『Tại sao bọn tôi phải bái ngài làm sư phụ?』
『Đúng vậy, thủ tục đó thật sự cần thiết sao?』
Kim Hyul và Sieghart lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ khó tin trước lời đề nghị của tôi. Hai người vốn đã từng bị Bing Seolhwa lừa gạt và bị bắt gia quyến khống chế.
Nghĩ theo cách nào, thái độ dè chừng này cũng là lẽ đương nhiên.
『Trước hết, e rằng ta là người duy nhất có thể chống lại Outer God.』
Tôi giải thích cho họ lý do phải trở thành đệ tử của mình. Giống như khi đã thuyết phục các “trùm cuối”, tôi cũng đưa ra lý lẽ của riêng mình.
『Vậy ngài lấy gì để chứng minh?』
『Nếu không phải vậy, chẳng phải hai cậu đã bỏ chạy đến đây vì biết mình không thể đối đầu với Shub-Niggurath sao?』
Chỉ có tôi mới đủ khả năng chịu đựng cấp độ sức mạnh mà Ngoại Thần phô bày ở phương Bắc. Ngay cả các “trùm cuối”, dù tin rằng sau Đại Hội Long Phụng họ đã vượt qua cả nhân vật chính, cũng không thể chống chọi nổi.
『Đúng thế. Ngay cả ta – kẻ mang trong mình Mordegian – cũng không thể chịu đựng được thứ mà brother có thể gánh lấy.』
Azazel chắp tay trước ngực, gật đầu như để chứng minh cho lời tôi nói. Ánh mắt em ánh lên vẻ thành kính.
『Aah, thật thánh khiết… Azazel này muốn trở thành thánh nữ của brother Bing Yeon, chứ không phải thánh nữ của Outer God…』
Nói đoạn, lưng em khẽ rung lên, xúc tu vặn vẹo theo cảm xúc phấn khích khiến những người còn lại thoáng rùng mình.
『…Xem ra ngài cũng không hoàn toàn ngu muội.』
Kim Hyul khẽ gật đầu, ánh mắt như muốn dò xét xem tôi có giấu diếm mưu đồ gì hay không.
Dù sao thì đám xúc tu sau lưng Azazel rõ ràng cũng liên quan đến Ngoại Thần.
『Vậy từ giờ ngài định làm gì?』
Sieghart cũng cất tiếng, tỏ rõ sự cảnh giác. Với hắn, việc bái sư mù quáng chắc chắn không thể chấp nhận được.
『Ta sẽ rèn luyện để ngươi đạt tới cảnh giới có thể lấy cả thời gian và không gian làm kiếm, và để Kim Hyul luyện được quyền thuật đủ sức phá nát cả Kim Cang.』
Tôi vừa nói, vừa nhớ lại hình ảnh Kim Hyul về sau trong 《Kim Cương Thần Quyền》, cũng như trận chiến cuối đời của Sieghart trong 《Chúng Ta Phải Giết Anh Hùng》.
Để đạt tới bước đó, họ cũng phải trải qua vô số lần khổ luyện giống như các đệ tử khác của tôi.
『Gia nhập môn phái của ta, các ngươi sẽ dễ dàng nhận được sự hỗ trợ hơn. Hãy giảm thiểu biến số đến mức thấp nhất.』
Bởi vì Bing Seolhwa có thể sẽ phái sát thủ tỏa xuống giang hồ bất cứ lúc nào.
Khác với tôi, nàng ta vốn là người thừa kế của Băng Hải Cung và đã từng mưu sát đệ tử ta trong Đại Hội Long Phụng.
『…Ta đã thấm thía thế nào là không thể đối đầu với ả một mình.』
『Cảm giác ngũ tạng bị vặn xoắn, da thịt toàn thân bị lộn ngược… nếu chịu nổi điều đó, dẫu có mất mạng cũng cam tâm.』
Kim Hyul và Sieghart kể lại trải nghiệm khi chạm trán Shub-Niggurath, cơ thể còn khẽ run lên. Họ nói, bản thân đã thử mọi cách trốn thoát nhưng vô vọng.
『…Được, ta sẽ bái sư. Dù sao ta cũng muốn xóa sạch dấu vết của con đàn bà ghê tởm đó.』
『Ta cũng vậy. Xin được chỉ giáo.』
Sau một hồi thuyết phục, hai nhân vật chính cuối cùng cũng đồng ý bái tôi làm sư phụ, giống như các “trùm cuối” trước đó.
Thực chất, họ cũng chẳng còn nhiều lựa chọn, bởi đã dứt bỏ tất cả sau lưng để đến đây.
