Tôi không giấu nổi sự bối rối khi thấy Kim Hyul và Sieghart tìm đến mình. Dù trước đó họ đã nói rằng sẽ đứng về phía tôi nếu các đệ tử của tôi đánh bại họ ở Đại Hội Long Phụng…
『…Bing Seolhwa có biết hai người đến đây không?』
Trong tình cảnh gia quyến của họ đang bị bắt làm con tin, việc họ xuất hiện ở đây quả thực rất nguy hiểm.
『Không. Nhưng sớm muộn gì ả ta cũng sẽ biết thôi.』
『Đứng yên nhìn mà không làm gì vốn chẳng hợp với tính cách của bọn ta.』
Kim Hyul và Sieghart cùng gật đầu, ánh mắt hướng về phía tôi. Rõ ràng họ đã hạ quyết tâm.
Dù sao thì, họ vốn là những nhân vật chính trong tiểu thuyết – những kẻ mang tính cách không thể khoanh tay đứng nhìn trước bất công.
『Các ngườihẳn cũng đã nhận ra. Nếu giết con tin chỉ vì chúng ta trốn thoát, rốt cuộc mục đích mà thứ kia mong muốn cũng sẽ chẳng thể thành công.』
Sieghart lên tiếng, như thể đã nắm bắt được mục đích của Shub-Niggurath. Con Outer God kia muốn tôi và Seolhwa chém giết lẫn nhau, muốn biến chúng tôi thành kẻ thù sống chết.
『Vậy các người có biết mục đích của Bing Seolhwa là gì không?』
『Không biết mới lạ. Nhất là cái thứ quái dị đang ký sinh trong cơ thể cô ấy.』
『……!!!』
Sieghart, kẻ đã đánh đổi đôi mắt để đổi lấy giác quan siêu việt, bởi thế mới có thể chiến đấu ngang cơ với anh hùng Verdandi.
『Thứ đó quái gở đến mức chẳng thể dùng lời để miêu tả. Dù tôi đã bao lần vượt qua ranh giới sinh tử, thần kinh chai sạn với cái chết, nhưng vẫn không khỏi rùng mình khi chạm mặt nó.』
Kim Hyul siết chặt nắm đấm, giọng run run. Khi Outer God để lộ bản thể thật, kẻ phàm tục thường chẳng chịu nổi mà hoặc là phát điên, hoặc chọn cái chết.
Vậy nên phản ứng như thế của các nhân vật chính trong nguyên tác cũng không có gì lạ.
『Thế còn tại sao các cậu lại đưa Tháp chủ Hoàng Kim Tháp đến đây? Chẳng phải cô ấy nên đang đi tìm Hòn Đá Triết Gia hay sao?』
Tôi bỗng thấy bất thường khi nhận ra người phụ nữ tóc vàng đang đứng cạnh Kim Hyul. Rõ ràng Wolfram đáng lẽ đã phải hướng tới cái hang động mà tôi đã chỉ điểm cho cô.
Tại sao bây giờ lại ở đây cùng với họ?
『À, chuyện đó ấy à? Chính ả Bing Seolhwa đã bắt cóc tôi đấy!』
『…Cô vừa nói gì?』
Wolfram thản nhiên buông ra một sự thật động trời. Thái độ ngang nhiên của cô khiến tôi nhất thời không hiểu nổi.
『Bing Seolhwa… bắt cóc cô?』
Cớ gì em ấy lại chọn cách làm đó? Nghĩ thế nào cũng chẳng thấy hợp lý.
『Đúng thế! Tôi cứ tưởng mình sẽ bị đám xúc tu khổng lồ nuốt chửng, ai ngờ lúc mở mắt ra thì đã bị nhốt trong một căn hầm tối om.』
Việc chỉ bắt cóc một mình Tháp Chủ Hoàng Kim Tháp là quá rủi ro. Một khi chuyện này lộ ra, toàn bộ Ma Tháp đều sẽ quay lưng chống lại em ấy.
Nếu đã có gan làm chuyện ngông cuồng, lẽ ra cô phải tính đến việc bắt cóc toàn bộ Tháp Chủ một lần mới đúng.
“…Là ghen tuông sao? Hay còn ẩn ý nào khác?”
Điều duy nhất có lý – chính là cô ấy đã gặp tôi trước đó.
Như thể đã chuẩn bị sẵn một phương thức khác để ép tôi và Seolhwa đối đầu.
Huống hồ, Wolfram vốn là nhân vật tôi xây dựng phỏng theo tính cách phóng khoáng của Seolhwa, cũng là người em đặc biệt ưa thích.
