Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

2 7

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

459 12565

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

342 10223

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

151 384

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

201 1415

Wn - 11 - Kỵ sĩ cường đạo

Ở thời trung cổ, việc quý tộc hay kỵ sĩ sa cơ lỡ vận biến thành những kẻ ngoài vòng pháp luật hay cường đạo không phải là chuyện hiếm.

Vì dù là những người cao quý đến đâu, một khi đã tán gia bại sản, thì sống còn cùng cơm áo vẫn phải đặt lên hàng đầu.

Quý tộc sa cơ thường có vấn đề về mặt danh dự, nên rất khó được các quý tộc khác thuê mướn.

Chưa kể còn có nguy cơ bị vương thất hay đại quý tộc từng kết tội họ để ý, giám sát.

Vì vậy, bước ngoặt biến những quý tộc sa cơ thành những kẻ cướp bóc không có gì to tát.

Chẳng lẽ bây giờ những vị tai to mặt lớn đó lại đi cày ruộng sao?

Trình độ kiến thức cao, hay là làm thương nhân?

Ít nhất cũng có tài đọc chữ, vậy đi dạy học chăng?

Bỏ qua việc có thể làm được hay không, lòng tự trọng của quý tộc sẽ không cho phép.

Người ta nói quý tộc là những kẻ ngồi trên những tòa lâu đài cao ngất, quản lý nội chính và nhận sự phục vụ của thường dân.

Con cháu của họ sinh sau đẻ muộn thì còn khả dĩ, chứ những kẻ đã từng nếm mùi xa hoa, nào ai dễ cúi đầu, lấm bùn sống chung với thường dân.

Người đời có câu, người chết không biết nói.

Cướp bóc hay trấn lột, miễn sao không để lại chứng cứ thì cái danh dự rẻ rúng ấy vẫn còn được giữ lại đôi phần.

Lại còn có thể trút bỏ nỗi uất hận khi trở thành quý tộc sa cơ, nên đối với những kẻ tha hóa, quả là một mũi tên trúng hai đích.

Gia tộc Bá tước Valten vừa sa cơ gần đây cũng tương tự như vậy.

Bá tước Valten là một kẻ có tính cách kỳ quái và lệch lạc.

Đã thế, hắn còn chẳng kìm nổi bản tính đốn mạt mà thường xuyên cai trị tàn bạo.

Kết quả là, những người dân vô tội của lãnh địa phải chịu cảnh rên xiết đau khổ suốt hàng chục năm.

Chỉ bởi bất hạnh vướng phải một bạo chúa.

Rất may, có lẽ tiếng rên xiết đau khổ của họ không phải là vô nghĩa?

Nỗi thê lương của họ bi ai đến độ vọng tới tận tai của vị hoàng đế ở phương xa.

Kể từ đó, Bá tước Valten bị tịch thu tất cả, trừ lá cờ biểu tượng dòng tộc và tấm da cừu chứng minh thân phận quý tộc.

Thường thì ngay cả hoàng đế cũng không can thiệp vào nội chính của chư hầu, đủ thấy sự cai trị của hắn đã thối nát đến mức nào.

Nếu không lén mang theo tấm da cừu, hắn đừng nói là quý tộc, có lẽ đã trở thành một thường dân hèn mọn không hơn không kém.

Bây giờ chuyện đó có còn quan trọng gì nữa, quá khứ từng là quý tộc là niềm kiêu hãnh cuối cùng của hắn.

Bá tước Valten, tên đầy đủ là Rosten Valten.

Bên cạnh bạo chúa giờ đây chỉ còn những hiệp sĩ từng hùa vào việc tham nhũng và người em trai Aston Valten.

'May mà còn có nó bên cạnh.'

Rosten thật lòng nghĩ thế.

Sự hiện diện của người em trai từng giữ chức đoàn trưởng kỵ sĩ, đối với hắn là một chỗ dựa vững vàng.

Nếu không có người em song sinh không khác gì quái vật này, có lẽ hắn đã không thể kiểm soát được đám kỵ sĩ chẳng khác nào lũ côn đồ.

