Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Truyện tương tự

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

2 7

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

459 12565

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

342 10223

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

151 384

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

201 1415

Wn - 15 - Phân định thứ bậc

"Ê, nghe nói mày cũng là thường dân giống bọn tao à?"

Gì đây?

Giọng điệu này rõ ràng là đang coi thường mình mà?

Bực bội, tôi quay đầu lại thì một cậu nhóc tóc đỏ lọt vào tầm mắt.

Tuổi chắc khoảng đầu thiếu niên?

Trông có vẻ là thủ lĩnh của đám trẻ mồ côi.

Ngay sau đó, tôi đã nhận ra theo bản năng.

Rằng cậu nhóc này đến đây là để phân định thứ bậc giữa những đứa thường dân với nhau.

Chắc là loại có số má ở khu của mình? Đại ca xóm? Đại loại thế?

"Ngài đội trưởng kỵ sĩ đáng kính đã nói với bọn tao rồi, không cần phải đối xử tử tế gì với mày hết."

Cái gì cơ? Ngài đội trưởng kỵ sĩ đáng kính?

Dù là trẻ con đi nữa, tay chân tôi nổi hết cả da gà rồi.

Lòng trung thành nhanh chóng này là sao đây? Hay là Ngài Rekun đã tẩy não bọn trẻ trước khi đem chúng đến lãnh địa rồi?

"...Vậy thì sao?"

"Mày trông có vẻ thảnh thơi quá nhỉ? Trong khi bản thân chẳng phải quý tộc."

Hừm, ra là vậy. Chỉ một câu nói đó thôi, tôi đã đại khái nắm được tình hình.

Nhân dịp vừa trở thành người nhà, Ngài Rekun đã cho bọn trẻ thời gian rảnh.

Và cậu nhóc trông có vẻ là thủ lĩnh của đám trẻ mồ côi này, vì tò mò về sự tồn tại có vẻ thảnh thơi là tôi nên đã hỏi lão gia. Rằng tôi có phải là quý tộc mang họ Bellark không.

Lão gia chắc đã khịt mũi và trả lời kiểu này. Chẳng những không phải kỵ sĩ tập sự, mà cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi thường dân như các ngươi thôi.

"Với lại bộ đồ mày đang mặc là gì thế? Còn không mau cởi ra?"

Bộ đồ?

Ah!

Giờ thì tôi đã hiểu rõ nguyên nhân tại sao mình lại bị hiểu lầm là quý tộc. Vì bộ đồ tôi đang mặc được làm từ chất liệu khá sang trọng! Chiếc áo tunic lụa này là đồ mà Eden mặc hồi bé khi luyện kiếm.

Khoan đã.

Sao Eden lại không tiếp tục luyện kiếm thuật nhỉ?

Dù là lãnh chúa, cậu ta cũng phải biết cách tự bảo vệ bản thân chứ?

Hơn nữa cứ ngồi mãi một chỗ thì không tốt cho sức khỏe…

Không, bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện này.

"Ừm..."

Cùng là trẻ mồ côi mà lại mặc một bộ đồ quá tốt có lẽ khiến cậu nhóc khó chịu.

Hoặc không thì cũng sẽ không ưa vì trông giống như một thường dân đang giả làm quý tộc.

Nghe nói nếu không mặc sẽ vứt đi nên tôi đã vội vàng nhận lấy, không ngờ kết quả lại thành ra thế này.

Nhưng khi sinh hoạt hàng ngày thì không có bộ đồ nào thoải mái bằng bộ này cả.

Hơn nữa nếu tôi mặc bộ khác, Eden sẽ lại làm vẻ mặt đáng thương. Chỉ là tiện thể mặc thôi, nhưng bây giờ mà không mặc nữa thì có hơi…

"Xin lỗi, nhưng chắc là không được rồi."

Vì vậy, tôi đã lịch sự từ chối.

Cùng là người nhà Bellark nên nếu được thì tôi cũng muốn đồng ý. Nhưng tôi phải ưu tiên là tâm trạng của Eden.

Còn chuyện bản thân thoải mái hay không chỉ là thứ yếu.

