Một biến cố bất ngờ xảy đến với Bellark.
Đó là sự xuất hiện của các ứng viên kỵ sĩ trong lâu đài.
Lãnh địa nghèo khó này lấy đâu ra ứng viên kỵ sĩ?
Lại còn không phải một, mà là tận năm người?
Tôi tò mò về câu chuyện đằng sau sự ra đời của họ nên đã lắng nghe cuộc trò chuyện vừa mới bắt đầu.
"Vì thần đã có tuổi, chẳng phải chúng ta cần có thế hệ kế cận sao?"
Đúng là một lão già độc địa.
Lãnh địa này lấy đâu ra thế hệ kế cận chứ?
Này, thân tôi mà nói những lời này thì có hơi thất lễ, nhưng lão gia ơi, lương tâm của ông đâu rồi?
Xét theo tuổi tác thì có lý thật đấy, nhưng những người kế cận kia có tội tình gì cơ chứ?
"Chúng đều là những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa mà thần đã đưa về từ bên ngoài lãnh địa."
Ừm, thế thì tạm chấp nhận.
Trong lúc khốn cùng nhất mà được giải quyết ngay vấn đề cơm ăn áo mặc thì có gì mà không làm được.
Ngay cả tôi... à không, trường hợp của tôi có hơi khác. Dù sao đi nữa, có vẻ như Ngài Rekun khá bất an.
Tuổi của ông đã là chín mươi ba. Ở tuổi ấy mà vẫn còn tại vị đã là chuyện lạ lùng. Huống chi đây còn là nghề kỵ sĩ đòi hỏi thể lực.
Nhưng trước mắt, tôi có suy nghĩ 'kỵ sĩ ngầu thật'. Vì tại vị ở độ tuổi đó đồng nghĩa với việc ông mạnh mẽ đến mức nào.
Dẫu có trì hoãn việc nghỉ hưu, kỵ sĩ không phải là nghề cứ muốn là làm mãi được.
Hơn nữa, đến tuổi ấy mà còn có thể hạ gục ba bốn kỵ sĩ trẻ trong nháy mắt. Với cảm quan của một người hiện đại như tôi, cảm giác như đang xem một võ sĩ 90 tuổi vậy.
Chắc người ta nói gừng càng già càng cay là để chỉ những trường hợp thế này? Quả nhiên, dù là võ thuật hay kiếm thuật, đều phải học từ những người kỳ cựu đã trải qua bao sóng gió như vậy.
Nên là, tương lai của đám trẻ mồ côi kia thế nào chưa biết, nhưng chắc chắn một điều rằng chúng đã có một người thầy tuyệt vời.
Riêng điểm đó thôi cũng thật đáng ghen tị.
Trong khi tôi ngày ngày cầm kiếm gỗ tập luyện mà chẳng được ai đoái hoài.
Nhưng không lẽ Ngài Rekun đang ôm mộng phục hưng Bellark sao?
Ông ấy đâu phải người không có cảm quan thực tế, nên hành động này có chút kỳ lạ.
"Sau này, chúng sẽ là những đứa trẻ kế thừa thần phục vụ Bệ hạ. Thần nghĩ người nên làm quen với chúng trước thì hơn."
Dù vậy, cũng có thể ông đã lẩm cẩm rồi nên không thể lơ là cảnh giác.
Nhất là khi nghe ông nhắc đến từ 'Bệ hạ', như thể vẫn chưa quên được vinh quang của thời Bellark còn là một quốc gia.
"Ơ, ừm... đó... bọn trẻ cũng có cuộc đời của riêng chúng mà."
Eden vẫn luôn như vậy.
Đôi mắt xám do dự, lạc lối giữa ngã đường.
Song chỉ thoáng chốc sau, lòng nhân ái không cần thiết đã đong đầy trong mắt cậu ta.
"Ừm, tất cả đều trạc tuổi Sera, lại không có cha mẹ nên không có nơi nào để đi, thay vì bắt chúng chịu khổ thì..."
