Vị lãnh chúa trẻ tỉnh lại sau ba tháng.
Ngài Rekun có nhiều điều muốn nói, nhưng ông đã nín nhịn cho đến khi lãnh chúa hồi phục sức lực.
Rồi sau bốn ngày, cho rằng sức khỏe của lãnh chúa đã ổn, ông mới cất lời.
Rằng phải đuổi ngay con bé thường dân vô ơn, không biết trên dưới này ra khỏi lâu đài.
Để nó cũng biết, như bao đứa trẻ mồ côi khác, thế gian này khắc nghiệt đến dường nào.
Dẫu người bị chột một mắt là Eden, nhưng người nổi giận lại là Ngài Rekun.
Nhưng cũng không thể trách ông được.
Đứng trên lập trường của một vị trung thần như ông, việc vị lãnh chúa duy nhất của mình bị mù một mắt vì một đứa trẻ mồ côi không rõ gốc gác quả thật là tội trời không dung đất không tha.
Một gia thần xem nỗi đau của chủ nhân như nỗi đau của chính mình, ấy là điều thật đáng quý.
Bởi vậy, với Eden, Ngài Rekun vừa là ân nhân, lại vừa là một người khó gần.
Vì là một lão tướng từng phụng sự phụ thân cậu, nên kinh nghiệm sống của ông chẳng thể xem thường.
Khuôn mặt hằn vết nhăn dữ tợn, giọng nói thì to và đanh thép.
Chính vì thế, mỗi khi Ngài Rekun nổi giận, Eden chỉ biết gật đầu chẳng thốt ra được một lời nào.
< Vì em ấy còn nhỏ, còn ngây dại, không biết gì nên mới vậy. >
Nhưng mỗi khi bảo vệ người bạn nhỏ của mình, cậu lại không hề lùi bước.
Vẫn là một cậu bé tốt bụng và dịu dàng, chẳng hề thay đổi so với trước đây.
< Sera mới chỉ năm tuổi thôi mà? >
Vậy mà ý chí ẩn trong đôi mắt lại kiên định hơn bao giờ hết.
< Em ấy vẫn còn ở tuổi cần được chăm sóc. >
Dù mùa có đổi thay, sự cứng đầu của vị lãnh chúa trẻ vẫn không hề lay chuyển.
Cậu không hề nao núng trước lời nạt nộ của vị lão tướng.
< …Thần hiểu rồi. >
Nhờ vậy, vị kỵ sĩ già có tính cách cục cằn cuối cùng đã phải giương cờ trắng đầu hàng.
Mỗi lần như vậy, Sera lại trốn vào một góc phòng ngủ hoặc thu mình giữa những lùm cây trong vườn.
Ở kiếp trước là người lớn, nay đến đây lại bị đối xử như một đứa trẻ.
Mà còn là bởi một tên nhóc có kinh nghiệm sống ngắn hơn mình rất nhiều.
Vậy mà, cô chẳng thể phản bác.
Bởi thực sự, cô đã cư xử chẳng khác nào trẻ con.
Khi đã chán ngấy việc trốn tránh, Sera bắt đầu cầm một cành cây và vung vẩy nó.
Một khi đã có mục tiêu, phải nỗ lực để đạt được mục tiêu đó.
Không thể ỷ lại vào dị năng mãi được.
Thời gian trôi qua, Sera càng cảm thấy tiếc nuối.
Phải chi cô có thầy dạy thì tốt biết mấy.
Chứ cứ như hiện tại thì khác nào những buổi rèn luyện thể lực ở kiếp trước.
Nơi này, đâu phải sức nắm của nắm đấm quyết định, mà chính là đường đi của thanh kiếm.
Để học hỏi, Sera đã lén nhìn trộm lão kỵ sĩ lúc ông luyện tập.
Song chỉ nhìn thôi thì chẳng thể bắt chước nổi những chiêu thức thần diệu ấy.