『Cô ta còn nói gì khác không?』
『Có chứ! Cô ta bảo chính mình là “người sáng tạo ra thế giới này”. Nghe còn kinh hơn, khi cô ta biết rõ cả quá khứ của tôii nữa.』
『……』
Outer God ấy hẳn đã nói rằng thế giới này được tạo ra bằng cách trộn lẫn ba bộ tiểu thuyết. Một cảm giác tội lỗi len lỏi khắp người, khiến tôi không thể dập tắt.
Ta từng cố gắng để cứu càng nhiều người càng tốt. Từng nghĩ đó là điều duy nhất một tác giả bỏ dở tác phẩm có thể làm được.
Thế nhưng
“…Tôi vẫn không thể cứu được tất cả.”
Đôi môi tôi run lên khi ký ức quá khứ ùa về.
Những đứa trẻ mất cha mẹ trong trận Đại Chiến Chính – Tà, những góa phụ khóc than vì người thân lìa đời, và kẻ mạnh thì ngang nhiên cướp bóc kẻ yếu.
Đối với họ, tôi giống như kẻ tội nhân mang trong mình tội lỗi lớn nhất. Dù đã nhờ cứu người trong Đại Chiến mà có được danh hiệu Băng Long, nhưng điều đó không thể xóa hết những sai lầm.
Giờ đây, sau mấy chục năm trôi qua, những tội nghiệt ấy lại quay về, như một lưỡi boomerang nện thẳng vào tôi.
『Cô ấy còn nhắc đến cái tên Do-hyeon như một đấng đồng sáng tạo, trong khi thế giới này vốn đã có cả Thiên Thần và Chính Thần. Nghe chẳng buồn cười lắm sao?』
Wolfram bật cười như không tin nổi, nhắc đến tên kiếp trước của tôi. Tất nhiên, cô chẳng biết rằng những thiên thần và chính thần đó chỉ là thiết lập tôi viết ra từ thuở nhỏ.
Những vị thần chẳng toàn năng chút nào, vô trách nhiệm ban phát sức mạnh cho anh hùng mà không hề xét đến thiện – ác của con người.
Thực ra, có lẽ tôi cũng chỉ mong được thoát khỏi mớ thiết lập đó, giống như Bi Wol, để sống một cách tự do.
Nếu cứ nghĩ rằng mọi ác nhân, mọi tội lỗi đều sinh ra từ đầu ngón tay mình, thì ngay cả việc hít thở cũng trở thành một cực hình điên dại.
『Sư phụ, người không sao chứ! Mặt người tái lắm!』
『À, không. Ta ổn.』
Việc tôi đã mắng nhiếc vị trưởng thôn ở làng Verdandi cũng gần như xuất phát từ sự tự căm ghét bản thân.
Tôi chẳng thể nào hiểu nổi, tại sao bọn họ lại chẳng thấy áy náy khi hành hạ và ruồng bỏ một đứa trẻ đơn độc.
Dù họ chỉ là những vai phụ bị ràng buộc trong cốt truyện, tôi đã tận mắt thấy họ hoàn toàn có thể chọn sống khác đi khi ở trong thế giới này.
Vô Song Kiếm Đế của Nam Cung Thế Gia, Độc Long của Tứ Xuyên Bang, Hyeonhwa của Hoa Sơn Phái, và nhiều cường giả khác vốn đáng lẽ phải ghét bỏ tà phái… cuối cùng vẫn chọn đứng về phía tôi.
Những nhân vật vốn nên dè chừng một kẻ mồ côi đến từ Ngũ Độc Giáo, thậm chí từng mưu toan giết tôi, rốt cuộc cũng chấp nhận tôi.
『Cái tên “Do-hyeon” ấy, rõ ràng đã khắc trên lưng brother.』
Azazel nhận thấy điều gì đó kỳ lạ trong lời của Wolfram nên đã đáp lại. Tôi nghĩ chắc chắn em sẽ nhận ra, vì cái tên đó quá khác so với tên hiện tại của tôi.
Nếu sự thật bị phơi bày ngay lúc này, tôi chẳng dám tưởng tượng sẽ phải đối mặt với các em thế nào.
『Hay là… Wolfram đang nói tới Yog-Sothoth, chồng của Shub-Niggurath?』
May thay, Azazel lại trầm ngâm một lát rồi đoán sai hướng. Em nào biết được, cả thế giới này vốn dĩ sinh ra từ chính những đầu ngón tay tôi.
『Giống như việc Shub-Niggurath ký sinh trong thân thể cô gái tên Bing Seolhwa, có lẽ nó cũng đã để lại dấu vết trong thân thể brother.』
Xét theo việc nó liên quan đến Outer God Shub-Niggurath, lại còn biết cả tương lai, cách giải thích này nghe ra hợp lý hơn.