Không, khoan đã, tên nhóc này.
Có vẻ như cậu ta muốn nuôi những đứa trẻ mồ côi này thành những kẻ ăn bám đơn thuần giống tôi chứ không phải kỵ sĩ?
Lẽ nào tên nhóc này có fetish với trẻ mồ côi sao?
Hay kiếp trước từng là viện trưởng trại mồ côi?
Chắc chắn là một trong hai rồi.
Dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không thể để yên chuyện này.
Ở cái lãnh địa eo hẹp này, để chúng ăn sung mặc sướng miễn phí thì có hợp lý không? Có thể ai đó sẽ nhìn tôi và nói rằng tôi cũng chẳng khác gì.
Nhưng tôi khác.
Tôi nhất định khác.
Trước hết, tôi đang tự học kiếm thuật, rồi còn rửa chén nấu ăn! Lại còn ổn định tinh thần cho lãnh chúa nữa~! Iss!? Một mình tôi làm hết đấy nhá-!
"Sera chắc cũng sẽ vui khi có thêm vài người bạn cùng tuổi."
Không cần đâu tên nhóc này.
"Bệ hạ! Lâu đài Bellark không phải là trại mồ côi, đây là một lãnh địa còn lâu mới có thể gọi là giàu có."
Hoàn toàn đồng tình. Lạ thật, lần này suy nghĩ của tôi lại trùng khớp với Ngài Rekun.
"Một người ăn chực là đủ rồi... không, ngay cả điều đó thần cũng không hài lòng, nhưng vì đó là ý của Bệ hạ nên thần mới chấp nhận. Xin người đừng tiếp tục những trò từ thiện này nữa."
Ơơ? Khoan đã lão gia.
Tự dưng lại lôi tôi ra mắng xéo làm gì?
Tôi đã xin làm ứng viên kỵ sĩ mà ông từ chối rồi còn đối xử bạc bẽo thế à.
"Quốc vương Bệ hạ là quân chủ của một nước. Chăm lo cho bá tánh dĩ nhiên là bổn phận, nhưng trước hết phải có nền tảng đủ để giữ vững uy quyền của mình."
Một nước? Quốc vương Bệ hạ?
Ừm, có vẻ như ông ấy lẩm cẩm thật rồi.
Nhân tiện, trong một lãnh địa chỉ có một kỵ sĩ mà lại tự xưng là đội trưởng kỵ sĩ cũng...
"Phụt..."
Kính lão đắc thọ, kính lão đắc thọ, kính lão đắc thọ! Hãy nghĩ thoáng lên nào.
"...Vâng, tôi hiểu rồi. Nếu đó là ý của Ngài Rekun."
Dù vậy, may mắn là việc thuyết phục có vẻ đã thành công một cách đơn giản.
Vốn dĩ tính cách của cậu ta đã hiền lành, lại còn thiếu quyết đoán nên đây là một kết quả đã được định sẵn.
"N-Nhưng Ngài Rekun, nếu ngài định đào tạo những đứa trẻ này thành kỵ sĩ, thì ngài định trang trải chi phí đó như thế nào ạ?"
Một câu hỏi sắc sảo không giống với Eden mọi khi.
Đúng vậy. Để đào tạo một vũ khí sinh học như kỵ sĩ, cần đến một khoản tiền khổng lồ.
Thực ra, xét cho cùng việc nuôi chúng như những kẻ ăn bám đơn thuần sẽ đỡ tốn kém hơn.
Sau khi đào tạo xong cũng là một vấn đề. Giáp sắt và vũ khí do thợ rèn chế tác, rồi còn chiến mã và lương bổng nữa. Tất cả cần bảo trì liên tục.
Một lãnh địa nghèo khó thì lấy đâu ra tiền để trang trải những thứ đó?
Có lẽ việc Ngài Rekun đã lẩm cẩm không phải là chuyện đùa.
"Về điểm này thì người không cần phải quá lo lắng. Thần đã tuyển chọn những đứa trẻ có hoàn cảnh cấp bách, và cũng là những đứa trẻ đã tha thiết muốn đến đây."