Dù không thông minh, cũng chẳng tinh tế.

'Nhưng sức mạnh bẩm sinh đó lại rất hữu dụng.'

Điều này cũng đúng khi Rosten còn là một quân chủ. Ám sát, dụ dỗ, đe dọa. Hắn đã nhận được khá nhiều sự giúp đỡ trong việc cai trị lãnh địa từ trong bóng tối.

Và sự hữu dụng đó càng tỏa sáng hơn ở những vùng đất vô pháp.

'Quả nhiên, huynh đệ là chỗ dựa duy nhất.'

Nhớ lại lời cha, Rosten nở một nụ cười nham hiểm. Rồi sau đó, hắn chuyển ánh nhìn với vẻ mặt thỏa mãn.

Những ngày săn quái dưới danh nghĩa lính đánh thuê hoặc cướp bóc có lẽ sẽ tạm thời dừng lại.

Vì vụ thu hoạch lần này khá bội thu.

"Huynh trưởng, cái sừng này to thế, chắc sẽ bán được giá lắm nhỉ? Nhìn vóc dáng oai vệ và dấu hiệu, chắc chắn nó từng là một tù trưởng."

Bá tước gật đầu. Đúng như lời em trai, sừng của nhân Mã, nhất là của tù trưởng, có giá trị rất cao để làm vật trang trí.

"Khá lắm. Giờ thì vượt biên thôi."

Đặc biệt là ở nước láng giềng, nơi nhân mã thường xuyên xuất hiện.

Rosten và Aston dự định sẽ dùng số tiền này làm vốn, rồi đến một vương quốc xa xôi dựng lại cuộc đời.

"Trước đó phải cho bọn kia giải khát đã."

"Đã rõ."

Dưới gã khổng lồ đang nở nụ cười sảng khoái là xác chết của nhân mã đã bị xé nát một cách tàn nhẫn.

Nhìn vào aura màu xanh lam phát sáng trên thanh đại kiếm mà gã khổng lồ đang cầm, rõ ràng đó là hành vi do gã gây ra.

Đôi mắt long lanh của gã khổng lồ thật đáng sợ. Khuôn mặt của người đàn ông sau khi hoàn thành công việc trông khá hào sảng, nhưng bản chất bên trong chẳng khác gì một con quỷ sát nhân.

"Nhắc mới nhớ, nghe đâu gần đây có lãnh địa của một vị vua suy vong... à, bây giờ gọi là Nam tước thì phải?"

Đôi mắt của Aston khi nhìn về phía bên kia khu rừng lóe lên vẻ tham lam và hiếu chiến.

Bellark từng là một tiểu quốc nổi danh tận vùng biên viễn đế quốc.

Tin tức về việc họ gần như bị diệt tộc lan truyền nhanh chóng là lẽ đương nhiên.

"Cùng cảnh ngộ cả, ghé qua an ủi một phen cũng hay, huynh nghĩ sao?"

"An ủi? Đệ á?"

"Haha, sự an ủi mà chúng ta mang lại chẳng phải đã rõ rành rành rồi sao?"

Ánh mắt của Aston, người đang nghiêng đầu, hướng về xác chết của nhân mã.

"Khahaha!"

Rosten bật cười ha hả khi nghĩ rằng em trai mình đúng là không lẫn vào đâu được. Cũng phải, nếu cứ thế mà khoan dung thì thật là làm mất mặt cái họ Valten này.

"...Đề nghị hay đấy, nhưng thôi bỏ đi."

Nhưng Rosten chẳng định thuận theo lời rủ rê vui vẻ của em trai.

"Nhà vô địch của Bellark có thể vẫn còn sống. Xét tuổi thọ của một kỵ sĩ đã nhập cảnh giới... thì khả năng đó rất cao."

"Hừm, nói cho cùng cũng chỉ là một lão già hấp hối thôi chứ gì?"

