Buổi sáng ở Bellark vẫn yên bình như mọi khi.
"Một khi đã cầm gươm và giáo thì phải luôn cảnh giác cao độ."
Ánh mắt tôi hướng về phía vị kỵ sĩ ngoài cửa sổ.
"Trên chiến trường, chỉ một thoáng sơ hở là mất mạng-!"
Thân phận của người đó là một lão kỵ sĩ tóc màu hoa râm.
Vị trung thần duy nhất còn lại ở lãnh địa tầm thường này.
Chuẩn Nam tước Rekun Lutester.
Số lượng binh lính được ông ta huấn luyện khá đông.
Con số đó ít nhất phải khoảng 100 người.
Nhờ đó, cảnh Ngài Rekun dồn hết tâm huyết huấn luyện binh lính trông thật ấn tượng.
Tuy nhiên... rốt cuộc họ chỉ là dân binh được tập hợp từ thường dân.
Vậy liệu những nỗ lực của lão kỵ sĩ có được đền đáp không?
Nói trắng ra thì, khó mong đợi được nhiều.
Thân ăn nhờ ở đậu mà nói những lời này cũng nực cười, nhưng tôi thực sự lo lắng cho an ninh của lãnh địa mình đang sống.
Một lãnh địa đang suy tàn.
Một lãnh địa sẽ bị bạo chúa chiếm đóng hoặc bị bỏ hoang sau khi lãnh chúa qua đời.
Nơi đây không giàu có nên đời sống dân chúng cũng chẳng dư dả.
Bellark là một vùng đất suy vong với tương lai được định sẵn.
Vì vậy, mong muốn binh lính có sĩ khí cao có lẽ là một điều xa xỉ.
Nhưng may mắn thay, đây là một lãnh địa biên cương ít dân.
Nếu người dân không tự mình mạnh lên, an ninh sẽ trở nên lỏng lẻo và sinh kế sẽ bị đe dọa.
Điều này có nghĩa là thái độ của binh lính cũng không đến nỗi lười biếng.
Do đó, sự chăm chỉ của những người lính được trưng tập chỉ ở mức trung bình?
Dường như tâm thế của họ là 'chỉ làm những gì cần làm'.
Dù thế nào đi nữa.
Một lão nhân đã ngoài tám mươi mà vẫn còn tinh anh như vậy quả là đáng nể.
Trông ông ấy thật khỏe mạnh so với tuổi của mình.
"Cầm giáo phải siết chặt cổ tay! Thế kia là cái gì hả!? Chậc, hồi ta còn trẻ thì...!"
Mặc dù có hơi cổ hủ một chút.
Những đường gân nổi rõ đập rộn ràng dưới cổ.
Và bên dưới đó là một vóc dáng cường tráng.
Cả giọng nói rền vang làm rung chuyển mặt đất.
Ngài Rekun xem ra còn khỏe hơn cả những thanh niên trai tráng.
Phải chăng kỵ sĩ vốn là loại người đến tuổi này vẫn giữ được sức mạnh ấy?
Nếu thế, giả sử sau này tôi trở thành kỵ sĩ thì sao nhỉ?
Trở thành người mạnh nhất thế giới ở tuổi 100 có lẽ không phải là ảo tưởng?
'……'
Chắc là không được đâu?
Tuổi tác chẳng thể nào lừa dối.
Dẫu có tăng chỉ số cao đến mấy, thì sự suy yếu của cơ thể e rằng chẳng thể nào bỏ qua được. Khi tuổi già kéo đến, chỉ số sụt giảm có thể còn nhiều hơn chỉ số cộng thêm. Chưa kể có khi còn mang đủ thứ bệnh tật nữa.
Phải đến lúc đó mới biết chắc, nhưng cứ chuẩn bị tinh thần cũng không hại gì.
...Mà ý nghĩ vừa rồi đúng là nhảm nhí thật.
Một trăm tuổi mạnh nhất thế giới cơ đấy.
Cứ như tin vào chủ nghĩa chỉ số vạn năng vậy. Hình như dạo này tôi lạc quan quá mức thì phải.
Nếu thế thì sao không nghĩ luôn là một nghìn tuổi sẽ thành bá chủ thế giới đi?
Cảm giác như tôi ngày càng hay suy nghĩ theo ý mình muốn.
Có phải do ảnh hưởng của bộ não đã trẻ lại không?
Tất nhiên, suy nghĩ tích cực là tốt.
Tư tưởng lạc quan cũng là điều hay.
Nhưng nếu vượt quá giới hạn, sẽ chẳng thể nhìn thẳng vào thực tế được nữa.
Những chuyện này phải tự mình đặt ra giới hạn.
Vì con người sẽ dễ dàng suy sụp trước cả những khủng hoảng nhỏ nếu đầu óc cứ bay bổng trên mây.
