Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tobenai Chou to Sora no Shachi

(Đang ra)

Tobenai Chou to Sora no Shachi

Teshima Fuminori

Tác giả Teshima Fuminori, người nổi tiếng và được đánh giá cao qua series "Quản Gia Bóng Đêm Marc", sẽ dệt nên một câu chuyện phiêu lưu kỳ ảo "bay lượn" tuyệt vời và sảng khoái nhất!

2 7

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

459 12569

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

342 10231

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

151 392

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

201 1420

Wn - 7 - Thèm làm triệu hồi sư

Lãnh địa quê mùa luôn toát lên vẻ bình yên.

Đó là nơi tọa lạc lâu đài Bellark.

Nơi đây hiện là tổ ấm của tôi.

Dẫu vậy, trong lòng vẫn không khỏi lo âu.

Thực ra, chẳng có chuyện gì đáng gọi là khủng hoảng cả.

Nhưng tôi hiểu rõ, sự bình yên này chỉ là tạm thời.

Nếu tôi trở thành người trưởng thành, tức chừng mười tám tuổi thì mọi thứ sẽ bớt đáng ngại.

Vì giả sử không thể trở thành kẻ mạnh, tôi vẫn tin rằng mình đủ sức tự lập.

Thế nhưng giờ đây, có vẻ tôi sẽ chết trước khi trở thành người lớn.

Căn cứ cho suy nghĩ này là gì ư?

Là vì số lượng lãnh dân của Bellark đang sụt giảm thấy rõ. Và tốc độ suy giảm ngày một gia tăng.

Chỉ vì một sự thật đó mà hết khó khăn này đến khó khăn khác, họa chồng lên họa.

Vừa vượt qua được cửa tử khi còn là trẻ sơ sinh, ngỡ đâu từ đây có thể thong thả hưởng chút ngọt bùi.

Quả nhiên cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận theo ý muốn. Tôi lại một lần nữa thấm thía sự thật hiển nhiên này.

Khi tôi lần đầu đến đây, dân số của Bellark dễ dàng vượt ngưỡng 3000 người.

Ấy vậy mà sau ba năm, dân số hiện tại chỉ còn lại 2500 người.

Chưa được bao lâu mà đã có hàng trăm người biến mất!

Lãnh địa là gì?

Là vùng đất do lãnh chúa cai trị.

Nhưng một mình lãnh chúa làm sao quản nổi vùng đất rộng lớn này.

Đất đai không thể khai thác vì thiếu nhân lực thì chẳng khác gì đất hoang.

Cho nên, lãnh địa nhất định phải có dân cư.

Một quốc gia phải có công dân mới vận hành được.

Lãnh địa cũng vậy. Phải có người dân mới vận hành được.

Quốc gia không thể không có dân.

Vậy lãnh địa không có dân thì sao? Cũng vậy thôi.

Nhưng một lãnh chúa trẻ không có cớ chính danh để níu giữ họ.

Xin chào, thuyền trưởng đây.

Thưa các thủy thủ, nếu không phiền? Mọi người có thể cùng tôi ở lại trên con tàu đang chìm này đến cuối không?

Dẫu Eden có nói khéo mấy đi nữa, thì trong tai dân chúng, lời ấy chẳng thể nghe khác hơn.

Ai dại gì ở lại Bellark trong hoàn cảnh này chứ.

Trừ khi đã quyết chôn xương tại nơi này, còn không thì không thể. Mà cũng chẳng có lợi gì để phải chôn xương ở đây cả.

Người dân đâu phải đột nhiên lại trở nên như vậy.

Tôi đã sớm nhận ra điều ấy. Sự di cư của lãnh dân đã là một tiến trình diễn ra trước cả khi tôi tới đây.

Vậy nếu Eden muốn ngăn chặn cảnh dân rời đi trong tình hình hiện tại thì?

Chẳng còn cách nào khác ngoài việc hành xử như một bạo chúa.

Và phương thức đơn giản nhất là đàn áp bằng vũ lực.

Nói thì dễ, làm được hay không lại là chuyện khác.

