Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

2 7

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

459 12569

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

342 10231

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

151 392

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

201 1420

Wn - 9 - Cẩn thận cái rắm

Linh thú đầu tiên, chó săn, bị đẩy xuống hàng sau vì dù sao sau này tôi cũng sẽ có được nó.

Linh thú thứ hai, lợn rừng, thì đã biến thành thịt nướng, chẳng còn gì để mà gắn kết.

Linh thú thứ ba, Hobgoblin, mang dáng dấp đại khí vãn thành, tạm thời không cần thiết.

Linh thú thứ tư, người sói, thì ngay từ đầu khả năng tiếp cận đã là con số không.

Vậy là, tôi chỉ còn đúng một lựa chọn.

Chiến binh nhân mã.

Dù vậy, tôi vẫn do dự không dám thử thách ngay.

Nhất là vì độ khó trói buộc vượt trội của nhân mã.

Nhưng thật lòng mà nói, trái tim tôi đã nghiêng hẳn từ lâu.

Tôi đã suy nghĩ đủ nhiều rồi. Đến mức cân nhắc thêm chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Mạo hiểm đồng nghĩa với nguy hiểm.

Nhưng đổi lại, phần thưởng nhận được tương xứng với rủi ro.

Và lần này, phần thưởng đó không chỉ lớn mà phải nói là choáng ngợp.

Một nhân mã đáng tin cậy. Lại còn là một chiến binh ưu tú xuất thân từ tù trưởng!

Chỉ cần thành công, dù là giai đoạn đầu hay cuối, hắn sẽ trở thành một hàng rào bảo vệ hoàn hảo.

Vậy nên suy cho cùng, đây chính là lựa chọn đúng đắn.

Từ kiếp trước, tôi đã luôn là kẻ ưa thử thách.

Bất kể kết quả ra sao, chỉ cần nó đem lại niềm vui, sự hứng khởi, và cảm giác rùng mình kịch tính.

Thành khử, dẫu tôi có tỏ ra thận trọng bao nhiêu, đáp án có lẽ đã được định sẵn ngay từ đầu.

Nếu không vì biến cố hồi còn sơ sinh, chắc tôi đã chọn chiến binh nhân mã ngay trong ngày danh sách xuất hiện rồi.

Vì vậy, việc tôi do dự đến tận bây giờ đã là quá tử tế với bản thân rồi đấy.

Lý do quyết định khiến tôi, một người coi trọng hiệu quả, chọn đặc tính đa dụng "thiện cảm +30%" là để thu phục nhân mã làm linh thú.

Thêm nữa, những giấc mơ gần đây của tôi hầu hết đều xoay quanh cảnh mình cưỡi trên lưng nhân mã thay vì ngựa, tung hoành ngang dọc khắp chiến trường.

Có lẽ đúng như tôi suy đoán, não bộ trẻ hóa khiến cả tâm trí cũng trẻ đi? Đôi khi trí tưởng tượng phiêu xa tới mức không thể kiểm soát.

Dù sao đi nữa, dù thế này hay thế khác, không thể phủ nhận rằng đây là một lựa chọn đầy lợi ích.

Không chỉ cho tôi cưỡi, mà còn cùng tôi chiến đấu ư?

Làm sao mà cưỡng lại được chứ?

Một loại thú cưỡi toàn diện cả công lẫn thủ như thế này ngay cả trong game còn hiếm thấy.

Dù sao thì phải hành động ngay.

Thời gian trôi qua nhanh như tên bắn.

Bây giờ thời hạn chỉ còn một tháng.

Cảm giác đã hơi muộn rồi.

Thế nên, một khi đã quyết định thì chẳng thể trì hoãn nữa.

Nhưng từ thành Bellark ra đến hồ vẫn ngót nghét 5 cây số.

Với cơ thể của một đứa trẻ bốn tuổi, quãng đường ấy thật sự quá sức.

Nguy cơ bị lính gác bắt gặp lại càng cao.

An ninh vốn lỏng lẻo nên có thể lẻn ra khỏi lâu đài vào ban đêm, nhưng làm vậy thì có hơi…?

Với thân hình nhỏ bé này mà làm một hành động táo tợn như thế chẳng khác nào tự treo biển 'bắt tôi đi~'.

Chỉ riêng việc đến gặp nhân mã đã là canh bạc sinh tử.

Hành động liều lĩnh hơn nữa không phải là mạo hiểm mà là tự sát.

Trong hoàn cảnh đó, tôi chỉ còn biết dựa vào duy nhất một điểm tựa.

–Vút!

Ánh mắt tôi hướng về phía cậu nhóc tóc xanh da trời.

Vị tiểu lãnh chúa lúc nào cũng khiến tôi phát bực.

Lần này tôi phải chiều lòng cậu ta thôi.

Nghĩ vậy, tôi lập tức bước lên phía trước.

–Chíp, chíp, chíppp-!

À mà đôi giày kêu chíp chíp này khó chịu thật.

Sang năm tôi cởi ra đi chân đất chắc không ai nói gì đâu nhỉ?

