Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

2 7

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

459 12569

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

342 10231

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

151 392

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

201 1420

Wn - 10 - Nhân mã của tôi đâu rồi?

Tôi rình rập chờ đợi thời cơ.

Chính là khoảnh khắc Ngài Rekun đi thị sát lãnh địa.

Ngài Rekun là một người bảo bọc quá mức.

Ông có xu hướng nổi trận lôi đình mỗi khi nghe ai đó nói sẽ đi ra ngoài.

Phải nói là ông hành động như một bậc cha mẹ bao bọc con cái đối với vị lãnh chúa trẻ chăng?

Xét đến việc đây là hậu duệ cuối cùng của Bellark, cũng không phải là không hiểu được… có điều, mức độ ấy thật sự là quá đáng.

Không chỉ tôi mà cả người dân trong lãnh địa đều nghĩ vậy.

Và một 'phần' của sự bảo bọc thái quá này cũng được áp dụng cho tôi.

Ông nói rằng một đứa trẻ bốn tuổi không cần phải chạy nhảy lung tung khắp nơi.

Cho nên, chừng nào Ngài Rekun còn ở trong lâu đài, thì đừng nói đến chuyện ra hồ, ngay cả việc bước chân ra khỏi thành là bất khả thi.

Do đó, phải chờ đến nửa tháng sau, tôi và Eden mới có thể đi dã ngoại (?).

Cơ hội tự nhiên đến vì Ngài Rekun mỗi tháng đều đi thị sát hai ba lần.

Phải chăng là ông trời giúp đỡ? Hôm nay lại trúng ngay ngày nghỉ của vú nuôi Bella.

Nhờ vậy, chúng tôi đã có thể ra khỏi lâu đài mà không gặp nhiều khó khăn.

–Lộp cộp, lộp cộp.

Tiếng bước chân thận trọng như đang đi ăn trộm.

Một đứa trẻ lùn tịt.

Một lãnh chúa trẻ đã thỏa thuận (?) với tôi.

Và thêm hai binh sĩ được chính lãnh chúa trẻ mua chuộc.

Tổng cộng 4 người chúng tôi hướng đến khu rừng Kaltenberg qua cửa sau của lâu đài.

“Sera, Ngài Rekun mà biết thì sẽ giận lắm đấy. Không được đi chơi quá muộn đâu nhé?”

Đó là lời dặn dò của Eden ngay sau khi chúng tôi đến rừng Bellark.

“Em biết rồi.”

Lần này tôi cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Như lời Eden nói, nếu Ngài Rekun phát hiện ra chuyện này thì hẳn sẽ náo loạn cả lên. Lang thang trên núi vào đêm muộn thực sự rất nguy hiểm, nên vốn dĩ tôi cũng không có ý định đó.

Ông lão đó thường trở về lúc nào nhỉ?

Trung bình Ngài Rekun kết thúc thị sát vào khoảng 7 giờ tối.

Và thời gian hiện tại là đúng 12 giờ trưa.

Chậm nhất trước 5 giờ chiều quay về thì sẽ chẳng có vấn đề gì lớn nhỉ?

“Sera đi đâu vậy~?”

“……”

Nhưng vẫn chưa thể lơ là.

Chướng ngại vật cuối cùng là vị lãnh chúa yếu đuối vẫn còn sờ sờ ra đó.

Ánh mắt của cậu ta dõi theo tôi dai dẳng đến nỗi khiến gáy tôi nhức nhối.

Eden dường như đã bị đóng đinh trong đầu suy nghĩ rằng mình là người giám hộ nên 'bằng mọi giá phải đưa em ấy trở về an toàn'.

“Em có chỗ nào muốn đi riêng sao?”

Có chứ.

Nhưng vì đó là khu vực nguy hiểm đối với trẻ nhỏ, nên tôi sẽ bỏ cậu lại đây và đi một mình.

Những người lính gác mà Eden đưa theo để bảo vệ tôi cũng là một biến số. Dẫu chỉ là dân binh, chẳng khác nào ô hợp, nhưng vẫn đủ trở thành chướng ngại.

Tuy nhiên, hôm nay là ngày cử hành nghi thức trói buộc trọng đại, tuyệt đối không được để kẻ nào cản trở.

Sớm dậy thì chim mới bắt được sâu.

Muốn đạt được điều mình mong ắt phải chủ động trước.

–Vù vụt!

Tôi chạy nước rút một cách sảng khoái!

Trải một tấm vải thay cho chiếu dưới bóng cây.

Sau đó đặt xuống những chiếc bánh sandwich mà đầu bếp đã làm hôm qua.