“…”
Tôi cố tình giữ im lặng. Chỉ cần nói hớ một câu thôi, Verdandi – người có thể nhìn thấu thật giả – sẽ lập tức nhận ra.
『Xét tình trạng cơ thể của Sư phụ, thì có lẽ đúng là vậy.』
Bi Wol dường như nhận ra vẻ nghiêm trọng trong ánh mắt tôi, khẽ gật đầu như muốn trấn an, đồng thời nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi chính là kẻ đã tạo ra Ma giáo từng hành hạ em, và cũng chỉ là một kẻ ích kỷ ra tay giúp đỡ vì không muốn ngoảnh mặt với tội lỗi của chính mình.
Vậy mà, tại sao lúc này lại có nhiều người tụ tập quanh tôi đến thế?
Bất chợt, lời Seolhwa năm xưa chợt vang lên trong đầu tôi: “Anh quá tốt bụng, đó chính là vấn đề.”Ngay cả với những chuyện người khác thản nhiên bỏ qua, tôi cũng dốc lòng muốn ra tay giúp đỡ.
Như em từng nói, nếu một người khác rơi vào thế giới này thay vì tôi, có lẽ họ đã tận dụng triệt để cơ hội, gom góp của cải và danh vọng nhờ tri thức đi trước.
Thực chất, cái sai duy nhất của tôi… chỉ là biến trí tưởng tượng của mình thành câu chữ.
Nhưng—
『Vậy giờ anh định làm gì, Bing Yeon? Tôi nghe trên đường tới đây rằng anh phải giết ả Bing Seolhwa kia, đúng không?』
『…Đúng là vậy. Nhưng tôi sẽ không giết em ấy.』
Tôi có một lý do để kết thúc thế giới này cho trọn vẹn.
Bởi nơi đây cũng chính là dấu vết cuối cùng mà em để lại. Dù tôi đã dừng việc viết tiếp câu chuyện, nhưng tôi chưa từng từ bỏ việc xây dựng bối cảnh hay cầm bút sáng tác.
Chính nhờ vậy mà những phương pháp để nhân vật Bing Yeon – kẻ mà tôi nhập vào – có thể sống sót đến giờ mới xuất hiện.
Bí mật của “Hang động Thần Trộm”, quá khứ ẩn giấu của Bi Wol, hay câu chuyện chưa hé lộ về năng lực của Verdandi… Tất cả đều là kết quả của việc tôi không bỏ dở mà tiếp tục viết ra.
『Bởi vì Bing Seolhwa… cũng là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.』
Tôi cất lời, ánh mắt hướng về Wolfram – người chẳng thể che giấu nổi vẻ sửng sốt.
Có những lúc, lời nói dối lại hữu hiệu hơn sự thật. Còn hơn là kể ra chuyện tình dang dở hay quá khứ yêu đương kiếp trước.
『Hừm… tôi có đoán như vậy, nhưng không ngờ lại là thật.』
『Anh trai thì phải đứng ra gánh vác sai lầm cho em gái, đó là lẽ thường.』
Xét cho cùng, màu tóc trắng và đôi mắt xanh đặc trưng của tôi và Seolhwa đều xuất phát từ Bắc Hải Băng Cung. Nếu không nhận ra mới là lạ.
『Vậy anh định đối phó với ả Bing Seolhwa đó thế nào? Ả ta mạnh đến mức ngay cả ta – một Tháp Chủ ma pháp – cũng bị bắt cóc mà chẳng kịp kháng cự.』
Wolfram cất lời, giọng điệu hoài nghi. Điều đó là hiển nhiên, bởi cô cũng là một trong những cường giả đứng đầu thế giới này.
『Chúng ta sẽ phải dùng đến tất cả những gì mình có. Bằng những lá bài đối thủ không hề biết tới.』
Muốn giết riêng Shub-Niggurath đang ký sinh trong Seolhwa, nếu không có kế hoạch hay phương pháp nào, quả thực là điều bất khả thi.
『Hai người… có sẵn lòng trở thành đệ tử của ta không?』
Tôi cất tiếng, mắt nhìn thẳng vào Kim Hyul và Sieghart.
Đáng tiếc là Kang Si-woo không có mặt, nhưng chúng tôi cần tận dụng mọi quân bài hiện có.
Nếu toàn bộ những “trùm cuối” và cả các nhân vật chính cùng liên thủ chống lại Dị Thần…
…thì khả năng chiến thắng, có lẽ, cũng không phải hoàn toàn bằng không.