Một lãnh chúa lại rầu rĩ chỉ vì một đứa trẻ mồ côi không ăn mặc tươm tất.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy chóng mặt rồi?

"Đây là đồ do l-lãnh chúa ban cho nên tôi nhất định phải mặc nó."

Ôi, gọi Eden là lãnh chúa nghe ngượng mồm quá.

Dù sao thì, thời kỳ mà những người hầu bỏ qua cho tôi vì còn nhỏ cũng sắp kết thúc, lại còn là vấn đề về trật tự cấp bậc nên đây là một danh xưng mà sớm muộn gì tôi cũng phải quen.

Nhân cơ hội này làm quen luôn cũng tốt.

Và bởi vì từ chối cần phải dứt khoát.

"Cho nên, không!"

Tôi muộn màng khoanh tay hình chữ X và đáp lại một cách dứt khoát.

Nói rõ ràng ở mức độ mà ngay cả trẻ nhỏ cũng có thể hiểu được.

'...'

Mà sao cậu nhóc này cao thế nhỉ?

Với chênh lệch chiều cao này, hành động của tôi có khi lại trông như trò hề mất?

Nếu vậy thì…

–Phóc!

Giữ nguyên tay hình chữ X, tôi nhảy lên một cái nhằm xóa đi thế lép vế.

Sự áp đảo đến từ chênh lệch chiều cao, chỉ cần dùng khí thế mà át đi là được!

"Ực!?"

Hử? Gì vậy? Tôi làm hơi quá à?

Không hiểu vì sao cậu nhóc lại đột nhiên đỏ mặt rồi lùi lại.

"N-Nhóc con đừng có trèo lên đầu tao-!"

Oan uổng quá!

Tôi đâu có trèo lên đầu cậu, cũng không hề coi thường trẻ nhỏ chút nào!

"K-Khụ! Dù sao thì-!"

Cậu nhóc cố tỏ ra nghiêm nghị, nhưng có hơi muộn rồi.

"Tên tao là Bentley!"

Tự dưng giới thiệu bản thân? Mà tên của cậu ta lại trùng với một thương hiệu xe hơi nổi tiếng, buồn cười thật.

"Phụt-!"

"Ơ, mày cười hả!?"

À, có hơi gắt quá rồi chăng? Thôi thì cười tươi, cười tươi nào~

"Khahahaha!!! Xin lỗi nhé-!"

"...Này, mày đang giỡn mặt tao đấy à?"

Sao thế nhỉ?

Thấy cậu nhóc này có vẻ thích Ngài Rekun nên tôi bắt chước kiểu cười của ông ấy, ai dè lại phản tác dụng?

Thật tình, tâm lý của bọn trẻ ở đây đúng là khó hiểu, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu vậy?

"Tốt hơn là mày nên cẩn thận từ giờ, vì ở Atrion, không có đứa nhóc nào dám không nghe lời tao, Bentley này đâu."

Atrion? Tôi chẳng biết chính xác ở đâu, nhưng chắc là ngôi làng cậu nhóc đó từng sống.

Ờm, hóa ra đó là nơi mà nếu không nghe lời một chiếc ô tô thì sẽ gặp rắc rối lớn?

"Mày biết tại sao không?"

Nhưng tôi có tò mò lý do đâu.

"Hựp-"

Chiếc xe hơi sang trọng đột nhiên nhăn mặt dữ dội. Sau đó, cậu ta gồng cứng toàn thân và bắt đầu khởi động máy bằng những âm thanh quái gở, hựp, hựp.

Rồi cậu ta bắt đầu khoe bắp tay vạm vỡ ngay trước mặt tôi... cái gì thế này?

Đang phô trương sức mạnh của mình sao?

"Cơ hôi cuôi cùn, khi tao con nói nhe thi mau thay bô đô khac đi-!"

Để tôi phiên dịch cho, cơ hội cuối cùng, khi tao còn nói nhẹ thì mau thay bộ đồ khác đi.

"Nhan len-!"

Nhanh lên.

"Măc điêc a!? Không nghe lơi tao ha!?"