Và cuối cùng là con át chủ bài…

“Eden.”

“Hả?”

“Uống trà hoa cúc đi.”

“Ơ ừ, cảm ơn em?”

Đây không phải là trà bình thường.

Công dụng của hoa cúc là gì nhỉ?

Hình như là giảm đau đầu, giải tỏa lo âu, ổn định thân tâm thì phải.

Đây là thứ tôi đã lén lấy từ chỗ vú nuôi, người thỉnh thoảng vẫn pha uống khi mệt mỏi vì chăm con.

Nó không phải là thuốc ngủ nên hiệu quả không cao lắm, nhưng nếu kết hợp với ánh nắng ấm áp và bánh sandwich thì sao?

Dù là lãnh chúa, cậu ta cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ đang tuổi lớn.

Chắc chắn sẽ không tránh khỏi cơn buồn ngủ.

Xét cho cùng thì tôi cũng đang tuổi lớn, nhưng để chuẩn bị cho hôm nay, tôi đã ngủ cả ngày rồi.

Tổng cộng là 14 tiếng, cho nên sẽ không dễ gì ngủ gục trước khi trời tối.

Nhưng chỉ Eden ngủ thôi thì chưa đủ.

“Các chú lính gác cũng uống đi ạ!”

“Ừm, cảm ơn cháu nhé.”

Càng đông càng vui, càng nhiều người ngủ càng tốt, thế nên tôi hào phóng mời cả bọn cùng uống trà.

Nài nỉ, nài nỉ, không được uống ít, cứ nói là tốt cho sức khỏe.

Róc rách, róc rách, rót thêm trà. Ôi, giá mà cái này là rượu thì hay biết mấy?

“Jaden, chỉ uống trà thôi thì hơi tiếc nhỉ? Trời hôm nay đẹp thế này mà.”

“Dù sao thì cũng đang trong ca trực…”

Đúng!

Tôi tin tưởng vào các chú lính gác lơ là này-!

“Ở đây an toàn như trong lãnh địa thì có chuyện gì được chứ?”

“Khụ, vậy thì chỉ một chút thôi…”

Đây là mơ hay thực vậy?

Không ngờ mấy chú lính gác lại còn tự mình tiếp tay.

Vai tôi run lên vì không kìm được niềm vui.

Ban ngày mà lén tu mấy ngụm rượu rum là một hành vi chểnh mảng…

Chẳng biết uy quyền của lãnh chúa đã tụt xuống tận đâu nữa...

“Sera, nhờ cả vào cháu nhé?”

Mấy chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ gật đầu lia lịa trước yêu cầu giữ bí mật.

Uống đi ạ, uống nhiều vào.

Tôi cũng không quên cổ vũ họ.

“…Phù.”

Sau vài chục phút, tôi đã hoàn tất việc phân phát trà hoa cúc.

Rồi tôi ngồi phịch xuống, nhìn về phía ngọn núi xa xăm.

Tôi phải hành động ngoan ngoãn hơn bất kỳ ai để Eden có thể yên tâm.

Trước mắt, ngoài việc ngồi chờ cả nhóm ngủ thiếp đi thì tôi chẳng còn việc gì để làm.

Khi đã chán ngắm núi, thỉnh thoảng tôi lại ngẩn ngơ nhìn côn trùng hay hoa cỏ.

Thời gian ơi, trôi đi, trôi đi, tôi ngồi ngẩn ngơ~

Cả ngày trời những suy nghĩ linh tinh lướt qua trong đầu tôi~

Sao số mình lại trở thành con gái thế này?

Tương lai của mình sẽ ra sao đây?

Ở vùng này có thể kiếm sống bằng đao kiếm được không?

Nếu thất bại trong việc trói buộc linh thú thì sẽ thế nào?

……

“…Híc!?”

Nguy hiểm quá!

Tôi suýt ngủ quên mất.

Đã ngủ cả ngày rồi mà vẫn còn buồn ngủ sao? Điên thật chứ.

Vấn đề là cơ thể của một đứa trẻ quá trung thành với bản năng.

Dù sao thì, những người khác thế nào? Tôi quay đầu lại dò xét tình hình.

“……”

…Thành công rồi chăng?

May thay, trong khu rừng chỉ còn lại tiếng chim hót.

Chính là lúc này.

Mạnh mẽ đứng dậy-!

“Hựp-!”

Nhưng đề phòng bất trắc.

–Chọc. Chọc.

Đừng quên dùng cành cây chọc chọc để xác nhận xem cả nhóm đã ngủ say thực sự chưa.