Vậy nên, nửa năm sau, cô đã dè dặt xin Ngài Rekun chỉ dạy…
< Con gái thường dân thì cầm kiếm làm gì! Đợi đến tuổi thì tự giác cút đi-! >
Vì chỉ số thiện cảm bằng không nên dĩ nhiên là cô bị từ chối. Sợ rằng sẽ chỉ chuốc thêm ác cảm, cô không hỏi mỗi ngày mà mỗi tháng mới khẩn cầu một lần, nhưng kết quả vẫn y như cũ.
Gần đây, ông còn bảo cô hãy làm việc như một hầu gái không công.
Sera nhân cơ hội này hỏi. Nếu làm hầu gái thì có được dạy kiếm không.
< Vớ vẩn-! >
Không ăn thua.
Dù vậy, Sera vẫn mang lòng biết ơn đối với Ngài Rekun.
Chắc chắn ông biết tỏng rằng con bé này đang theo dõi mình luyện tập, nhưng ông đã không đuổi cô đi.
Thời gian thấm thoắt, một năm trôi qua.
Sau khi kết thúc buổi luyện tập, Sera nằm dài trên bãi cỏ, miên man suy nghĩ.
Chủ đề xoay quanh đối tượng mà cô phải trừng phạt.
Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Dĩ nhiên, thực tế có rất nhiều trường hợp ngay cả điều đó cũng không phát huy tác dụng, nhưng việc nắm bắt kẻ thù là ai, thực lực ra sao là một hành động cần thiết.
Đối thủ được cho là kỵ sĩ.
Vậy kỵ sĩ là gì?
Rất khó để định nghĩa rõ ràng về điều này.
Vì tùy thuộc vào bối cảnh thời đại, quốc gia, và tình huống mà sẽ có những khác biệt nhỏ.
Trước hết, cái gọi là lý tưởng về tinh thần kỵ sĩ phần nhiều chỉ là hư ảo.
Sera cũng đang dần nhận ra sự thật này theo năm tháng.
Nếu chẳng phải hạng người lập dị như Ngài Rekun, thì việc thực sự sống đúng với tinh thần kỵ sĩ gần như là không thể.
Miệng thì luôn đề cao danh dự và lãng mạn, nhưng hành động thực tế lại chẳng khác gì đám du côn đầu đường xó chợ, hoặc bọn lưu manh được thuê mướn.
Đây không phải là vấn đề của 'tinh thần kỵ sĩ' mà là vấn đề về con người.
Cũng không cần phải suy ngẫm 'tại sao lại như vậy?' về hiện tượng này.
Giống như có rất ít tu sĩ hành trì trọn vẹn những giáo lý trong kinh điển, kỵ sĩ cũng vậy mà thôi.
Bất cứ điều gì con người làm đều tồn tại giới hạn của sự liêm chính vì ‘tư lợi’.
Đây cũng là lý do tại sao khi con người hình thành tập thể, những vụ tham nhũng và đấu đá lại không ngừng xuất hiện.
Công chức, nhân viên văn phòng, người làm ăn tự do, thế giới khác cuối cùng cũng là nơi con người sinh sống, nên có thể xem là giống nhau.
Thế nhưng, khi định nghĩa về kỵ sĩ, có một sự thật không thể phủ nhận.
Vũ khí sinh học đại diện cho thời trung cổ.
Bản chất công việc của họ là vận động cơ thể.
Ăn rồi lại cầm binh khí.
Sự tồn tại của nghề nghiệp này vốn đã được tạo ra nhằm phục vụ cho chiến đấu.
Hơn nữa, đây không phải là công việc tạm thời theo nhu cầu như binh lính hay lính đánh thuê.
Kỵ sĩ giống như một nghề chuyên môn, là tổng thể của sự đầu tư thông qua lựa chọn và tập trung trong nhiều năm.
Cái gọi là phẩm hạnh ư? Chỉ cần giữ chút lễ nghi hào nhoáng bề ngoài là đủ.
Tuy nhiên, thực lực thì nhất định phải thật. Vì những người không đạt chuẩn thậm chí còn không được phong làm kỵ sĩ.
Cho nên, dù là kỵ sĩ thiện hay ác, tất cả đều phải rèn luyện võ nghệ.
