Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 4

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 2

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 13

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 85 Tờ giấy mang tên hạnh phúc

Trên đường về nhà.

Luca vươn vai dài thật dài rồi mới tỉnh dậy, còn Lenny thì bắt đầu kể cho em nghe mọi chuyện đã xảy ra trong lúc em ngủ, từ đầu đến cuối, không sót một chi tiết nào và nhất định phải nhận được phản hồi.

“Cho nên, slime ngôi sao với slime trái tim đã đến nhà trẻ đấy.”

“Ưng.”

“Nhưng mà quái vật xuất hiện nên tụi nó phải đi ăn tối!”

“Ưng.”

Tôi vừa ngắm nhìn hai đứa nhỏ đang đối thoại theo cách… một chiều rất đáng yêu ấy, vừa ngồi thẳng lại và nhìn ra khung cảnh đang lướt nhanh qua cửa sổ.

Vì chuyện giữa Tony và hai bé con mà tôi quên khuấy mất, nhưng giờ nỗi lo về ngày mai lại ập đến.

Một… điều tra viên.

Tôi biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới. Và dù đó là điều cần thiết, dù Sơ Greta đã bảo tôi đừng lo… nhưng vẫn chẳng thể nào không lo được!

Vừa về đến nhà tôi liền tổng vệ sinh sạch sẽ từ trong ra ngoài, tắm rửa cho lũ nhỏ rồi cho chúng đi ngủ, sau đó lại đi một vòng quanh nhà kiểm tra xem có thứ gì có thể khiến điều tra viên bới móc được không.

Rồi tôi kiểm tra tài khoản ngân hàng, và lên mạng tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến việc chỉ định người giám hộ… cho đến khi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

***

Sáng hôm sau.

Tôi ăn mặc chỉnh tề rồi thay cho bọn trẻ những bộ quần áo đẹp nhất.

Không biết đã đợi bao lâu thì chuông cửa vang lên.

Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi rồi chạy ra cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị trong bộ vest chỉnh tề.

“Chào anh, Jun. Tôi là Penelope Wright, đến để tiến hành khảo sát tư cách người giám hộ của anh em Angelus.”

Tôi bắt tay cô ấy và nghĩ thầm.

Wright. Gabriel Wright và Penelope Wright.

Chẳng lẽ lời “cứ tin tưởng” của Sơ cũng chỉ là vì máu mủ và mối quan hệ họ hàng sao?

Tôi cố giữ bình tĩnh hết mức có thể, dẫn Penelope vào phòng khách.

Lenny bám chặt lấy chân tôi, nhìn vị khách bất ngờ xuất hiện trong nhà bằng ánh mắt cảnh giác.

Penelope mỉm cười dịu dàng với thằng bé rồi lên tiếng.

“Chào con, Lenny.”

Lenny khẽ mỉm cười bẽn lẽn, ngước mắt nhìn tôi một lần rồi trốn tọt ra sau chân tôi.

Tôi xoa đầu thằng bé như một cách trấn an rồi hỏi.

“Chị cần phỏng vấn riêng với bọn trẻ đúng không? Tôi có nên tránh mặt không?”

“Thường thì nên như vậy, nhưng hiện tại thì chắc không cần đâu. Ngược lại tôi nghĩ giờ tốt hơn hết là để tụi nhỏ được chơi thoải mái.”

Ý cô ấy là người lớn nói chuyện với nhau thôi.

Tôi đưa riêng Lenny vào phòng chơi cùng với cuốn vở vẽ mới mua rồi đóng cửa lại.

Còn Luca thì không còn cách nào khác, tôi phải bế con theo.

Ngồi xuống cùng Luca, tôi thấy đôi mắt Penelope vốn đang quan sát khắp ngôi nhà khẽ dừng lại ở đứa trẻ.

“Đây là Luca đúng không? Giờ chắc gần một tuổi rồi nhỉ?”

“Vâng. Giờ con được 9 tháng, nên còn ba tháng nữa mới đến sinh nhật một tuổi.”

Luca nhìn chằm chằm Penelope, rồi đột nhiên quay đầu lại tựa lên vai tôi.

“Có vẻ đứa bé đã thật sự nhận thức anh là bố rồi đấy, Jun.”

“Chắc là vì từ lúc con được một tháng tuổi là tôi đã luôn ở bên cạnh rồi. À, không biết chị đã nghe từ anh Gabriel chưa…”

Khi tôi bỏ lửng câu nói, Penelope khẽ gật đầu.

