Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

2 7

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

459 12565

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

342 10223

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

151 384

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

201 1415

Wn - 12 - Ăn năn

Vị lãnh chúa trẻ của Kaltenberg ngã bệnh.

Cậu bé đã giằng co giữa ranh giới sinh tử trong một thời gian khá dài.

Và không lâu sau, vị y sĩ duy nhất của lâu đài đã thông báo một hiện thực tàn khốc.

Rằng dù có may mắn tỉnh lại, một bên mắt của lãnh chúa sẽ vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh sáng.

Nghĩ lại thì chỉ là một cú va chạm.

Tuy nhiên, vì đó là một cú đánh bằng dùi cui mang ý định giết người, nên hậu quả của vết bầm dập là vô cùng thảm khốc.

Cú sốc khủng khiếp mà cơ thể non nớt không thể chịu đựng đã gây ra một cơn sốt cao. Khuôn mặt bị đánh bằng sống kiếm đã bị vỡ mạch máu, xuất hiện một vết bầm tím đen sì.

Ngài Rekun và vú nuôi ngày ngày sống trong tâm trạng như đi trên băng mỏng, lo sợ vị lãnh chúa đang hấp hối sẽ không tìm được đường về mà chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Nhưng có lẽ nên coi đây là một điều may mắn? Nếu Eden, người đã nhận ra sự mất tích của Sera, không ra lệnh cho lính canh đi mời Ngài Rekun đến, thì hai đứa trẻ đã sớm trở thành xác chết.

Thành tích của Ngài Rekun khi tìm thấy Eden gục ngã chỉ dừng lại ở việc chém ngã ba bốn kỵ sĩ cản đường mình.

Bởi trước khi truy đuổi họ, ông phải đặt sự an nguy của chủ nhân lên hàng đầu.

Mà trong cảnh ngộ lụn bại của lãnh địa, không có ai khác ngoài ông có thể bảo vệ hoàn toàn Kaltenberg.

Quái thú đen.

Đó là biệt danh được gán cho Sera kể từ dạo ấy.

Chỉ mỗi Ngài Rekun gọi Sera như vậy.

Không hiểu vì sao lại gọi một đứa trẻ xinh xắn, ngoan ngoãn bằng danh xưng khắc nghiệt đến thế.

Nhưng Sera không nói gì, cũng không phản bác.

Cô chỉ cúi đầu và chui rúc vào một góc khuất nhất.

Như thể đã trở thành kẻ thấp hèn nhất, cô không dám ló mặt ra.

Cứ như một tội nhân đang cố gắng che giấu vết nhơ đáng xấu hổ của mình.

‘……’

Lòng vị tha vô bờ của cậu bé luôn làm trái tim cô gái bối rối.

Có lẽ vì vậy mà Sera đã xa lánh Eden.

Con người thường có xu hướng e ngại những điều xa lạ mà họ lần đầu gặp phải.

Từ lập trường của Sera, tình yêu thương và sự thân ái vô điều kiện là thứ cô chỉ từng thấy trong sách vở.

Cô không thực sự tin rằng nó tồn tại.

Nhưng một cậu bé nhỏ tuổi lại đang làm được điều mà cả những bậc vĩ nhân còn chưa thể.

Sera nghĩ.

Ai là người tận tụy với mình nhất?

Lần cuối cùng mình nhận được tình cảm vô cầu là khi nào?

Cô nhớ về cha mẹ ở kiếp trước.

Một cặp vợ chồng khá tốt với con cái, một cặp vợ chồng bình thường và lương thiện.

Vì vậy, cô rất biết ơn.

Đã là con cái thì phải như vậy.

Cha mẹ chỉ cần chu toàn ở mức vừa phải thì công dưỡng dục đã là ân tình.

Người ta gọi đó là bổn phận giữa con cái và cha mẹ.