Hửm? Cái gì cơ? Ùn tắc à? Không nghe lòng tao hả?

"Trươc khi bi đanh thi đâu han đi!!!"

Trươc khi bi đanh thi đâu han đi.

"Sao may ngô thê~!?"

Ngay khi tôi bắt đầu gặp khó khăn trong việc phiên dịch…

"Lùn như hạt đậu-! Mi còn nhỏ quá nên nghe không hiểu à?"

Từ phía đối diện, một giọng nói trong trẻo như chim sẻ vang lên.

Nhưng lùn như hạt đậu?

Vấn đề chiều cao từ kiếp trước đến giờ vẫn là tự ái, nhất định không thể bỏ qua.

Quay đầu lại, trong tầm mắt tôi là một cô bé tóc đuôi ngựa thắt bím gọn gàng, đôi mắt tròn vo, và còn nhỏ hơn cả tôi…

"...Nhóc."

"Nh-nhóc á-! Thật vô lễ với một quý cô!"

Một đứa trẻ thường dân mà lại nói là vô lễ với quý cô sao?

Hẳn là đọc truyện cổ tích quý tộc nhiều quá rồi.

Dù sao đi nữa, một đứa trẻ trông nhỏ và trẻ hơn tôi lại nói những lời như vậy, thay vì tức giận, tôi chỉ thấy buồn cười.

Lúc nãy ở cùng Ngài Rekun thì trốn sau lưng các bạn nam và im lặng, giờ mở miệng ra mới thấy cũng đanh đá ra phết.

"Này nhóc, em mấy tuổi?"

"Chị tám tuổi. Là chị của mi đấy! Đừng có láo~!"

Chà, có vẻ Ngài Rekun đã tiết lộ tuổi của tôi rồi. Dù sao thì cũng không quan trọng.

Trước hết phải nói gì đây?

Nhìn gần còn đáng yêu hơn.

Không thể tin được là cô bé lớn tuổi hơn tôi.

Hai má ửng hồng, mặt lại trắng và tròn như bánh gạo nếp.

–Chọt.

"Hieeeek!?"

Chỉ chọc ngón tay vào má một cái mà đã sợ chết khiếp rồi.

Y như một con hamster nhát gan vậy.

Hừm, có lẽ đây là cách Eden nhìn tôi?

Nếu vậy thì việc Eden quý trọng tôi cũng có thể hiểu được phần nào. Cứ như đang chăm một đứa em nhỏ hay nhõng nhẽo, không phải nói tôi là người như vậy đâu nhé.

"Đừng có bắt nạt em gái tao-!"

Cái gì!?

Em gái!?

Hai đứa trẻ chẳng có nét nào giống nhau này ư?

Một chiếc ô tô và một cái bánh gạo nếp có thể là anh em, đúng là sống đủ lâu thì chuyện gì cũng thấy.

"Hựaaaa-!"

Nhìn cái cách cậu ta nổi giận và lao về phía này, xem ra chẳng phải là nói dối.

Dù đối phương là trẻ con, tôi cũng không có ý định để bị đẩy ngã hay bị đánh.

Tôi không thích bị con trai chạm vào người nên nhẹ nhàng né đi.

–Vụt! Vụt! Vụt!

Dẫu có thân hình rắn rỏi hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng tay của cậu nhóc chỉ quơ vào không trung.

Kết quả này là đương nhiên, năng lực thể chất của tôi ở tuổi lên bảy có thể sánh ngang với một thiếu niên.

Cộng với ký ức từng là vận động viên kiếp trước, nên những đòn tấn công nghiệp dư như này, tôi có thể né được ngay cả khi đang ngáp.

"S-Sao lại thế-!?"

Sao lại thế á, vì tôi nhanh vãi ra chứ sao.

Chẳng qua đối thủ đầu tiên trong đời tôi gặp phải là quái vật thôi, chứ nếu ở giữa những người bình thường, tôi cũng thuộc loại có số má đấy.

May cho chiếc xe hơi hạng sang này là tôi không có sở thích bắt nạt hay trêu chọc kẻ yếu.