"Aston, đây là thời điểm quan trọng. Dù ông ta đã già yếu, cũng chẳng việc gì phải mạo hiểm."

"Chà, nếu ý của huynh trưởng là vậy."

Aston chép miệng tỏ vẻ tiếc nuối. Tuy gã yêu mùi máu tanh của chiến trận hơn bất cứ thứ gì, nhưng vì sự phục hưng của gia tộc, tránh rủi ro vẫn là lựa chọn khôn ngoan.

Vả lại, hắn gần như chưa bao giờ chịu thiệt khi nghe theo lời của huynh trưởng.

"Vậy thì phải xóa bỏ bằng chứng một cách triệt để chứ? Huynh trưởng chẳng phải luôn nhắc sao, rằng trước khi rời khỏi đế quốc, không được để bất kỳ ai biết đến hành tung của chúng ta."

Đúng vậy, chấp nhận ý kiến của em trai, ánh mắt Rosten hướng về khu rừng phía bên kia bờ hồ.

Một đứa trẻ táo tợn đang nấp trong bụi rậm do thám bọn họ.

Hình dạng của đứa trẻ đó hiện rõ trong tâm trí hắn.

Xét đến tuổi còn nhỏ, hẳn nó làm vậy không phải vì động cơ thầm kín nào.

Nhưng lũ nhóc tuổi ấy vốn lắm mồm, lại chẳng biết đâu mà lường.

'Trừ khử cũng chẳng thiệt.'

Dù không bằng em, nhưng Rosten cũng là chiến binh cừ khôi. Điều đó có nghĩa là việc xác định khuôn mặt của cô bé ở xa không có gì khó.

"Lớn lên chắc sẽ xinh đẹp lắm đây."

Nếu vậy thì có thể bán làm nô lệ vì tương lai có vẻ hứa hẹn. Nhưng, đất nước mà họ sắp đến đã bãi bỏ chế độ nô lệ…

"Tiếc thật."

Chỉ để bán một đứa trẻ mà quay lại con đường đã đi thì thật sự không đáng.

"Aston, không cần đệ phải ra tay đâu. Bọn kỵ sĩ sẽ tự lo liệu."

Đáng buồn thay, cái gọi là thiện cảm và mị lực mà Sera trông mong không phải lúc nào cũng dẫn đến kết cục tốt đẹp.

Thế giới này có quá nhiều góc khuất thối nát đến nỗi chỉ một chút thiện ý đơn thuần là không đủ.

Hay cũng có thể là do chỉ số của Sera chưa phát triển đến mức có thể phớt lờ các quy luật tự nhiên.

"Không sao, đệ sẽ tự mình lo liệu. Bọn chúng có phần hơi tàn nhẫn."

Đệ thì không chắc? Trước phản ứng nửa ngờ nửa giễu của người anh, con quỷ sát nhân lại cười hả hê một lần nữa.

Cầm thanh đại kiếm khổng lồ, gã biến mất vào phía bên kia khu rừng.

______________________________________________________________________________________

Dù đã trở nên nhỏ bé.

Và dù đã trở thành con gái.

Có một khả năng mà tôi vẫn giữ được như ở kiếp trước.

Đó chính là con mắt tinh tường để nhận ra những kẻ khốn nạn.

Ai đáng giao du, ai tuyệt đối không nên dính dáng.

Tôi luôn có thể phân biệt được điều đó một cách bản năng và chính xác.

Ánh mắt của những kẻ lạ mặt mà tôi chứng kiến ở bờ hồ.

Chúng là những ánh mắt ghê rợn nhất mà tôi từng thấy trong cả kiếp trước lẫn kiếp này.

Ánh mắt của ác quỷ tràn ngập dục vọng và tham lam.

Ngay khi đối mặt với chúng, tôi đã nhận ra.

Rằng những con thú đang đội lốt người và giả vờ làm người.

Dù tôi không biết rõ, nhưng chắc chắn đó là 'loại người tuyệt đối không nên dây vào'.

"Hộc, hộc, hộc!"