Và võ nghệ được rèn luyện, một khi đã trở thành kỵ sĩ chính thức, sẽ được bảo tồn hoặc phát triển một cách tự nhiên cho đến khi nghỉ hưu dưới hình thức 'thực chiến'.
Kỵ sĩ là một loại vũ khí sinh học như vậy, nếu họ được trang bị thêm bộ giáp sắt toàn thân và chiến mã thì sẽ thế nào?
Hẳn phải được xem như một tồn tại có sức công phá tương đương với xe bọc thép hiện đại.
Và ở thế giới này, sự so sánh ấy không chỉ dừng lại ở mức độ ví von, mà gần với sự thật.
Chiến mã của thế giới này là những con thú khổng lồ được lai tạo và cải tiến giống bằng phép thuật, lớn đến mức khiến ngựa hiện đại trông như những bé gái.
Trọng lượng trung bình của một con chiến mã lên tới 2 tấn. Chúng là một chủng tộc chiến đấu khác loài với ngựa thông thường.
Chưa kể, sự tồn tại của 'kiếm khí' đã làm tăng vọt sức chiến đấu cá nhân của hiệp sĩ.
Thanh kiếm được bao phủ bởi aura có thể chém đứt những thân cây dày và tấm sắt như xé tờ giấy. Uy lực của kiếm khí, trừ việc rất ít người sử dụng được, có thể vượt qua cả súng tiểu liên hiện đại.
‘Ban đầu mình còn nghĩ là nói nhảm…’
Ngày trước, khi chỉ tiếp thu thông tin về kỵ sĩ ở thế giới này qua sách vở, Sera từng xem đó là cường điệu.
‘Người trung cổ khoác lác thật đấy’, cô chỉ nghĩ thế thôi.
Tựa như ghi chép về vua Kim Suro sinh ra từ quả trứng, cô chỉ xem đó là truyền thuyết hay thần thoại.
Vì từng là một võ sĩ chuyên nghiệp, Sera biết khá rõ về 'giới hạn của con người'.
Dù là người đã qua rèn luyện cũng khó mà chống lại số đông, huống hồ nếu đối phương cầm vũ khí đúng nghĩa, ngay cả một võ sĩ cũng không thể đảm bảo thắng 1 chọi 1.
Vậy mà một con người chỉ cầm kiếm lại có sức chiến đấu tương đương với một cỗ máy chiến tranh sao?
Theo lối cảm quan của người hiện đại, thật khó có thể tin được.
Nhưng những hoài nghi ấy giờ đã trở thành dĩ vãng. Bởi từ sau khi bị bọn kỵ sĩ cường đạo tấn công, cô đã thấm thía tận xương tủy cái thực tại rùng rợn ấy.
‘Làm sao để thắng đây?’
Cùng với sự giác ngộ là một tương lai mờ mịt bủa vây.
Sera đang đứng ở vị thế phải đối đầu với những kẻ giống như quái vật này.
Đây là một thử thách khó hơn gấp nhiều lần so với việc trưởng thành bình an.
Tất nhiên, giữa kỵ sĩ cũng có sự khác biệt cá nhân.
Giai đoạn sơ cơ như thị đồng hay giám mã chưa xứng gọi là kỵ sĩ.
Lại thêm hàng quý tộc hạ cấp như Nam tước ban tước vị Chuẩn Nam tước hoặc kỵ sĩ cho con thứ, nên những kẻ ấy xét ra cũng chẳng khác thường dân là bao.
Tuy nhiên, đối thủ mà Sera phải rửa hận tuyệt đối không phải loại người đó.
Họ là 'hàng thật', có thể bao phủ vũ khí bằng aura và chém đứt những thân cây to một cách dễ dàng.
‘Mình có quá cảm tính không? Có lẽ mình đã bị cảm xúc lấn át.’
Sera có chút hối hận.
Dường như cô đã bị cơn giận làm cho mờ mắt và đưa ra một lời thề báo thù không thể thực hiện được.
Trước sức mạnh tiềm tàng vượt trội của những kẻ dị thế kia, cái ảo tưởng mạnh nhất thế giới mà cô từng mơ mộng chỉ khiến bản thân thêm nực cười.