Thật sao.

Ngủ say không biết trời đất gì luôn?

Sức công phá của hoa cúc lợi hại đến vậy ư?

Sau này khi thực hiện nhiệm vụ bí mật, chắc phải cân nhắc dùng trà cúc thay cho thuốc ngủ thôi.

Vừa thân thiện với môi trường, lại không có tác dụng phụ, ngại gì mà không tận dụng.

“…Hừm.”

Tuy có hơi áy náy, nhưng chắc không sao đâu nhỉ?

Eden có giận không?

Ngài Rekun chắc sẽ không chỉ nổi trận lôi đình đâu nhỉ?

Nhưng mong là họ sẽ hiểu cho tôi một chút.

Bởi theo cách của mình, đây là sự quan tâm dành cho Eden.

Nghe đâu tên nhân mã này hung bạo lắm.

Nhưng nếu lấy cớ hộ tống mà đưa Eden đi cùng, rồi thực sự xảy ra chuyện lớn thì sao?

Bây giờ đã nợ ơn rồi, nếu còn gây thêm phiền phức nữa thì có lẽ tôi sẽ không ngóc đầu lên được.

Một cuộc sống vì bản thân, cho tự do, một cuộc đời không bị người khác chi phối.

Dù không phải là những điều cao xa, nhưng đó là những gì tôi đã tự hứa trước khi đến thế giới này.

Để thực hiện ba điều ấy, tôi không được phép gánh thêm món nợ lớn.

Vì có thể tôi sẽ phải gác lại những ước vọng của mình để trả nợ.

Như đã nói từ trước.

Với tôi, người đã quyết định coi trọng thực tế và lợi ích, Eden không phải là một nhân vật tôi đặc biệt yêu thích.

Biết ơn thì có, nhưng càng nhìn càng thấy bực mình.

Ở thời hiện đại, một kẻ ngây thơ tốt tính như thế không chỉ dễ bị lợi dụng, mà còn dễ bị chửi là ngớ ngẩn.

Cậu ta không phải kiểu người 'cố gắng để trở nên tốt bụng' như tôi trong quá khứ.

Sự thiện lương bẩm sinh đến vô lý đó giống như một căn bệnh mãn tính không có thuốc chữa.

“……”

…Nghĩ gì thì nghĩ, biết ơn vẫn là biết ơn.

Dẫu bực bội, nhưng tôi không ghét bỏ. Tôi cũng không quên rằng mình đã nợ Eden một mạng.

Như công dân nộp thuế cho nhà nước, mai này tôi sẽ trích một phần lương của mình cho cậu ta.

Kiểu như một khoản lương hưu, để dù lãnh địa có sụp đổ, cậu ta cũng sẽ không chết đói.

Thế nên, thân là một kẻ ăn bám, tôi tuyệt đối không được gây họa.

Thà một mình chết còn hơn kéo theo những mạng người vô tội.

Dù không thể đối đãi tử tế, cũng không nên để người khác bị cuốn vào chuyện của mình.

“Hửm?”

Chờ đã, tôi đã cuốn họ vào rồi sao?

Nếu vậy thì thực sự đến đây là hết.

Đến mức này thì phải tỏ ra biết điều và biết ơn rồi.

Tôi chuyển tầm mắt về phía bên kia khu rừng rậm rạp.

Cách bờ hồ còn khoảng 1km, khứ hồi chừng 2km.

Với thân hình bốn tuổi, chạy dọc núi quãng đó có thể là quá sức, nhưng xét cho cùng thì cơ thể tôi không phải ở trình độ của một đứa trẻ bốn tuổi.

Vì cơ thể khi trưởng thành có chỉ số rất cao, nên ngay cả khi còn nhỏ, tôi đã sở hữu sức bền tuyệt vời.

Tuổi hiện tại của tôi là bốn, nhưng năng lực thể chất có thể sánh với một đứa trẻ bảy hoặc tám tuổi. Nếu bước đi đều đặn không quá gắng sức, việc đi khứ hồi sẽ không khó khăn.

Biết đâu mọi chuyện suôn sẻ, nhân mã sẽ chở tôi về.

Miễn là tôi còn sống.

–Ực.

Ý nghĩ sắp được gặp chiến binh nhân mã khiến tôi cảm thấy căng thẳng.

Dù đã đến đây chỉ nhìn vào những điểm tốt, nhưng khi thực sự nghĩ rằng mình có thể chết, chân tôi lại run lên.

Trong tiền kiếp, mỗi khi có trận đấu quan trọng là tôi thường nhai kẹo cao su.