Ít nhất cũng nên đổi cho tôi đôi nào bớt ồn ào đi chứ.

“Eden.”

“Ơ, ừm!?”

Như dự đoán.

Phản ứng y hệt trong tưởng tượng.

Tên nhóc luôn giữ vẻ bình tĩnh mà lại có lúc lúng túng thế kia.

Cũng phải, vì tôi hầu như chưa từng chủ động bắt chuyện với cậu ta.

Chỉ bắt chuyện một lần mà đôi mắt xám đã sáng lên, trông cũng buồn cười thật.

Hẳn là Eden đang nghĩ thế này?

Trời ơi!

Sera chịu bắt chuyện với mình ư?

Mình toàn bị đối xử lạnh nhạt mà!?

“Em có chuyện muốn nói.”

Lại còn trong tình huống một đứa trẻ 4 tuổi lạch bạch bước đến tận trước mặt sao?

“Anh bận lắm ạ?”

Dẫu tôi chẳng hề cố ý, nhưng có lẽ trông sẽ rất đáng yêu.

“Sera, sao tự dưng…!? Không, hoàn toàn không! Không hề bận chút nào-!”

Ái chà, áp lực quá.

Rồi...

Chỉ bắt chuyện một lần mà sao lại làm vẻ mặt cảm động đến thế?

Sao cậu nhóc này lại thích mình vậy nhỉ.

Đừng bảo là lolicon nhé? Chênh nhau tám tuổi đó…

“Em cần gì sao?”

Eden vội quỳ một gối xuống, cố gắng đối mắt với tôi.

Vì chênh lệch chiều cao nên tầm mắt của Eden vẫn cao hơn, nhưng cảnh tượng này trông như thể vai vế của quý tộc và thường dân đã bị đảo ngược vậy?

Tôi vừa thấy an tâm, lại vừa thấy lấn cấn.

Thuyết phục có vẻ sẽ không khó khăn gì nên tôi cũng mừng, nhưng Eden dù sao cũng là ân nhân của tôi, tôi hy vọng cậu ấy đừng quá hạ mình như vậy.

Thôi kệ, chuyện đó để sau, trước hết hãy vào vấn đề chính.

“Rừng.”

“…Hả?”

“Em muốn vào rừng.”

“Rừng?”

“Vâng, rừng Bellark.”

“Ừm, đến đó làm gì?”

“Em muốn hái thảo dược thấy trong sách, rồi cũng muốn xem động vật nữa.”

Tôi cố tình hành động như một đứa trẻ ngây thơ.

Nhấn mạnh rằng đây là hành động xuất phát từ sự tò mò, giống như những đứa trẻ ở độ tuổi này.

Vì tôi biết Eden rất yếu lòng trước động vật nhỏ và trẻ em.

“Đ-Đi dã ngoại cơ!”

Tôi dang rộng hai tay, tạo 'một tư thế vô cùng trẻ con'.

…Từng là một ứng cử viên hàng đầu mà lại phải làm trò hề ngớ ngẩn này.

Nhưng thôi, hãy nuốt xuống nỗi tủi hờn không cần thiết.

Vì đại nghiệp. Một nam nhân nếu muốn thành sự lớn, phải biết cắn răng chịu nhục.

“Nnnngh-!”

Tôi nghiến răng và không ngừng vung vẩy hai tay.

Phải bằng mọi giá biến nhân mã thành hộ vệ của mình!

Có thể ai đó sẽ chỉ trỏ.

Nhưng thực ra đây... có lẽ là một hành động cực kỳ nam tính.

Sự dễ thương của tuổi thơ là vũ khí chỉ có thể sở hữu vào lúc đó.

Một đấu sĩ phải tận dụng tối đa vũ khí mình có. Vậy nên ngay cả trò hề này... cũng là một hành động nam tính.

Phải, chính xác là một hành động nam tính!

“Còn, còn muốn biết chim chóc bay về đâu nữa!”

Thật ra thì tôi chẳng quan tâm tẹo nào.

Nhân mã đâu?

Vệ sĩ đáng tin cậy của riêng tôi ở đâu?

Mối quan tâm của tôi chỉ có thế thôi.

Tiện nói thêm, lý do tôi bảo muốn vào rừng Bellark chứ không phải bờ hồ rất đơn giản.

Dù bờ hồ không xa, nhưng vì sự tồn tại của nhân mã đã khiến nơi đó trở thành vùng cấm nguy hiểm đối với con người.

Tôi chẳng rõ vì sao Eden lại mê mẩn tôi như thế, nhưng dù là Eden đi nữa, nếu tôi công khai nói muốn đến bờ hồ thì chắc chắn cậu ta sẽ không cho phép.

May mắn là khoảng cách giữa ngoại ô rừng Bellark và bờ hồ Lethebein chỉ chừng 1km.

Vì tuổi cơ thể mới bốn tuổi nên có hơi mệt, nhưng không phải là khoảng cách không thể đi bộ được.

“Tại sao lại đột ngột vậy?”

Tuy nhiên, phản ứng của Eden lại dửng dưng.

“Ế!?”

Ngoài dự liệu.