Vũ lực thì tốt thật.

Dùng vũ lực ngăn chặn việc di cư là quyền của lãnh chúa.

Nhưng vấn đề là không có vũ lực đó.

Một lãnh chúa trẻ không có nền tảng.

Quân đội chính quy thì không có, lính trưng tập chỉ có một trăm người, và họ cũng chính là dân của lãnh địa. Dù Ngài Rekun có rút kiếm, liệu ông có thể kìm giữ được hàng ngàn người không?

Nhượng bộ một trăm lần, cứ cho là có thể đi. Nhưng giả sử điều ấy khả thi đi nữa, thì đó vẫn là một việc làm vô ích.

Bạo quyền trong một lãnh địa không có tương lai chẳng khác nào con đường tắt dẫn đến diệt vong.

Cuối cùng, không còn phương cách nào ngăn được dòng người rời bỏ lãnh địa.

Mười năm, hoặc tệ nhất là năm năm nữa thôi, Bellark sẽ chẳng còn là lãnh địa, mà sẽ thành một ngôi làng quê xơ xác.

Nếu cứ thế này mà không nghĩ ra được biện pháp nào?

Không đùa đâu, Eden sẽ phải sống như một 'chủ trang trại' hoặc 'chủ mỏ' mang hư danh tước vị.

Mỏ bạc là nguồn thu nhập gần như duy nhất của Bellark.

Là nguồn gốc giúp tôi có cháo ăn dặm.

Đây là khu vực phải bảo vệ bằng mọi giá.

Nhưng nếu dân cư cứ bỏ đi hết? Nó sẽ trở thành miếng mồi ngon cho các băng cướp lớn hoặc quân phiệt địa phương.

Kết cục là dù sớm hay muộn, cái kiếp ăn nhờ ở đậu của tôi sẽ khép lại.

Chừng nào Ngài Rekun còn sống thì sự an toàn vẫn còn được đảm bảo, nhưng ông ấy đã có tuổi, nên bất cứ lúc nào nhắm mắt xuôi tay cũng chẳng có gì lạ.

Ngay cả ở những người trẻ tuổi cũng có vô số trường hợp chết bất đắc kỳ tử hoặc chết nơi đất khách quê người không rõ nguyên do.

Cho dù ông có khỏe mạnh đến đâu, ai dám chắc rằng sẽ không bất ngờ sa sút?

Hoặc có thể sẽ có một thế lực lớn mạnh đến mức chính Ngài Rekun cũng chẳng chống nổi tràn vào.

Có quá nhiều biến số.

Chỉ trông cậy vào Ngài Rekun thôi thì rủi ro quá lớn.

Vậy thì điều tôi cần nhất trong tình hình hiện tại là gì?

Rất đơn giản.

Sự an toàn cho đến ngày tôi trưởng thành.

Và kẻ đủ mạnh để bảo đảm sự an toàn ấy.

Ah, nói trước tránh hiểu lầm.

Tôi thuộc tuýp người có tính tự lập khá cao. 

Có nghĩa là tôi không thích dựa dẫm vào người khác cho lắm.

Tôi biết ơn Eden, nhưng rốt cuộc vẫn là cảm giác như mang nợ, chẳng dễ chịu gì.

Thế nhưng đây là thời trung cổ, một thế giới chẳng có chỗ cho máu và nước mắt.

Trong quy luật cá lớn nuốt cá bé mà hầu hết các sinh vật đều tuân theo, lý do con người có thể trở thành ngoại lệ là vì họ sống thành bầy đàn ít nhất hàng trăm, hàng ngàn người.

Mặt khác, con người khi mất đi hạ tầng thì tất yếu sẽ phơi mình trước hiểm họa tử vong.

Và con người đang gặp nguy hiểm đó chính là tôi của tương lai.

Tấn công cơ bản 2 lần.

Hồi phục thể lực mỗi khi tấn công.

Nhận điểm chỉ số mỗi khi lớn thêm một tuổi.

Những năng lực tôi sở hữu đều là những đặc tính khá mạnh.