Tồn tại sự trao đổi tình cảm dựa trên quan hệ huyết thống. Nhưng dù cao cả, đó lại là một điều bình thường.

Bởi tình thương của sinh mệnh dành cho huyết nhục chẳng qua cũng chỉ là một phần của bản năng duy trì nòi giống.

Vậy còn Eden thì sao?

Dẫu có nhân từ đến mấy.

Dẫu có là lãnh chúa một vùng đất lụi tàn đi nữa.

Lại có thể hy sinh thân mình vì một thường dân không có quan hệ gì, nhỏ hơn mình tám tuổi sao?

‘Có tỉnh táo không?’

Sera thực sự rất tò mò.

Liệu cô có quan trọng với cậu bé đến vậy không?

Nếu quả đúng vậy, thì cơ duyên nào đã dẫn đến điều đó?

< Hay là em cũng đơn độc? >

Sera hồi tưởng lại lần đầu gặp gỡ Eden.

Cô đã không trả lời câu hỏi "em cũng đơn độc à?".

Ngoài việc không thể nói ra, cô còn cho rằng đó là một câu hỏi vô nghĩa.

Và khi đến Kaltenberg, cô gạt phăng nó đi như một lời nói nhảm.

Một đứa trẻ được Ngài Rekun và vú nuôi chăm chút từng li từng tí mà lại hỏi một câu như vậy ư?

Có phải cậu ta cho rằng cô là một đứa bé không biết gì nên mới nói bừa không?

‘…Chắc không phải ý đó đâu.’

Sera lắc đầu.

Cô đã không thể hiểu được tâm tư của một đứa trẻ, và cả tấm lòng của người khác.

Mãi đến sau khi đã gây nên tội lỗi, cô mới dần nhìn thấy những điều mình chưa từng thấy trước đây.

Ngài Rekun, về cơ bản là người tốt nhưng hay áp đặt suy nghĩ của mình.

Vú nuôi, hiền dịu là thế, nhưng rốt cuộc vẫn là mẹ của ba đứa con nên không thể dành nhiều tình cảm.

Những người dân trong lãnh địa dù có cố gắng gắn bó vẫn chỉ muốn rời đi.

Cuối cùng là cả hai vị phụ huynh đã qua đời trước khi vị lãnh chúa trẻ kịp trưởng thành.

Đối với một cậu bé không có nơi nương tựa về mặt tinh thần, sự tồn tại của một đứa trẻ bất ngờ gặp được có lẽ…

“…Chết tiệt.”

Sera lau đi cảm xúc không mời mà đến đang dâng lên nơi khóe mắt và buông lời chửi rủa.

Không phải giận Eden, mà giận chính bản thân đã kéo Eden vào vòng xoáy này.

Tâm trạng cũng thật tồi tệ. Càng tồi tệ hơn vì dòng cảm xúc chẳng hề mong muốn. Ngoại trừ thuở sơ sinh, đây là lần hiếm hoi nước mắt cô rơi.

Đến bây giờ lại rơi những giọt nước mắt như vậy, lòng tự trọng của cô thực sự bị tổn thương.

Sera là người khá khô khan về mặt cảm xúc.

Hầu hết những người hiện đại đều như thế.

Ghét bầu không khí nghiêm túc, ghét bầu không khí trở nên nặng nề. Ghét những vở bi kịch sướt mướt và cảm xúc gượng ép từ sân khấu hay phim ảnh, và không thể đồng cảm sâu sắc với bi kịch của người khác.

Sera cũng vậy.

Cái đai vô địch chết tiệt kia.

Lời dạy của cha.

Đó là một cuộc đời chỉ biết chạy theo những thứ ấy.

Chút tình nghĩa và thiện ý mà cô giữ, cũng chỉ vì sợ mang tiếng, chẳng muốn bị người đời nguyền rủa.

Chính vì thế, hoàn cảnh hiện tại không hề dễ chịu.

