệ tử của Bing-yeon chỉ cần nhìn cũng biết — cô gái này hẳn từng là người vô cùng quan trọng trong kiếp trước của sư phụ.

『…Con mèo gian xảo đó.』

Bi-wol là người tỏ ra bực bội nhất. Cô giận đến mức đạp mạnh vào tường bệnh viện, phát ra một tiếng vang khẽ.

『Ánh mắt của sư phụ nhìn cô ấy khác hẳn! Ánh mắt đó… chưa bao giờ dành cho bọn em!』

『Thì ra brother cũng chỉ là đàn ông thôi… Quyến rũ biết bao nhiêu người, mà cuối cùng lại chỉ ôm trong lòng duy nhất một người phụ nữ.』

Không chịu thua Bi-wol, cả Verdandi Astraia và Azazel Blackheart cũng đồng loạt lộ rõ vẻ ghen tị.

Vì Bing-yeon, người họ tôn làm sư phụ, hiếm khi bộc lộ sự dịu dàng hay thân mật đến thế. Anh luôn giữ khoảng cách, luôn lý trí, như thể sợ khiến ai đó rung động.

『…Nhưng chính vì vậy mà chúng ta mới yêu sư phụ đấy thôi.』

Verdandi khẽ gật đầu, nhìn hai người bên giường bệnh.

Bởi chính cái sự dịu dàng đó, cái cách anh chăm sóc cô gái bị thương bằng tất cả tấm lòng — đã khiến họ sa vào tình cảm với anh.

『Còn chuyện viết thì sao?』

『Em vẫn còn một tay có thể cử động! Em sẽ tiếp tục viết!』

Yoo Seol-hwa trả lời bằng một nụ cười rạng rỡ nhất có thể. Cô không muốn khiến người bạn trai tận tụy ấy thất vọng.

Cô đang ngồi viết trên chiếc laptop đặt trên bàn đầu giường chật hẹp.

Cánh tay phải cắm ống truyền dịch, bất động — cô chỉ gõ bằng tay trái.

『Vì em vẫn còn những câu chuyện phải viết cùng anh, Do-hyeon.』

Ánh mắt cô lướt qua mấy cuốn sổ tay đặt trên kệ gần đó — trên bìa ghi rõ:

“Kim Cương Thần Quyền” “Chúng Ta Phải Giết Anh Hùng” “Chuyển Sinh Vào 1 Tựa Game Nhàn Rỗi”

Đó là dấu vết của cuộc đời Han Do-hyeon, và cũng là những câu chuyện Yoo Seol-hwa từng góp phần tạo nên.

『Hình như… đây là cuộc đời của tôi được viết ra luôn rồi!』

Verdandi nhặt cuốn sổ có tựa “Chúng Ta Phải Giết Anh Hùng” và mở ra.

Bên trong là toàn bộ hành trình, số phận mà cô vốn được định sẵn để sống.

* * *

“Verdandi Astraia là hình ảnh phản chiếu thời học sinh bất hạnh của tôi.

Ngôi làng nơi mọi người ruồng bỏ cô ấy — chính là tái hiện từ những trải nghiệm tôi từng chịu đựng thuở nhỏ.

Sau nhiều năm sống trong bạo lực của cha, tôi hình thành thói quen đọc biểu cảm và ánh mắt của người khác, dần dần học được cách nhận ra lời nói dối và những câu nói ngọt ngào giả tạo.

Bên cạnh đó, tôi cũng đưa vào truyện những lời mắng nhiếc và sự khinh miệt mà cha dành cho tôi. Tôi vẫn nhớ rõ ràng khoảnh khắc bị gọi là đứa con không ai mong muốn.

Vì thế, Verdandi được sinh ra với khả năng “thấy rõ sự thật”.

Cô ấy như một đóa sen mọc lên từ bùn lầy – trong ngôi làng luôn căm ghét chính sự tồn tại của cô.

『Tại sao mình lại sinh ra với năng lực này…?』

Verdandi thổn thức ngước nhìn bầu trời đen đặc mưa.

Cô chưa bao giờ muốn có khả năng nhìn thấu lời dối trá hay bản chất thiện ác của người khác.

Có lẽ vì thế mà ký ức mẹ từng cố giết mình khi còn nhỏ luôn hằn sâu trong tâm trí cô.

Verdandi hiểu rõ rằng mình là đứa trẻ bị ruồng bỏ.

Khi thấy những đứa trẻ khác được cha mẹ ôm ấp, cô chỉ biết âm thầm lau nước mắt.

『Không, Verdandi… nếu mình chăm chỉ sống tốt, rồi sẽ có người công nhận thôi.

Trong truyện cổ tích, thế giới luôn thưởng cho những ai sống hiền lành mà.』

Verdandi siết chặt tay, tự nhủ sẽ cố gắng.

Cô tin rằng chỉ cần sống chăm chỉ, mọi người sẽ nhìn nhận cô đúng cách.

Nhưng thực tế lại khác xa.

『Verdandi, xin lỗi vì chuyện trước đây nhé! Làm bạn lại đi, cậu là anh hùng cơ mà!』

Kể từ khi mọi người biết Verdandi được chọn làm “Anh hùng”, sự giả tạo trong làng lại càng rõ rệt.

Có kẻ cố kết thân với cô, chỉ vì không dám đối xử tệ với một anh hùng.

『Cậu không nên ở lại làng đâu. Đi đi, thế giới đang chờ cậu đánh bại Ma Vương.』

Cũng có người lại sợ hãi, mong cô sớm rời khỏi nơi này.