Tôi chạy thục mạng qua khu rừng.

Mất đi nhân mã không còn là vấn đề.

Giữa lúc sinh tử cận kề, ai còn hơi đâu mà nghĩ đến chuyện đó?

–Bịch!

Có lúc tôi vấp phải đá ngã, đầu gối bật máu tím bầm.

"Hự-"

Thay vì dừng lại, tôi chọn cách lăn người.

Bằng mọi giá, bằng mọi giá phải đi xa hơn.

Bởi vì những kẻ không rõ danh tính đó là những tồn tại tuyệt đối không nên đến gần.

–Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Làm thế nào mà tiếng bước chân của một người lại có thể nghe như động đất vậy?

Tiếng bước chân dội qua rừng mỗi lúc một lớn. Không, ngay từ đầu, đó có thật sự là con người không?

Dường như hắn đã xuất phát sau tôi một lúc lâu, nhưng dù tôi có nhỏ bé đến đâu, hắn có thể thu hẹp khoảng cách nhanh như vậy sao?

–Xoạt!

Không có thời gian ngoảnh lại nên tôi không biết chính xác.

Nhưng dường như mỗi khi cánh tay của con quái vật truy đuổi phía sau chuyển động, những cái cây dày đều bị chặt làm đôi.

Khoan đã…

Đốn những cái cây to đùng chỉ trong một nhát ư?

Có phải là người không vậy?

"Aaaaaaa!"

Dù sao thì việc phải chạy bán sống bán chết vẫn không thay đổi.

Nhưng tiếng bước chân nặng nề dồn dập không cho tôi cơ hội kháng cự.

Một mối hiểm họa khổng lồ đang siết chặt toàn thân tôi, một mối nguy không thể chống đỡ.

Chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra.

Không xong rồi.

Chạy không thể nào thoát được.

"Chết tiệt..."

Bây giờ mới có thể chửi rủa cho ra hồn với Eden, không thể chết một cách vô ích như thế này được.

Dù mới bốn tuổi nhưng tôi chỉ có thể trông chờ vào biến số của các đặc tính.

–Cạch.

Tôi buông bỏ ý định chạy trốn, lục túi, rút ra cái ná bắn đá.

Đây là thứ tôi đã làm tạm bợ khi nghĩ đến cuộc chiến của David và Goliath.

Để nếu lỡ chạm trán một hai tên đạo tặc, tôi có thể bắn vào mặt chúng rồi bỏ chạy.

Phải, đạo tặc, thà là đạo tặc... thì đã tốt rồi.

Không biết con quái vật đó từ đâu chui ra nữa.

Tôi thực sự ghen tị với David, người đã đối đầu Goliath.

Dẫu biết rằng chống cự là vô nghĩa.

Hành động của kẻ đó rõ ràng là một cuộc truy đuổi kiên trì có chủ đích.

Đối với một kẻ như vậy, dù tôi có quỳ xuống van xin hay chống cự.

Kết cục của tôi cũng sẽ như nhau.

Nếu vậy, dù có phải chết, tôi sẽ chống cự đến cùng.

Cho dù đối thủ mạnh đến đâu đi nữa, không khuất phục là lòng tự tôn cuối cùng của tôi.

'Đến đây...!'

Tôi nhìn về phía bên kia khu rừng, nơi tiếng ồn phát ra mà dốc lòng quyết tử.

Tôi không có ý định chết suông.

Ít nhất phải làm cho một bên mắt của hắn bị mù, hoặc ít nhất cũng phải gây ra một vết thương nhỏ rồi mới đi.

Nếu đã buộc phải đối diện với thất bại và bất lực, thì ít ra tôi muốn ôm giữ lấy chút tự tôn còm cõi này.

–Rầm!

Ngay sau đó, gã khổng lồ khép lại cuộc truy đuổi chớp nhoáng, đứng sừng sững trước mặt tôi.

...Mẹ kiếp, hắn to quá.

Chiều cao 2 mét... có vẻ còn cao hơn thế nữa.