‘Chỉ số của mình khi trưởng thành... khoảng gấp đôi một người đàn ông bình thường thì phải?’
Trong thời hiện đại, với năng lực thể chất như vậy, không chỉ ở Olympic mà ở hầu hết các môn võ đối kháng, cô đều có thể đạt được những thành tích vượt trội.
Vì mỗi lần thêm tuổi lại được nhận điểm chỉ số, nên nếu đầu tư chúng, cô hoàn toàn có thể phá cả kỷ lục Guinness.
Nhưng ở thế giới này thì sao?
Nếu phải cạnh tranh với những kỵ sĩ được xem như vũ khí chứ không phải con người?
‘Không có cửa.’
Đã thế, cô còn không thể sử dụng aura, thứ vũ khí độc quyền của họ.
Thực tế phũ phàng là cô phải đối đầu với họ chỉ bằng ‘sức mạnh thể chất’ thuần túy.
‘Nếu mình đi theo con đường kỵ sĩ, liệu có gắng gượng nổi hạng trung không?’
Ngay cả điều này cô còn không thể chắc chắn. Nhưng….
‘…Ân nghĩa phải trả.’
Sera khẽ thở dài, nắm chặt đôi bàn tay. Dù là một hiện thực không có lối thoát, cô vẫn phải giữ vững ý chí.
Thoạt đầu, Sera cũng đã định làm ngơ. Trong tòa thành Bellark đang trên đà sụp đổ, đã có lúc cô muốn sống một cách ích kỷ.
‘Quái thú đen.’
Nhưng cô muốn chứng minh rằng mình không phải là người như vậy. Không chỉ với Eden, mà với tất cả mọi người.
Cho dù chẳng ai đặt kỳ vọng vào cô, Sera vẫn thấy mình phải làm.
Dẫu sao thì sáng mai, khi đối diện với con mắt trái đã bị mù của vị lãnh chúa trẻ, cô sẽ tự nhiên cầm lấy kiếm.
Cô sẽ đốt lên ngọn lửa hận thù đối với gã khổng lồ đã nở nụ cười nham hiểm.
Ấy chính là vòng lặp bất tận trong đời sống thường nhật của Sera hiện tại.
Tinh!
< Chọn đặc tính! >
Tín hiệu quen thuộc báo hiệu năm mới đã tới, nhưng nhân vật chính Sera chỉ thờ ơ chuyển tầm mắt.
Lần này, điều cô mong mỏi là một manh mối có thể chống lại kỵ sĩ.
Dẫu không phải giải pháp tận gốc, thì ít ra cũng phải là thứ giúp ích đôi phần.
1. Độ bền và độ cứng của trang bị đang mặc tăng gấp 3 lần
2. Tăng cường lực cắn và khai mở đặc tính Tam kiếm phái
3. Khi rơi vào trạng thái hấp hối, miễn nhiễm sát thương trong 10 giây
‘Hửm? Đặc tính thứ hai trông quen quen?’
Sera sực nhớ đến một tác phẩm có bối cảnh hải tặc rồi vội gạt đi suy nghĩ đó.
Một kẻ yếu ớt dùng thêm một thanh kiếm nữa thì có gì thay đổi chứ?
Vốn dĩ dùng nhị kiếm phái đã thấy vất vả rồi, dù có sử dụng thành thạo tam kiếm phái đi nữa cũng không thấy có lợi thế gì lớn.
‘Miễn nhiễm sát thương à….’
Đặc tính thứ ba cũng không tệ.
Nhưng vấn đề là phạm vi sử dụng bị hạn chế.
‘Thứ đó chắc chỉ khi thực lực ngang nhau mới thành tuyệt chiêu.’
Chuyển ánh nhìn, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi Sera.
Đúng lúc cô đang băn khoăn làm sao vượt qua giới hạn của cơ thể, dẫu đã vượt trội hơn so với người thường.
Thì có vẻ như giải pháp lại ở gần hơn cô nghĩ.
‘Dựa vào trang bị?’
Dù sẽ tốn rất nhiều tiền.
Ai fan one piece sẽ biết