Khi kỳ vọng và thực tế khác nhau, thất vọng sẽ càng lớn.
Dù sao thì, Ngài Rekun hẳn thời trai trẻ còn mạnh mẽ hơn gấp bội lần bây giờ.
Ông từng được gọi là ‘Nhà vô địch của Bellark’.
Không nghi ngờ gì, ông ấy là một kỵ sĩ vô cùng cường đại.
Sau này có nên nhờ Ngài Rekun huấn luyện không nhỉ?
Dĩ nhiên, tôi chẳng hề có ý định trở thành kỵ sĩ của Bellark.
Vốn dĩ lương bổng còn chẳng trả đủ thì làm hiệp sĩ thế nào được?
Nếu có làm thì chỉ được cái danh, còn thù lao thì bèo bọt trong bèo bọt?
'...Xét đến việc đây là một gia tộc suy tàn.'
Thế thì cái gọi là danh dự cũng chẳng còn giá trị gì.
Nhưng tôi không thể chỉ ăn không ngồi rồi cho đến khi trưởng thành.
Một khi rời đi, bước vào những vùng đất xa xôi, bốn phương đều là địch.
Huống hồ, giờ tôi còn mang thân thể nữ nhi, nên chắc chắn sẽ chuốc thêm nhiều chuyện phiền toái không cần thiết.
Đành chịu thôi. Vì đó chính là hiện thực tăm tối của thời trung cổ.
Và trong số đó, hẳn còn có những kẻ mạnh mà ngay cả chỉ số vượt trội của tôi cũng không thể áp đảo nổi.
Bởi vậy, tôi cần phải tích lũy kỹ năng, kiến thức nền, cộng thêm cả kinh nghiệm chiến đấu thì mới có thể hoặc là bỏ trốn, hoặc là xoay chuyển thế bất lợi.
Nhưng vấn đề là Ngài Rekun với tính cách bảo thủ của mình dường như sẽ không chấp nhận tôi.
Nếu một đứa trẻ thường dân nói rằng nó mơ ước trở thành nữ chiến binh, thử hỏi Ngài Rekun sẽ phản ứng thế nào?
Chín phần mười là sẽ từ chối.
Nhìn là biết một người đậm chất trọng nam.
Mong đợi một câu trả lời tích cực có lẽ là vô ích.
Chắc phải ăn vạ một phen.
Dẫu sao, một thời gian dài nữa mới cần hỏi, chưa phải lo lắng vội.
Xét đến tuổi tác của Ngài Rekun... e là đến lúc ấy ông đã nghỉ hưu rồi.
Hiện tại, điều cuốn lấy tâm trí tôi lại là chuyện khác.
Đó là sự tò mò về thực lực của Ngài Rekun, kỵ sĩ duy nhất của lãnh địa nhỏ này, rốt cuộc tới mức nào?
Không phải là tôi có hoài bão lớn lao hay lo lắng cho tương lai của lãnh địa.
Tuy bây giờ tôi đang trong hình hài một đứa bé, nhưng suy cho cùng, tôi có quá khứ của một võ sĩ.
Mà ở thế giới khác mang bối cảnh trung cổ này, ưu thế về sức mạnh chính là cán cân trọng yếu.
Ai mạnh đến mức nào.
Ai mạnh hơn ai.
Điểm yếu là gì, điểm mạnh là gì.
Làm thế nào để khắc phục bất lợi.
Nếu người đó trở thành đối thủ của mình thì phải đối phó thế nào.
Để sinh tồn, tất nhiên, nhưng đồng thời với tư cách là một võ sĩ, sự hiếu kỳ bị khơi dậy là điều không thể tránh khỏi.
Và ông lão đó, nhớ lại quá khứ thời trẻ, chắc hẳn là một nhân vật có tiếng tăm trong vùng.
Vì vậy, tôi hiểu được tại sao ông lại khỏe khoắn so với tuổi.
Nhìn vào đôi mắt sắc bén kia, có thể thấy ông vẫn là một tay lão luyện.
Ở nơi không có một binh lính tử tế nào như này, ông ấy chắc chắn là người mạnh nhất.
Nhưng nếu rời khỏi nơi này thì sao?
Thanh kiếm của Ngài Rekun có thể vươn xa đến đâu?
Cũng khó trách tôi lại tò mò đến thế, bởi biết đâu ông sẽ trở thành vị sư phụ đầu tiên của tôi.
Trình độ kỵ sĩ của ông thuộc hàng khá cao, nghe kể gần đây ông đã một mình tiêu diệt bảy tên đạo tặc đột nhập vào khu rừng lân cận.
Mà lại còn bằng tay không.
Đó là tất cả những gì tôi biết về Ngài Rekun.