Đối kháng, nếu một bên áp đảo hoàn toàn thì không chỉ người xem mà cả người tham gia đều thấy chán.

Bất cứ điều gì cũng phải có một mức độ cân bằng nhất định thì mới ý nghĩa và thú vị mà, đúng chứ?

Dù là game, bóng đá, hay ttakjichigi. Bất kể là một cuộc đấu tầm thường đến đâu, nếu chỉ diễn ra một chiều thì còn gì vui.

Nhưng trực tiếp dùng bạo lực với một đứa trẻ khiến tôi áy náy, không biết còn cách nào khác không?

"Hộc, hộc-! Mày sợ tao thế à? Đến mức chỉ biết chạy trốn thôi sao!?"

Ôi chao, bungbung lại hiểu lầm rồi.

Tôi đang nhường nhịn chứ không phải chạy trốn.

Tôi từ đầu đến cuối chỉ giữ thái độ hòa nhã, vậy mà cậu ta lại không kiềm được cơn giận rồi tự mình thở hồng hộc.

Xem ra một đứa trẻ không nghe lời cần phải được dạy dỗ đúng đắn.

Không phải bạo hành mà là một cây roi yêu thương? Tầm đó thôi.

Trong lúc đang suy nghĩ, một phương án chợt lóe lên trong đầu tôi, chính là sự tồn tại của 'chưởng phong' mà tôi vừa lĩnh hội được.

Có vẻ như đây là lúc thích hợp để sử dụng nó, thử nghiệm một chút cũng không tệ.

Vậy thì việc tôi cần làm là tung ra mười cú đấm hết sức.

"Hít-!"

Quyết tâm xong, tôi giữ khoảng cách và…

"Hây!"

Tôi vừa tưởng tượng chưởng phong trong đầu vừa đấm vào không khí.

"A-Anh ơi! Anh có lỡ đấm vào đầu không đấy?"

"Không phải-! Anh chỉ định dọa cậu ấy một chút thôi-!"

Khoan đã, trông tôi có khó coi lắm không?

...Thôi kệ.

Dù sao thì cũng phải đấm thêm chín cú nữa thì chưởng phong mới phóng ra được.

Hãy chấp nhận sự xấu hổ này.

"Wadadadada-!"

Ngày nào cũng chỉ vung kiếm nên cảm giác đấm có hơi lạ.

Nhưng cảm giác này không tệ, thậm chí còn có chút quen thuộc.

"S-Sợ quá-!"

"Có khi nào bị ma nhập rồi không!"

"Chạy thôi-!"

Tiếc là bị hiểu lầm. Bọn trẻ bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi.

"Khư...!"

Nhưng sao tên Bentley này cứ đứng ngập ngừng trước mặt tôi vậy?

Này, tôi là kẻ đã bắt nạt em gái cậu đấy, sao không xông vào mà lại đứng ngẩn người ra đỏ mặt thế hả!?

Giờ mới run sợ à?

Nhưng đã quá muộn rồi, bây giờ chiếc xe hơi hạng sang này phải trả giá vì đã chọc giận tôi thôi.

Và khi loạt đấm tay ấy vừa chạm đến cú thứ chín. Tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình tràn vào nắm đấm.

Tuy không nhìn thấy được, nhưng đúng như tên gọi của nó là chưởng phong, có lẽ là một loại áp suất gió hay sóng âm gì đó? Tôi cũng nghe thấy tiếng gió rít khe khẽ.

Sau khi chuẩn bị xong, tôi lại một lần nữa đấm vào không khí và…

–BÙM!

Áp suất gió mạnh mẽ lao đi…

–Bụp!

"...C-Cái gì thế nàyaaaak!?"

Và đẩy cơ thể cậu nhóc văng xa vài mét.

"......"

Cơ thể cậu nhóc bất động không nhúc nhích, có lẽ đã ngất hẳn.

Vì tôi không hề đụng tay vào nên có thể coi đây là một cuộc trấn áp phi bạo lực.

Năng lực mới này khá hợp ý, kết quả cũng mỹ mãn, nhưng…

...Chắc không sao đâu nhỉ?

Trò gấp giấy ném bên Hàn