『Mình hiểu rồi! Vì mình là anh hùng mà!』

Dù biết rõ họ chỉ nói thế để đuổi mình đi, Verdandi vẫn mỉm cười và rời làng.

Cô tin rằng đây là sứ mệnh chỉ mình cô có thể gánh vác — rằng việc giết Ma Vương để mang lại hòa bình là điều đúng đắn cho tất cả.

Nhưng rồi…

Việc chém giết quái vật và ma tộc không hề “anh hùng” như cô tưởng.

『Xin tha cho tôi, xin cô! Tôi còn mẹ già ở nhà… tôi không thể chết ở đây!』

『Cô thật sự là con người ư? Chỉ kẻ điên mới có thể sống trong thứ địa ngục máu thịt thế này…』

Cảm xúc của Verdandi — vị Anh hùng — dần mòn mỏi, chai sạn sau vô số trận chém giết.

『Công lý là nơi mũi kiếm ta chạm tới. Các ngươi đều là ác quỷ.』

Và cuối cùng, khi Ma Vương ngã xuống, khái niệm “công lý” trong cô đã hoàn toàn biến dạng.”

* * *

“Lạnh sống lưng thật …! Tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Sư phụ không cứu mình lúc đó.”

Những ngón tay của Verdandi khẽ run khi cô đọc cuốn tiểu thuyết viết về “một bản thể khác” của chính mình.

Đôi mắt Thấy Được Sự Thật xác nhận — tất cả những dòng chữ kia đều không phải dối trá.

“Vậy ra… tất cả bọn mình vốn dĩ đều phải sống đúng như những gì được viết trong những cuốn tueeyr thuyết ấy.”

Azazel cũng thở dài, tay lật quyển tiểu thuyết mang tên mình.

Trong đó, phiên bản tương lai của cô bị Kang Si-woo ruồng bỏ, rồi vì nỗi tuyệt vọng mà tìm đến sức mạnh của Outer God, mưu toan khởi tạo lại cả thế giới.

Nếu tương lai đó thật sự xảy ra… thì quả là địa ngục.

Một cô gái bị ám ảnh bởi ký ức cũ, cố chấp giữ lấy một gã đàn ông rác rưởi — chẳng khác gì tự trói mình bằng đau khổ.

“Nhưng Sư phụ… đã cố gắng thay đổi tất cả.”

Bi-wol gật đầu khi đọc phần truyện của mình.

Trong nguyên tác, cô hoàn toàn hóa thành Thiên Ma, mạnh đến mức có thể thiêu rụi cả võ lâm.

Tất cả những thứ đó — đều được viết ra cùng người phụ nữ kia, Yoo Seol-hwa.

“Đoạn này buồn quá! Lát nữa mình sửa lại nhé!”

“Phải rồi! Cho Bi-wol, Verdandi, với Azazel cái kết hạnh phúc đi!”

Những nét chữ khác nhau đan xen trên bản thảo — minh chứng rằng Yoo Seol-hwa đã cùng Han Do-hyeon biến nỗi đau của anh thành nghệ thuật.

“Seol-hwa, chậm thôi… bước từ từ, dồn trọng tâm đều lên chân…”

Yoo Seol-hwa, nay đã tháo bỏ bó bột toàn thân, đang tập đi, tay nắm chặt lấy bàn tay người yêu.

Trên lịch, đã tròn một năm trôi qua.

“Giỏi lắm, chậm thôi… đừng ngã nhé…”

“Em làm được mà. Nhưng mà… anh kề sát thế này, ngực em bị ép vào anh đó.”

“T-tư thế này… là để đỡ em chứ có gì đâu!”

“Phải không? Thế thì… đợi em khỏi hẳn rồi tính nhé?”

“……”

Mặt Han Do-hyeon đỏ bừng, còn Yoo Seol-hwa lại cười tươi, thích thú ngắm vẻ lúng túng của anh.

Ngay cả vụ tai nạn khủng khiếp cũng chẳng thể ngăn được tình yêu của đôi trẻ.

Các đệ tử chỉ biết khoanh tay nhìn, bất lực trước cảnh mối tình tràn đầy ngọt ngào đó — giống như một cặp tân hôn hạnh phúc giữa không gian bệnh viện u buồn.

“…Có gì đó không ổn. Một thực thể như Yog-Sothoth đã nhúng tay, vậy mà mọi thứ lại êm đẹp thế này sao?”

Lần này, Azazel là người đầu tiên nhận ra sự bất thường.

Không ai hiểu rõ nỗi kinh hoàng của Outer God hơn cô.

Nếu Yoo Seol-hwa hồi phục khỏe mạnh như thế, thì chẳng còn lý do nào để Bing-yeon ra đời nữa.

Theo lời Shub-Niggurath, ở tương lai nơi cô ấy còn sống, bộ truyện chưa từng bị gián đoạn.

Ngay lúc đó—

“Hửm? Do-hyeon, cái này là gì thế? …Giấy gọi nhập ngũ à?”

Yoo Seol-hwa nhặt một phong thư trên bàn.

Azazel chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt trĩu nặng.

“…Đến rồi đấy. Định mệnh mà ta chẳng thể né tránh.”

Trên tay Yoo Seol-hwa là lá thư nhân tạo được tạo nên từ những bọt khí tím — dấu hiệu rằng không ai có thể thoát khỏi vòng số phận được sắp đặt sẵn.