『Vậy các người còn có kế sách nào khác không?』
『Trước tiên, hãy triệu tập cao thủ võ lâm, dựng đại trận phòng thủ quanh bản môn, để ngăn tai họa lan ra bên ngoài.』
Tôi vừa nói vừa chỉ tay lên bản đồ treo tường.
Bản môn của chúng tôi nằm sâu trong núi hiểm trở, xa khu dân cư. Cuối cùng, dụ Seolhwa đến đây mới là sách lược hợp lý nhất.
『Thực ra, ta vốn định sơ tán mọi người đi hết rồi một mình quyết chiến cùng Outer God…』
Tôi khẽ liếc quanh. Bi Wol và Azazel đã ghì chặt lấy hai cánh tay tôi, còn Verdandi thì vòng tay ôm chặt lưng, như không hiểu nổi.
『Sư phụ đi đâu, đệ tử cũng đi theo đó.』
『Đúng thế. Brother định đối mặt Shub-Niggurath mà không cần đến kẻ am hiểu Outer God nhất này sao?』
『Em tuyệt đối không chấp nhận việc để sư phụ rơi vào tay nữ nhân khác! Nếu không phải là bọn em thì càng không được!』
Ánh mắt cả ba đều cháy rực quyết tâm, như muốn tuyên bố rằng tuyệt đối sẽ không bị bỏ lại.
『…Xem ra, mọi chuyện đã thành ra thế này rồi.』
Tôi thở dài, bất lực như chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nếu không có bọn họ, tôi e rằng mình sẽ trở thành món đồ chơi của Shub-Niggurath, y như Kang Si-woo. Suy cho cùng, chính Outer God đó đã kéo tôi nhập vào thế giới này.
Tôi phải tận dụng mọi cơ hội để tăng khả năng chiến thắng.
『Đừng bỏ bọn em ra ngoài. Chúng em cũng muốn khiến ả phải trả giá vì đã động đến gia đình mình.』
『Đúng vậy. Trải nghiệm đối đầu với một kẻ mạnh như thế quý giá vô cùng, có tiền cũng chẳng mua được.』
Kim Hyul và Sieghart nhìn nhau, trao đổi với nụ cười nhạt. Trong mắt người ngoài, họ chỉ như những đệ tử trung thành đi theo sư phụ.
Nếu biết được thực ra bọn tôi vừa cãi vã chỉ vì chuyện “bổ dương”, chắc chắn họ sẽ coi tôi như rác rưởi.
『Azazel, em nghĩ có ai khác đủ sức chống lại cấp độ của Outer God không?』
Tôi cố tình đổi hướng câu chuyện, hỏi Azazel – kẻ đã ký khế ước với Mordegian, vị thần trong số bọn họ.
Lần đầu tiên tôi gặp em, tất cả mọi người trừ tôi đều đã ngất đi.
『Thành thật mà nói… em cũng không chắc. Cho dù chuẩn bị đến đâu, thì khác với em, đối thủ đó vốn là Outer God.』
『Với Thánh Khải của Verdandi và năng lực nhìn trước tương lai của em, chẳng phải vẫn còn cơ hội sao?』
Nếu kết hợp thánh khải có khả năng phòng ngự tuyệt đối với đôi mắt có thể nhìn thấy tương lai, có lẽ tôi sẽ kịp chuẩn bị để đối phó đòn công kích của Outer God.
『…Nhưng liệu em có làm được không? Sau khi chạm mặt Shub-Niggurath, em đã bắt đầu sợ hãi chính khả năng nhìn thấy tương lai của mình.』
Azazel cố tình né tránh ánh mắt tôi. Bởi năng lực tiên kiến của em liên quan đến việc nhìn thấy “những tương lai khả dĩ” (ý là có khả năng sảy ra) – những vũ trụ song song.
『Em sợ sẽ thấy một tương lai nơi brother sẽ chết. Nếu phải chứng kiến brother biến thành một cái xác lạnh lẽo… em sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.』
Azazel nói, cắn chặt môi đến bật máu. Tôi cũng từng chấn động như vậy khi biết tin Seolhwa đã chọn cái chết. Chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được cảm giác đó.
『Dù sao thì… hãy thử nhìn một lần. Đây là việc tuyệt đối cần thiết.』
Tôi dịu dàng đặt tay lên đầu Azazel, khẽ dặn dò. Dẫu cho bản thân có chết, tôi cũng sẽ không hối tiếc, miễn là có thể cứu được mọi người.