Đó chính là một liều thuốc an thần giúp tôi bình tĩnh lại.

Nhưng ở đây không có thứ đó.

–Chép, chép.

Hãy thử nhai vỏ cây cao su dai dai để làm dịu tâm trí. Đến nước này mà rút lui thì lòng tự trọng không cho phép.

Soạt, tôi mở tấm bản đồ đã lén mang theo và mạnh mẽ tiến về phía trước.

< Ta sẽ tiễn ngươi đến thế giới mà ngươi dám nhạo báng-! >

Vì đây không phải là lần đầu đối mặt với nguy cơ tử vong nên cảm giác này chẳng dễ chịu gì.

Tôi vô tình vấp phải đá và ngã vài lần…

“Ưưư-!”

Nghiến răng, tôi tiếp tục tiến lên như một kẻ lì lợm.

Con đường bình thường, con đường bằng phẳng, nếu chỉ đi những con đường đó sẽ chẳng rèn luyện được sức chống chọi trước thảm họa lớn.

Dĩ nhiên là an toàn cũng quan trọng, nhưng khi tương lai lãnh địa hiện ra đầy u tối, tôi chẳng có lựa chọn nào khác.

'Thất bại' trong tình huống này đồng nghĩa với 'cái chết'.

Vì vậy, tôi phải lấy cho bằng được tấm bảo hiểm mạnh nhất.

Dẫu chiến binh nhân mã không giải quyết được mọi thứ, nhưng chí ít sẽ nâng cao xác suất có được một tương lai tươi sáng hơn.

“Hì hì hì…”

Mồ hôi vã ra như mưa trên trán, nhưng việc lặp lại những viễn cảnh từng vẽ ra trong mơ khiến tôi không cảm thấy quá mệt.

Từ đặc tính tăng cường thiện cảm 30% và lợi thế linh thú được chỉ định trói buộc sẽ nảy sinh thiện cảm vượt mức với người thi triển.

Cộng thêm danh hiệu 'Người phụ nữ có chiều sâu' gì đó? Dù danh xưng không mấy dễ chịu, nhưng nhờ nó mà tôi được cộng thêm 3 điểm sức hấp dẫn.

Nhớ lại mà thấy vững tin hơn.

Có trong tay ba đặc quyền này, chắc là tôi sẽ không chết đâu.

Cái chết mà tôi nói đến chỉ là giả định cho kịch bản tồi tệ nhất. Đừng loại trừ hoàn toàn, chỉ giữ ở mức ấy.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi, ở kiếp trước, ngoại trừ kết cục cuối cùng, nhìn chung cuộc đời tôi vẫn xuôi chèo mát mái.

Thế nên chỉ cần giữ cho đầu óc tỉnh táo.

“Phù-!”

Thở ra một hơi nóng, tôi nhận ra mình đã ở gần bờ hồ.

Đến nơi dễ dàng hơn tôi nghĩ nên có chút hụt hẫng, nhưng người ta vẫn thường nói vô sự là điềm lành kia mà?

Huống chi trận chính còn chưa bắt đầu, việc thả lỏng cảnh giác vẫn còn quá sớm.

Trong sách có ghi rằng nhân mã có thể nói chuyện.

Nghe nói trí thông minh cũng không tệ nên tôi sẽ thử đối thoại.

Nhưng trước hết, ưu tiên hàng đầu vẫn là nắm bắt động tĩnh của mục tiêu.

Tôi vội giấu mình vào đám cỏ rậm bao quanh bờ hồ.

Ngay tức khắc, quang cảnh ven hồ hiện ra trước mắt tôi, là một chiến binh nhân mã đang đứng uy phong lẫm liệt…

“Ể…!?”

Bất ngờ, miệng tôi há hốc ra theo phản xạ.

“Ơ…?”

Nhưng cái miệng đó mãi không ngậm lại được.

Nhân mã.

Chiến binh nhân mã mà tôi hằng mong mỏi quả thật đang ở đó.

Thân hình khổng lồ cao hơn 3 mét và cơ bắp cuồn cuộn từ đầu đến chân.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta run sợ.

Nếu một con quái vật như vậy trở thành đồng minh, chắc chắn sẽ vô cùng đáng tin cậy. 

Nhưng việc tiếp tục những ảo tưởng này có lẽ không còn ý nghĩa nữa.

Bởi chiến binh nhân mã kiêu hùng ấy… đã bị chặt lìa đầu khỏi thân.

“…Ai đó?”

Hồ nước giờ đây đã bị hàng chục kỵ sĩ mặc trọng giáp chiếm giữ.