Tuy nhiên, nếu người thể hiện chúng là một đứa trẻ thì chẳng có ý nghĩa gì.

Vì vậy, bằng mọi cách tôi phải trở thành người lớn, hoặc ít nhất là thiếu niên.

Cho đến lúc đó, không còn cách nào khác ngoài việc dựa vào người khác.

Phải sống.

Đây là phán đoán để tồn tại.

Dù ở kiếp trước là người lớn hay võ sĩ, đây vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Từ lập trường của tôi hiện tại, mong chờ sự che chở từ kẻ khác chẳng phải điều đáng hổ thẹn.

Nghĩ đến nội tình bất ổn của lãnh địa, có lẽ tôi nên chuẩn bị trước.

Nhưng vào lúc này, ai có thể bảo vệ tôi đây?

Ngoại trừ Ngài Rekun thì thật chẳng nghĩ ra được ai khác.

Vì gần như chưa bao giờ rời khỏi lâu đài nên các mối quan hệ của tôi rất hạn hẹp.

Eden?

Vú nuôi Bella?

Đội trưởng dân quân Dajeff?

Họ là những người có phẩm chất nội tâm tuyệt vời.

Không có gì phải bàn cãi.

Nhưng ở phương diện sức mạnh, chẳng có ai đủ tư cách gọi là cường giả.

……Tự nhiên thèm làm triệu hồi sư quá.

Mà cái đó cần có mana, nên chắc không phải là trường hợp của tôi.

Ừm, nghĩ lại thì trong những lựa chọn gần đây, chẳng phải đã có đặc tính xuất hiện gắn với nguyện vọng của tôi sao?

Đặc tính giảm một nửa hình phạt do lão hóa, cái đó hình như bị ảnh hưởng bởi mong muốn của tôi?

Nếu suy đoán của tôi là đúng... không thể chắc 100%, nhưng khả năng cao là những đặc tính tương tự sẽ còn xuất hiện?

Đồng đội.

Hoặc linh thú. Từ ngày hôm nay, tôi đã hạ quyết tâm chỉ lặp đi lặp lại những suy nghĩ liên quan đến việc này!

Tôi cũng đã cầu nguyện với vị thần của cửa sổ trạng thái.

Xin hãy ban cho con một kỵ sĩ hộ vệ đáng tin cậy.

Hơn nữa còn là trong suốt 2 tháng liền.

Vào năm sau, khi tôi đón sinh nhật lần thứ ba…

< Chọn đặc tính! >

Ô cửa sổ nhỏ quen thuộc hiện ra.

Vụt!

Không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp, tôi vội lia mắt về phía cửa sổ.

Nếu chẳng có đặc tính nào liên quan đến đồng đội thì sao?

Tệ hơn, nếu toàn là mấy đặc tính rác rưởi thì sao?

Có lẽ vì căng thẳng và mong mỏi còn lớn hơn bình thường nên trong đầu tôi chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực.

Kế đến, những hạng mục hiện ra trước mắt tôi là…

1. Thêm thuộc tính điện +15% cho vũ khí đang trang bị

2. Cảm giác no khi ăn được nhân đôi

3. Trói buộc một trong những quái vật có tên tuổi trong khu vực thành đồng bạn tri kỷ

*Có tỉ lệ thất bại tùy thuộc vào năng lực của bản thân

Sao lần này mấy đặc tính trông có vẻ nhạt nhẽo thế.

Ngoại trừ đặc tính thứ ba mà tôi mong muốn, những cái còn lại đều tầm thường.

Quan trọng nhất là phỏng đoán của tôi đã được chứng thực. Những đặc tính xuất hiện hàng năm quả thật bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của tôi.

Cái đầu tiên tàm tạm.

Cái thứ hai sẽ hữu ích nếu sống trong cảnh nghèo khó.

Dù vậy, so với cái thứ ba thì chẳng thấm tháp gì.

Trừ khi tôi theo concept Lôi Thần, hoặc mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc vì đói.

Còn trong tình cảnh này, hiển nhiên chúng chỉ có thể xếp hàng sau.