Cảm giác như mình đã trở thành nhân vật chính của một vở bi kịch sướt mướt khiến cô tức tối.

Một đứa trẻ không cùng huyết thống, nhỏ hơn cô rất nhiều ở kiếp trước.

Một thằng nhóc không có tương lai, kết thân cũng chẳng được lợi lộc gì.

Tài năng duy nhất mà cậu có được là sự tử tế đến ngu ngốc. Ấy thế mà cô lại mang trên vai một món nợ ân tình không sao trả nổi.

‘……’

Sera nhìn vào gương với vẻ mặt nhăn nhó.

Cứ thế ngẩn ngơ suốt vài chục phút.

Lúc đó cô mới nhận ra.

Đứa trẻ trong gương là một tồn tại còn tầm thường hơn nhiều so với vị lãnh chúa trẻ mà cô từng coi thường.

Không phải về mặt thể xác, mà là về mặt tinh thần.

Sống một cuộc đời thoải mái dựa vào lòng tốt của người khác, đặc tính cũng chỉ là lợi thế có được nhờ may mắn chứ không phải nỗ lực. Là một thường dân rẻ mạt đã vênh váo ưỡn ngực đi lại.

Ít ra cũng đừng gây chuyện.

Vì lòng tham của bản thân mà ngay cả lời hứa đơn giản đó còn không giữ được.

Sera muộn màng nhận ra.

Rằng mình chẳng qua chỉ là một đứa trẻ đang bắt chước người lớn.

Ứng cử viên hàng đầu cái gì chứ.

Người lớn cái gì chứ.

Trong khi những suy nghĩ và thái độ thiếu chín chắn còn không bằng một đứa con nít.

Đôi mắt cô gái ánh lên sự phẫn nộ.

–Bịch! Bịch! Bịch!

Máu nhuộm đỏ nắm đấm khi cô đập mạnh vào tường.

Đó là sự căm ghét dành cho bản thân, và sự căm ghét dành cho những kẻ vô lại đã làm tổn thương ân nhân của mình.

Mục tiêu mơ hồ của Sera là trở thành một đấu sĩ nổi danh, dần dần có được một hình dạng cụ thể.

Vậy nên, khát vọng về một 'cuộc sống tự do' mà Sera hằng mong chỉ có thể giành lấy sau khi trả sạch món nợ nghiệp chướng này.

Bởi hiện giờ, có thứ còn quan trọng hơn thế.

Ngay sau đó, Sera bắt đầu tìm hiểu về danh tính của những kẻ vô lại.

‘Băng đảng của Valten’ mà Ngài Rekun nói đến.

Cụm từ ấy khắc sâu trong tâm trí cô.

Đây không phải là vấn đề thắng bại.

Mà là vấn đề liên quan đến đạo nghĩa.

Là điều mà một con người nhất định phải làm.

Dẫu cảm xúc của cô có ra sao, món nợ ân tình lớn như thế sao có thể trả bằng mấy đồng tiền vặt.

‘…Kỵ sĩ sa ngã? Quý tộc sa cơ?’

Muốn thắng thì trước hết phải biết rõ kẻ thù là ai.

Muốn đối phó kỵ sĩ, thì trở thành kỵ sĩ chính là cách hiệu quả nhất.

–Tinh!

Tiếng thông báo không biết điều vang lên bên tai Sera.

Cô đã lên năm tuổi rồi sao? Phải một lúc lâu sau, Sera mới quay đầu lại với vẻ mặt lạnh nhạt.

Đây là một hình ảnh khác biệt rõ rệt so với quá khứ, khi mà khoảnh khắc chọn đặc tính chính là toàn bộ đời cô.

1. Kháng tất cả nguyên tố +15%

2. Khả năng hồi phục của đối tượng được chạm vào +50%

3. Sát thương của hành vi 'đâm' +30%

‘Hồi phục…?’

Ánh mắt cô dừng lại ở mục thứ hai.