Lời đó có nghĩa là gì? Ngài Rekun nhìn những đứa trẻ mồ côi mà ông đã đưa về, miệng nở một nụ cười gian xảo.
...Tôi cũng liếc nhìn một cái.
"Kể từ hôm nay, các ngươi sẽ được ăn thức ăn nóng và ngủ trên những chiếc giường ấm áp. So với trước đây phải bới đất ăn, cuộc sống này chẳng khác nào thiên đường."
Nghe kể lại, có vẻ như chúng là những đứa trẻ đã sống trong một môi trường rất khốn khổ.
Nếu không gặp Eden, liệu tôi cũng đã rơi vào cảnh ấy chăng?
'......'
Không, nơi tôi sinh ra là núi tuyết, chắc đã chết luôn rồi.
"Hãy tận hưởng đi, hãy hưởng thụ đi. Và hãy cười lên! Nhưng đồng thời, đừng quên ân huệ này từ đâu mà có!"
Dù là một bài phát biểu ngắn gọn nhưng đủ khắc sâu trong đầu người nghe.
Quả nhiên, kinh nghiệm 'cựu đội trưởng kỵ sĩ' đâu phải chỉ để làm cảnh.
"Nếu các ngươi không muốn trở thành con quái thú đen."
Không, nhưng tại sao lại nhìn tôi nữa vậy?
Tôi biết rồi, tôi sai rồi, từ giờ tôi sẽ làm tốt nên làm ơn tha cho tôi đi.
Tóm lại, dù không nói hết ra, nhưng ý của Ngài Rekun rất đơn giản.
Khi còn nhỏ, ông sẽ lo cho chúng cơm ăn áo mặc, giúp chúng có một cơ thể khỏe mạnh.
Nhưng đổi lại, chúng phải lập lời thề trung thành.
Giáp chắc chỉ được phát loại xoàng, đừng nói là chiến mã, có được một con ngựa lùn để cưỡi đã là may mắn rồi.
"Còn nếu không muốn thì giờ có thể rời khỏi thành ngay, không ai ép buộc các ngươi đi con đường này cả."
"......"
Đương nhiên, không có đứa trẻ nào quay gót bỏ đi. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy. Ở thời trung cổ, hoàn cảnh của một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ bi thảm đến mức nào chứ.
Ngài Rekun có vẻ hài lòng với việc không có ai rời đi, ông gật đầu và đối mặt với lãnh chúa của mình.
"Nếu chúng trưởng thành hữu dụng, sẽ có cách để trang trải chi phí bằng việc đi viễn chinh hoặc làm lính đánh thuê. Giáp hay kiếm thì chúng có thể tự sắm sửa cho phù hợp với hoàn cảnh."
Khoan đã, cảnh này làm tôi nhớ đến một nơi nào đó ở kiếp trước.
"Nhưng chắc cũng phải cấp cho chúng trang bị cơ bản chứ ạ..."
"Hừm, thần sẽ xem xét."
Nhưng có Eden ở đây thì chắc không cần lo lắng đâu nhỉ? Khi những đứa trẻ này trở thành kỵ sĩ chính thức thì lãnh chúa cũng đã là một người lớn đàng hoàng rồi.
'......'
Nghĩ kỹ lại thì, ai mới là người phải lo cho ai đây?
Bản thân tôi cũng nào có số phận gì lẫy lừng đâu.
'Tự chúng sẽ lo liệu được thôi.'
Nghĩ rằng đến đây là đủ, tôi dứt bỏ mối bận tâm. Ngay từ đầu, những việc đại sự trong lãnh địa là quyền hạn của lãnh chúa và là vấn đề mà Eden phải giải quyết. Dù tính cách có thiếu quyết đoán đến đâu, về mảng đó cậu ta vẫn sẽ rành hơn tôi.
Chuyện chào hỏi bọn trẻ để sau, bây giờ phải làm việc mình có thể làm đã. Sau khi nắm bắt xong tình hình, tôi cầm kiếm gỗ và đi về phía khu vườn.