Chế ngự được bảy người đàn ông trưởng thành có vũ trang bằng tay không. Nếu áp dụng vào thực tế, đây quả thực là một thành tích đáng nể.
Ở kiếp trước của tôi, trình độ đó không chỉ là nhà vô địch võ tổng hợp, mà gọi là kẻ mạnh nhất trong loài linh trưởng cũng không ngoa.
Nhưng với tư cách là một hiệp sĩ của thế giới này thì sao?
Có thể coi là xuất chúng không?
Nghe phong thanh đâu đó rằng kỵ sĩ được chia thành tám cấp bậc tùy theo thực lực.
Song, tôi không biết trình độ kỵ sĩ của lão gia ở mức nào.
Mà tám cấp bậc, kể cũng thật lắm nhỉ.
Nhìn vậy mới thấy người ở thế giới này cũng ưa chuộng phân hạng, định cấp.
Quý tộc là vậy, kỵ sĩ cũng vậy. Nhìn cái sự đa dạng của hệ thống giai tầng mà xem…
…Hay là không?
Nhớ lại hệ thống quân hàm trong kiếp trước thì hình như không phải?
So ra, còn phải gọi nơi đây là ít ỏi mới đúng.
Tóm lại, võ lực của Ngài Rekun ở mức độ nào?
Nhà vô địch của Bellark được trang bị đầy đủ có thể đối phó với bao nhiêu thường dân cầm kiếm?
Nhưng đâu phải cấp bậc kỵ sĩ chỉ dựa vào thực lực, cả danh dự hay tầm ảnh hưởng của vị lãnh chúa mà họ phụng sự cũng quan trọng, phải không?
Con cháu nhà đại quý tộc mới mặc áo giáp có thể được phong ngay thành thượng cấp kỵ sĩ.
Những suy nghĩ cứ nối đuôi nhau trong đầu tôi không dứt.
Rồi kết quả là… không biết.
Cuối cùng chỉ còn cách giương cờ trắng đầu hàng.
Lãnh địa ở vùng nông thôn, thông tin lại hạn chế nên đành chịu.
Dù có vắt óc suy nghĩ đến đâu, tất cả đều chỉ là phỏng đoán.
Trong lãnh địa chỉ có một quý tộc, một hiệp sĩ nên chủ đề này hiếm khi được bàn đến.
Thêm vào đó, hiện tại tôi mới chỉ hai tuổi. Một giai đoạn mà việc tích lũy kiến thức và tu dưỡng bị hạn chế, điều tôi có thể làm bây giờ là được vú nuôi bế và chở che. Hoặc quần thảo với con gấu bông mà Eden nhét vào tay tôi.
Hoặc không thì trút giận lên kẻ đã đặt tên tôi là ‘Sera’.
Thế nên, giữa tình cảnh bức bối này, thứ thực sự an ủi tôi rốt cuộc vẫn là…
< Chọn đặc tính! >
Chỉ có món quà quý giá đến mỗi năm.
Sẽ hoàn hảo hơn nếu không có cái dấu chấm than khó chịu kia?
Nhưng thôi, hiệu quả của nó quá xuất sắc, vậy thì tôi nên biết ơn sự tồn tại ấy mới phải.
Nếu không có đặc quyền, e rằng cuộc đời tôi chỉ toàn bế tắc và ngõ cụt.
1. Giảm một nửa sự suy giảm chỉ số do lão hóa
2. Mỗi khi đánh trúng kẻ địch, hồi phục 2% thể lực và sinh lực
3. Kháng băng + 30%
“Ố!?”
Tôi bất giác thốt lên.
Vừa mới nghĩ rằng Ngài Rekun thời trẻ chắc hẳn oai phong hơn, đột nhiên lại cho một đặc tính như thế này sao?
Chẳng lẽ lựa chọn được đưa ra còn chịu ảnh hưởng ít nhiều từ ý niệm của tôi?
Nhưng bây giờ kháng băng để làm gì?
“Ưưưư---!!!”
Lúc cần nhất thì chẳng thấy đâu, giờ mới xuất hiện, tức quá-!
Vì vậy, tôi bắt đầu xem xét lựa chọn thứ nhất và thứ hai.
Trong số đó, lựa chọn thứ hai đặc biệt hấp dẫn.
Mỗi khi tấn công là được hồi thể lực sao?
Tuy có điều kiện tiên quyết là phải trúng đích, nhưng nếu tôi cầm một thanh kiếm nhẹ, thi triển ‘khoái kiếm’ rồi bồi thêm kiếm thuật…
…Phải chăng tôi sẽ sở hữu hai trái tim?
Có thể trở thành một cuồng chiến sĩ không biết mệt mỏi.
Huống chi, tôi vừa vặn đã sở hữu đặc tính tấn công cơ bản x2.
Nếu kết hợp cả hai, chắc chắn sẽ tạo ra hiệu quả cộng hưởng khủng khiếp.