Một đặc tính mà bình thường cô sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới.

Nó thuộc loại 'năng lực cùi bắp' theo cách nói thông thường.

Là một đặc tính được coi là lãng phí cơ hội quý giá chỉ đến một lần mỗi năm.

Vì không định trở thành trị liệu sư, nên đây là một lựa chọn không cần phải để tâm. Tuy nhiên… bàn tay cô lại dứt khoát hướng về lựa chọn thứ hai.

Và gương mặt Sera trông mãn nguyện hơn bất kỳ lần lựa chọn đặc tính nào khác.

Dù xét cho cùng, cô đã lãng phí đặc tính của năm ngoái và cả năm nay.

‘……’

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Sera một lần nữa nhìn vào gương.

Cơn mưa rào nơi khóe mắt đã tạnh từ lâu.

Và trông cô bây giờ đã tốt hơn trước nhiều.

Cửa sổ trạng thái, chỉ số, đặc tính. So với quá khứ, khi cô mải mê với những năng lực tiện lợi đó mà không nhìn vào thực tại.

Đáng lẽ ra phải sống trong thực tại, thì cô lại quên mất việc giao tiếp với nó và chỉ chăm chăm vào việc vươn lên.

Mối quan hệ giữa người với người nào phải chỉ để cân đo được mất.

Ngay cả khi coi trọng lợi ích, cũng đâu có nghĩa là phải sống ích kỷ.

Trong cuộc đời này, cô đã nhận ra rằng có những thứ không thể bù đắp bằng lợi ích.

‘Ai mới là đứa trẻ đây.’

Sera khẽ bật cười tự giễu.

Lấy hành động trong quá khứ làm bài học.

Rằng mình chẳng nhận lại được gì.

Cảm thấy chỉ toàn là thiệt thòi.

Cô đã kết luận rằng hy sinh vì người khác là một hành động ngu ngốc.

Vậy mà giờ đây, cô lại được cứu rỗi bởi chính hành động ngu ngốc ấy.

Thiệt tình.

Nhưng lạ thay, tâm trạng không hề tệ.

Nếu không có vị lãnh chúa trẻ, chuyện này hẳn chỉ như câu chuyện xa lạ của người khác.

‘Eden giỏi hơn mình.’

Và cái lý do ở lại Bellark chẳng đạt được điều gì giờ mới thấy nực cười.

Thử hỏi, Eden chẳng phải còn gấp bội như thế sao?

Đối xử tốt với một đứa trẻ mồ côi không gốc gác thì được lợi lộc gì chứ.

< Sera là gia đình của anh dù không cùng huyết thống. >

Đó là lời nói nhảm mà cô đã bỏ ngoài tai, không hề để tâm.

Nhưng Eden đã dùng lòng tốt không toan tính để giải thích một cách thuyết phục ngay cả lời nói nhảm đó.

Chẳng phải cậu đã chứng minh rõ bằng hành động chứ không phải lời nói như bao kẻ tầm thường khác sao?

Rằng một đứa trẻ dân đen hèn mọn không có quan hệ thân thích chính là một thành viên của gia đình Bellark.

Bước chân của cô gái ngưỡng mộ hướng về phía cậu bé đang nằm bất động.

Cho đến khi Eden đứng vững, cô quyết định sẽ cùng cậu chèo chống con thuyền đang chìm này.

Dù chẳng hiểu rõ thế nào là kỵ sĩ và lòng trung thành, đôi chân của cô gái vẫn không ngừng bước.

Và rồi, một đầu gối nghiêng xuống, trang nghiêm chạm đất, đã thay lời cho trái tim cô gái.

Một nụ cười chớm nở trên môi Sera.

‘Xin lỗi, không…’

Cũng phải thôi…

‘Thật lòng cảm ơn.’

Vì đây là khoảnh khắc cô thực sự đối diện với người bạn duy nhất của mình.