Ai đó có thể hỏi vung kiếm thì liên quan gì đến khu vườn, nhưng vì không phải là binh lính cũng không phải là học viên nên tôi bị cấm vào sân tập, đành chịu thôi.
–Tinh!
Bây giờ sự xuất hiện của ô cửa sổ nhỏ không còn khiến tôi vui mừng nữa.
Năm này qua năm khác lặp lại, cảm giác như dần dà trở thành một thói quen thường nhật?
Vì là nguyên nhân gây ra phiền phức cho những người xung quanh, thậm chí còn có chút khó chịu.
Dù vậy, việc phải đưa ra lựa chọn tốt nhất vẫn không thay đổi.
Tương lai của tôi, thành bại của mối thù. Không quá lời khi nói rằng đều phụ thuộc vào nó.
Tôi vừa vung kiếm vừa ngẩng đầu lên, để tận dụng triệt để cả thời gian lựa chọn đặc tính.
1. Kháng phép +20%
2. Phản lại 15% sát thương nhận vào
3. Mỗi 20 lần tấn công sẽ phát động chưởng phong
(Uy lực của chưởng phong tỷ lệ thuận với sức mạnh và độ bền của vũ khí)
Lựa chọn đầu tiên tôi thấy không cần thiết lắm.
Không phải là hiệu năng của nó đáng thất vọng, mà là vì mục tiêu của tôi là kỵ sĩ chứ không phải pháp sư.
Lựa chọn thứ hai có vẻ khá tốt nếu quyết tâm phát triển theo hướng tanker. Vừa khéo đặc tính tôi đã chọn lần trước là tăng độ bền của trang bị lên ba lần, nên kết hợp có thể tạo ra hiệu ứng cộng hưởng mạnh mẽ.
Nhưng khoan.
Chưởng phong?
Đây chẳng phải là kiếm khí sao?
Việc tôi, một người không thể sử dụng aura, lại có thể dùng một thứ tương tự như kiếm khí, không chỉ hấp dẫn mà còn khiến tai tôi vểnh lên.
Vừa hay tôi lại có đặc tính tấn công cơ bản 2 lần, nghĩa là chỉ cần vung mười lần là được.
Cộng thêm việc nó chịu ảnh hưởng bởi sức mạnh và độ bền vũ khí, nên có thể nhận được sự cộng hưởng giống hệt đặc tính thứ hai.
Cái này chẳng phải là đặc tính dành riêng cho tôi sao?
Tôi biết rằng mừng vội là không tốt, nhưng đây là một lựa chọn quá hấp dẫn.
Dù chết cũng phải chọn cái này, khi ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu, tôi đã hoàn tất việc lựa chọn.
"Hihihi..."
Cảm giác như cuối cùng tôi cũng đã có được một con át chủ bài để đối đầu với kỵ sĩ.
Nụ cười tự nhiên nở trên môi. Và niềm hy vọng vào tương lai vốn đã im lìm nay lại một lần nữa trỗi dậy.
Mỗi đặc tính tuy riêng lẻ thì bình thường, nhưng nếu nhắm đến 'sự cộng hưởng' giữa các đặc tính như thế này thì hoàn toàn có thể tạo nên sức mạnh vượt bậc. Vì vậy, khi trưởng thành, có lẽ tôi thực sự có thể làm nên chuyện.
A, không ổn rồi…
Mình bị hưng cảm quá độ sao?
"Phuhihi, hihihi~!"
Tiếng cười ngớ ngẩn cứ thế bật ra, chẳng tài nào kìm nổi.
Hôm nay phải vung thêm nghìn lần nữa rồi về.
"Này."
Nhưng niềm hân hoan hiếm hoi vừa tìm lại chẳng kéo dài được lâu.
"Nghe nói mày cũng là thường dân giống bọn tao à?"
Bởi năm đứa trẻ mò đến khu vườn đã xen ngang phá bĩnh.