Vậy nên, ánh mắt của tôi…

3. Trói buộc một trong những quái vật có tên tuổi trong khu vực thành đồng bạn tri kỷ

*Có tỉ lệ thất bại tùy thuộc vào năng lực của bản thân

Dĩ nhiên dừng lại ở mục thứ ba.

Tuy nhiên, phần giải thích bổ sung khiến tôi thấy khó chịu.

Đúng là lựa chọn tôi mong muốn, nhưng lại có khả năng thất bại tùy thuộc vào năng lực bản thân ư?

Phần thưởng lớn đến thế sao?

Nếu không thì không thể giải thích được lý do tồn tại của hình phạt?

Dẫu biết rằng các đặc tính vốn có chênh lệch, nhưng đây là lần đầu tôi thấy một đặc tính có biến số lớn đến vậy.

'…Sực,'

Phải làm sao đây?

Tôi thèm khát đặc tính thứ ba biết bao.

Nhưng một khi thất bại thì cái giá phải trả quá lớn.

Một canh bạc có thể làm lãng phí cơ hội chỉ đến mỗi năm một lần.

Có tài sản an toàn trong tay, liệu có cần phải mạo hiểm không?

'……'

Song, nỗi băn khoăn ấy không kéo dài lâu.

Vì tài sản an toàn cũng có giới hạn của nó.

Thật may là các lựa chọn còn lại quá kém cỏi.

Nếu là những đặc tính như trả lại giới tính nam hay hồi sinh một lần, hẳn là tôi sẽ vò đầu bứt tóc cả đêm.

Suy cho cùng, đời người vốn dĩ đã là một canh bạc.

Kể cả võ sĩ, doanh nhân, hay thậm chí là một nhân viên văn phòng bình thường ở kiếp trước của tôi cũng vậy. 

Ngay cả việc trở thành công chức cũng không chắc chắn vì có biến số là kỳ thi.

Vậy nên thử một lần chắc cũng chẳng sao.

Chính tôi là người đã từng dấn thân vào nghề võ sĩ bấp bênh dù thành công không được đảm bảo.

Mọi người đều bắt đầu trên nền tảng nỗ lực, nên chẳng ai có thể đoán chắc người nào sẽ đứng trên đỉnh vinh quang.

Nhưng phần thưởng tương xứng với rủi ro sẽ rất hấp dẫn.

Kiếp trước của tôi đã chứng minh điều đó.

Khi cơ hội đến, hãy dốc hết sức mình.

Dù có thất bại cũng đừng bỏ cuộc.

Chỉ cần không chết là được!

Tôi củng cố lại quyết tâm trong lòng và chọn mục thứ ba.

–Tinh!

< Bạn có thể chọn mục tiêu trói buộc! >

< Mục tiêu trói buộc bị giới hạn thành một! >

–Tinh!

< Tất cả quái vật phải được trói buộc trong vòng 500 ngày! >

< Mục tiêu được chỉ định làm linh thú sẽ nảy sinh thiện cảm vượt mức với bạn! >

1. Chó săn

Vị trí : Lãnh địa Bellark

Độ khó gắn kết : 1

2. Lợn rừng

Vị trí : Rừng Bellark

Độ khó gắn kết : 2

3. Hobgoblin

Vị trí : Rừng Bellark

Độ khó gắn kết : 3

4. Người sói

Vị trí : Làng Ades

Độ khó gắn kết : 4

5. Chiến binh nhân mã

Vị trí : Hồ Lethebein

Độ khó gắn kết : 5

“Ho!”

Tôi tròn mắt ngạc nhiên trước số lượng lựa chọn nhiều hơn dự đoán.

Chọn cái nào đây?

Cảm giác ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát.

–Loạt xoạt!

Tôi hấp tấp lôi cuốn bản đồ từ giá sách xuống...

“R-Rừng Bellark, làng Ades, hồ Lethebein…”

Liệu có thể đến được những nơi ấy hay không?

Tôi bắt đầu kiểm tra tính khả thi trước tiên.