Có lẽ cùng một hạng với nhà vô địch đã đưa tôi xuống hoàng tuyền ở kiếp trước.

"Hô, so với tuổi thì chạy khá nhanh đấy."

Khối thân hình che khuất cả ánh dương như sẵn sàng nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào.

"Lại còn định chống cự nữa, đúng như lời huynh trưởng nói, tiếc quá. Nhìn lại vẫn là một đứa trẻ rất táo tợn..."

Nhưng tôi sẽ không run. Dù run cũng không để lộ. Khoảng cách sức mạnh thế nào không quan trọng, quyết tử chiến thì nhất định phải dốc hết toàn lực.

"Nhưng đừng lo lắng quá, vì ta mến ngươi nên sẽ ban cho một ân huệ lớn."

Nói nhảm vừa thôi. Chẳng cần nhìn cũng biết. Ân huệ lớn mà tên đó ban cho, cùng lắm sẽ chỉ là một cái chết êm ái, hoặc là kiếp nô lệ.

"Không đau đớn đâu, nháy mắt là xong."

"Cút mẹ mày đi-!"

Không cần phải nghe thêm những lời nhảm nhí của hắn nữa.

–Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!

Chỉ có thể điên cuồng chống cự, không để hắn kịp trở tay.

"Chết đi, chếtttt!"

Tôi vốc từng đôi đá và bắn liên tục bằng ná.

Đây chắc chắn sẽ là một đòn phản công khá hiệu quả ngay cả đối với người lớn. Vì mặt người không cứng hơn đá cuội.

"...Haha."

Nhưng gã đàn ông đó rốt cuộc là cái quái gì vậy?

Mặt trần không mũ giáp, lãnh trọn vô số hòn đá nện thẳng vào, vậy mà chẳng thèm nhúc nhích?

"Khrr-!"

Tệ hơn nữa, khi tôi cúi xuống nhặt thêm đá rồi ngẩng lên.

"Ú òa~"

Nụ cười quái đản của hắn đã áp sát ngay trước mặt tôi.

"Híc!?"

Tôi giật mình trong giây lát trước hành động kỳ quái ấy.

Nhưng liền sau đó, một cơn phẫn nộ khôn cùng sôi trào trong lồng ngực.

Tên khốn đó.

Hắn đang đùa giỡn với mình sao?

"Uwaaaaa-!"

Được ăn cả ngã về không, tôi vung cành cây.

Dù yếu ớt, nhưng tinh thần chiến đấu bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

–Rắc!

Nhưng đó là tất cả.

Cành cây khá dày cũng bị chặt làm đôi trong một nhát.

–Trẹt.

Gã khổng lồ thu lại aura, đổi thế cầm đại kiếm sao cho phần cùn hướng xuống dưới.

Cảm giác giống một cây chùy hơn là một thanh kiếm?

Nếu con quái vật đó vung kiếm xuống, tôi chắc chắn sẽ nát thành tương trong một nhát.

'......'

...Ngắn ngủi, và thối tha biết bao. Đời này vẫn còn quá nhiều điều chưa kịp hưởng, chết như thế này thì thật đáng tiếc.

Tôi vẫn muốn sống thêm một chút nữa trong thế giới này.

Và tôi còn chưa được sống một cuộc đời cho riêng mình.

Những hồi ức ngắn ngủi vụt qua trong đầu như một cuốn phim. Eden, vú nuôi, Ngài Rekun. Đây là những mối lương duyên quá quý giá để phải rời xa thế này.

Những con người mà tôi đã không nhìn nhận đúng mực vì mải mê với chỉ số hay đặc quyền.

Dẫu vậy, những ký ức nhỏ bé ấy đã mang lại cho tôi chút an ủi.

Ngay khi tôi định vin lấy ký ức để xoa dịu nỗi tuyệt vọng...

"Sera-!!!"

Một giọng nói thân quen vang lên bên tai.

–Kwak!

Sau đó, tôi cảm nhận được đôi tay ấm áp ôm trọn lấy mình.