Dĩ nhiên là vung kiếm quá lâu vẫn sẽ hao tổn thể lực, sớm muộn sẽ kiệt sức.
Lại thêm nếu dính phải trọng thương hay trúng một đòn chí tử thì hồi phục là vô nghĩa. Nhưng sau này kiếm tiền, khoác lên mình trang bị tốt để bù đắp những điểm yếu ấy là được.
Khi mặc áo giáp sắt, vấn đề là trọng lượng dễ làm cạn kiệt thể lực, nhưng sức phòng hộ thì lại vô cùng tuyệt vời?
Tôi còn định rèn luyện thể lực để có thể vung kiếm lâu hơn, miễn kiên trì thì chẳng cần lo nghĩ nhiều.
Chỉ số thể lực mà tôi đã thiết lập khi tạo ra cơ thể này thuộc loại khá cao, nên dù nhìn nhận thế nào, đây rõ là một đặc tính dành cho tôi.
Một khi lựa chọn đặc tính này, tôi sẽ có thể giải quyết được khá nhiều vấn đề liên quan đến thể lực.
Mặc thêm áo giáp vào, nó sẽ cho thấy hiệu quả vượt trội khi đối đầu với số đông.
Lựa chọn giảm thiểu sự suy giảm chỉ số do lão hóa cũng là một đặc tính rất hấp dẫn.
Vừa hay tôi đang nghĩ phải đối phó với lão hóa thế nào.
Nhưng vẫn còn quá sớm.
Tôi không chỉ trẻ mà còn rất nhỏ.
Chẳng cần ngay lập tức bận tâm đến chuyện tuổi già.
Phải để một đặc tính nằm yên đến gần ba mươi năm thì chẳng khác nào lãng phí.
Kinh nghiệm đã chứng minh rằng đặc tính không được chọn có thể xuất hiện lại.
Vậy thì những đặc tính liên quan đến lão hóa cứ từ từ tìm sau khi bước qua tuổi đôi mươi chứ sao. Biết đâu còn có những đặc tính khác giúp trung hòa lão hóa.
Chống lão hóa, tình huống thì phù hợp, nhưng thời điểm lại không phù hợp.
Nó cũng không có lợi thế theo thời gian như đặc tính +1 chỉ số mỗi khi lớn thêm một tuổi mà tôi đã chọn năm ngoái, việc nó bị đẩy xuống hàng ưu tiên sau là điều dễ hiểu.
–Vừng.
Khi chốt xong quyết định trong lòng, một luồng năng lượng màu xanh lam ngưng tụ, bao quanh mu bàn tay tôi.
Chớp lát sau, tôi đảo mắt tìm kiếm 'kẻ địch'.
Tôi muốn thử nghiệm năng lực mới, nên chọn ai làm đối tượng đây?
“Lãnh chúa xem này, Sera lại nhìn Ngài Rekun kìa?”
“Haha, Sera của chúng ta muốn gả cho kỵ sĩ bạch mã chăng?”
Hỗn xược.
Gả cho kỵ sĩ bạch mã?
Tôi đây mới là người sẽ trở thành kỵ sĩ bạch mã đó!
Vậy mà dám nói những lời tầm phào như vậy với tôi sao!?
Được thôi, hôm nay cậu xong đời rồi.
Tôi lườm cậu ta với ánh mắt rực lửa.
“Eden khón kíp.”
“Haha, cảm ơn Sera nhé. Em đang chúc mừng anh tròn mười tuổi hả?”
“Đồ khón Eden.”
“Aha, hóa ra Sera thích con số mười à?”
“……”
Hôm nay tôi sẽ không nhịn nữa.
Dù chỉ là một đứa trẻ đội lốt lãnh chúa.
Nếu nói không hiểu thì đôi khi cần phải dạy dỗ một chút.
Tội không hiểu được ý tứ sâu xa của một cựu ứng cử viên hàng đầu lớn lắm.
Ơn là ơn, tội là tội.
Phải phân biệt rạch ròi.
“Uwaaaaaa!!!”
Tôi hét lên rồi lao vào kẻ chủ tâm!
Để dạy dỗ cho đúng đắn!
–Bốp bốp! Bốp bốp! Bốp bốp! Bốp bốp! Bốp bốp!
Với một tràng đấm liên hoàn 2 cú cực mạnh!
Dù tôi còn nhỏ nhưng thế này chắc cũng đau điếng đấy!?
Cậu gặp phải đối thủ khó nhằn rồi, coi tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Suốt ngày chỉ biết trêu chọc người ta thôi-!
“Hahaha, Sera thôi nào, nhột quá!”
“Hoho, xem ra Sera quý mến lãnh chúa lắm nhỉ.”
“……”
…Đợi tôi lớn lên, cậu chết chắc.