Lần này người phải trợn tròn mắt là tôi.

Tại sao ư?

Ngươi không thấy bản thiếu gia đây đã hạ mình làm nũng sao?

Sao không mau mau tuân lệnh mà còn hỏi han gì nữa!? Tên vô lễ này!

“Ưm…?”

Tôi không nói ra những suy nghĩ trong lòng.

Chỉ đưa tay lên ngực rồi làm bộ ‘Sao vậy ạ?’.

Nếu muốn có được thứ gì đó thì phải biết nhẫn nại.

Đấy mới là cách đàn ông và người trưởng thành hành xử.

“Không phải thế đâu, Sera…”

Có vẻ Eden cũng không phải là không muốn đi theo đề nghị của tôi?

Trên gương mặt cậu chẳng có gì ngoài vẻ tò mò.

“Em vẫn luôn thích ở trong lâu đài đọc sách mà. Nên anh mới thắc mắc, có phải tâm trạng em thay đổi gì chăng?”

À, thì ra là vậy. Mà cũng phải, trong mắt Eden, tôi chắc chắn trông giống một đứa trẻ hướng nội suốt ngày vùi mình trong thư viện đọc sách.

Ít nói, ít cười, ít khóc, chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc.

Hơn nữa còn không đòi hỏi thứ gì như những đứa trẻ cùng tuổi.

“Gần đây có chuyện gì à?”

Có khi Eden đang có một sự hoài nghi hợp lý rằng tôi là người sống lại kiếp thứ hai.

Dù không phải vậy, thì tình cảnh này hẳn cũng sẽ khiến cậu ta thấy bất ngờ.

“Sera vẫn còn nhỏ, không cần phải một mình gánh lấy mọi nỗi lo như thế.”

Đứa trẻ không giống bạn đồng trang lứa bất chợt giả vờ hành xử như bạn đồng trang lứa.

Có lẽ không phải là cậu ta không thích chiều theo ý tôi. Mà là vì hành động đó có hơi đường ngột nên cậu ta mới lo lắng.

“Vì với anh, Sera chính là gia đình, dù không cùng huyết thống.”

Không, cái đó có hơi…?

Có thiện cảm thì tốt, nhưng có quá không vậy?

Sau này phải nhắc cậu ta tiết chế những biểu hiện như vậy mới được. Đàn ông với nhau mà sến súa quá.

Thế nào, tài nhìn thấu lòng người của tôi cũng ra gì chứ?

Có lẽ là thuộc dạng khá xuất sắc.

Đến tôi còn thấy tự hào về khả năng phân tích của bản thân.

“Hihi…”

“Sera sao tự nhiên lại cười vậy?”

“À, không, chỉ là…”

Ấy, miệng tôi cong lên lúc nào không hay.

Vậy thì biến sự ngượng ngùng này thành cơ hội là được.

Những lúc thế này cứ tấn công trực diện là tốt nhất.

“Nghĩ đến việc được đi chơi cùng Eden, em v-vui quá…?”

“Ơ!?”

'Hự-!'

Phải nhịn.

Một khi đã thu phục được nhân mã làm tay chân, đây sẽ là lần cuối cùng tôi phải nịnh nọt Eden.

Vì vậy, cũng đừng quên giang rộng hai tay và gọi E~den!

“Hehe…”

“S-Sera-!”

Cậu ta xúc động đến nơi rồi.

Nhưng xin lỗi, mình miễn mấy màn ôm ấp giữa đàn ông nhé.

–Vù!

Tôi theo phản xạ lăn một vòng để tránh cái ôm khiến da gà nổi khắp người từ Eden.

–Cốp!

“Áck!?”

A, nhưng lỡ đập đầu vào ghế rồi!

Đau chết đi được!

“Hức…”

Nỗi đau là thứ có thể khiến ngay cả một người lớn khô khan tình cảm phải rơi lệ.

Và tôi cũng là người lớn, cho nên khóe mắt tự nhiên ngân ngấn nước.

Hơi xấu hổ một chút, nhưng đúng lúc lắm.

Bản chất của tôi là một đấu sĩ, một võ sĩ.

Phải tận dụng tối đa vũ khí mình có.

“Đi dạo đi mà~!”

Xong. Thế là trò chơi kết thúc.

“A-Anh cứ tưởng Sera không ưa anh lắm…”

Sao cậu ta biết?

Bỏ qua chuyện biết ơn, đúng là tôi không ưa cậu ta lắm.

Ngoài việc hay làm tôi bực mình, thì những người chỉ biết tốt bụng một cách ngô nghê khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Duy chỉ lần này, tính cách ngô nghê của Eden lại khiến tôi mừng rỡ.

“Anh hiểu rồi, Sera.”

Vị lãnh chúa trẻ đã bị một nhóc con thường dân hạ gục, xúc động hệt như vừa gặp được đấng cứu thế.

“Đ-Được thì… Ừm, trưa tuần sau chúng ta đi dã ngoại ở rừng Bellark nhé!?”

Vẻ mặt của cậu nhóc khi nhìn vào cuốn lịch vô cùng phấn khởi.