『…Được thôi. Vậy… brother đặt tay lên tay em nhé? Như vậy, em sẽ bớt sợ hơn.』
Azazel ngước nhìn tôi, khẽ thì thầm. Đôi môi em run rẩy, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
『…Như thế này sao?』
Tôi đặt tay mình lên bàn tay em đang chắp lại. Một cảm giác ấm áp truyền qua, thân nhiệt cao hơn người thường một chút.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của Bi Wol ở bên cạnh, nhưng tôi cố tình phớt lờ.
『Ừm… cảm ơn brother.』
Đôi mắt bảy sắc cầu vòng của Azazel nhìn thẳng vào tôi, như muốn nuốt chửng lấy, xen lẫn trong đó còn ánh lên niềm vui kỳ dị.
Khoảnh khắc Azazel tập trung nhìn vào tương lai, cảnh tượng trước mắt cô biến thành một vùng hoang mạc cằn cỗi.
Trong bóng tối không trăng, không sao, cô cất bước, để thánh quang soi đường.
“…Đây là đâu?”
Azazel lập tức cảm thấy có gì đó bất thường.
Rõ ràng trận chiến với Shub-Niggurath phải diễn ra tại Yến Hội Băng Long, vậy sao lại thành ra thế này?
Để chắc chắn, Azazel thử nghiệm bằng cách bẻ ngược ngón tay mình ra sau.
“…Không đau. Vậy đây chính là tương lai.”
Ngón tay cô cong như cánh cung, không chút cảm giác. Azazel khẽ thở phào.
Bởi khả năng thiên bẩm cho phép cô thoáng nhìn thấy tương lai chỉ qua giao tiếp ánh mắt, đôi khi Azazel cũng lẫn lộn giữa thực tại và viễn cảnh.
“Brother và mọi người đâu cả rồi…?”
Cảm giác bị bỏ lại trơ trọi dấy lên trong lòng. Đây là một nơi không có dấu vết của sự sống, không nhà cửa, không hề có hơi người.
『Xin chào, Azazel.』
Giọng nói ấy vang lên từ bầu trời trên cao.
Thanh âm quen thuộc – nam nữ lẫn lộn – từng xuất hiện khi cô cố gắng nhìn vào tương lai của Bing Yeon.
『Có vẻ ngươi lại đi nhòm trộm tương lai. Nhưng vô ích thôi. Ta vừa nuốt chửng Ma Vương và hấp thụ toàn bộ sức mạnh rồi.』
Ngay sau đó, Azazel cảm thấy như bộ não bị ai đó moi ra. Nỗi đau ấy, cô từng nếm trải một lần.
『Aaaahhh…! Aaaaahhh!』
Tiếng gào bật ra từ cổ họng. Lúc này cô mới nhận ra: nơi mình đang đứng không phải sa mạc nào cả.
Đây chính là Yến Hội Băng Long. Toàn bộ đã bị xóa sạch, chẳng còn chút dấu vết, ngay khoảnh khắc Outer God Shub-Niggurath giáng lâm.
Trăng sao biến mất khỏi bầu trời, chỉ bởi thân thể khổng lồ của ả đã che khuất tất cả.
— Azazel, tỉnh lại đi…!
Mordegian gầm lên, cố sức giữ lấy cô.
— Ôi Mẹ của Muôn Vật, vì sao Người lại làm vậy…!!
Kẻ từng một lần cứu cô khỏi cửa tử hét lên về phía bóng đen Shub-Niggurath.
Hắn chẳng hiểu nổi vì sao ả lại dành mối quan tâm dị thường cho những người liên quan đến Bing Yeon. Vốn dĩ, chỉ cần cái nhìn của Outer God thôi cũng đủ khiến con người phát điên hoặc chết ngay tức khắc.
Con người có thể yêu loài kiến, nhưng kiến thì chẳng bao giờ hiểu được cách con người biểu đạt tình cảm.
『Hỏi vì sao ư? Chẳng qua… ta chỉ muốn nhìn thấy đoạn kết của thế giới này.』
Ý chí của Shub-Niggurath vọng xuống. Ả muốn tận mắt chứng kiến đoạn kết của một cuốn tiểu thuyết đã bị bỏ dở – nhưng theo cách mà chính ả mong muốn.
『Càng thú vị hơn nếu đó là “cái kết mới” mà Bing Yeon đang cố che giấu.』
Nụ cười quái gở nở trên gương mặt Shub-Niggurath, rồi ả thẳng tay hất Azazel – kẻ vừa dám nhìn trộm tương lai – ra khỏi cảnh giới ấy.