“Vâng, tôi nghe từ cả Gabriel và Mẹ Eloise rồi. Tiện thể, tôi cũng từng lớn lên dưới sự chăm sóc của bà ấy.”

“À…”

“Nhưng dù là lời nhờ cậy của bà ấy, tôi vẫn định hoãn quyết định cho đến khi tận mắt thấy tình trạng của bọn trẻ. Nhưng có vẻ cũng không cần thiết nữa.”

Penelope khẽ mỉm cười. Gương mặt nghiêm nghị khi nãy giờ đã dịu đi phần nào, ánh lên chút buồn buồn.

“Khi tôi rời khỏi trại trẻ, Kyle và Alicia mới chỉ khoảng mười tuổi. Không ngờ sau bao năm trôi qua, tôi lại gặp lại tên của hai đứa nhỏ theo cách này.”

***

Tôi ngồi đờ người ra một lúc, rồi sực tỉnh và mời cô ấy dùng chút bánh ngọt.

Để xua đi không khí hơi trầm xuống khi nãy, chúng tôi chuyển sang nói chuyện về trại trẻ và Sơ Viện trưởng.

“…Hồi đó có vài đứa tin là Sơ giấu một khẩu shotgun trong phòng Viện trưởng.”

“Thời của tôi cũng thế. Thật ra tôi vẫn còn tin điều đó.”

“Dĩ nhiên, sau khi lăn lộn ngoài đời tôi nhận ra tầm ảnh hưởng của Sơ còn hơn cả người cầm shotgun nữa.”

“À… vâng…”

Trước câu đáp có phần gượng gạo của tôi, Penelope bật cười vui vẻ rồi lấy ra một xấp giấy tờ từ cặp tài liệu và bắt đầu điền thông tin.

“Để trở thành người giám hộ thì điều kiện thoạt nhìn có vẻ đơn giản. Trước hết phải là công dân trên mười tám tuổi, có sức khỏe thể chất và tinh thần ổn định, không có tiền án tiền sự. Anh đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ liên quan rồi chứ?”

“Vâng.”

Tôi vội vàng đưa cho cô ấy xấp tài liệu chứng minh mà mình đã tranh thủ chuẩn bị từ trước.

“Tốt. Tiếp theo, điều tra viên sẽ xác minh môi trường sống, tình hình tài chính, và mối quan hệ giữa ứng viên và đứa trẻ. Phần này thì tôi sẽ lo liệu.”

Penelope cho biết sau khi bà ấy nộp bản nhận xét, tất cả các yếu tố sẽ được xem xét đồng thời và tôi sẽ phải cùng bọn trẻ tham gia một buổi điều trần.

Tôi đã biết đại khái quy trình nên gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó bèn hỏi.

“Nhưng mà, toàn bộ chi phí cho quá trình này hiện tại đang được chi trả như thế nào vậy?”

Sơ và Cha xứ đã nói sẽ lo liệu, nhưng tôi không rõ Penelope có đang làm việc không lương không.

Trên mạng nói chi phí thuê luật sư trong vụ giám hộ ít nhất cũng vài nghìn đô. Dù có quen biết hay thương cảm đi nữa, chắc gì người ta chịu làm miễn phí…

“Bởi vì Kyle và Alicia có để lại một khoản tiền tiết kiệm. Tôi nghe nói căn nhà và nội thất của hai người cũng đã được bán đi rồi.”

“À…”

Ra là vậy. Tôi thầm nghĩ, may mà Lenny không nghe thấy.

Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng Luca lúc này đã gối đầu lên vai tôi ngủ thiếp đi.

Penelope tiếp tục nói.

“Jun, người giám hộ về mặt pháp lý sẽ có đầy đủ nghĩa vụ, quyền hạn và trách nhiệm đối với việc nuôi dưỡng đứa trẻ, giống hệt như cha mẹ ruột. Và vị trí đó sẽ kết thúc khi các bé tròn mười tám tuổi.”

Cô ấy rời mắt khỏi tài liệu, nhìn tôi rồi hỏi.

“Vậy nên cuối cùng, tôi muốn hỏi điều này. Trong suốt 14 năm tới với Lenny, và ít nhất 17 năm nữa với Luca, anh sẽ phải dốc hết lòng hết sức để chăm sóc hai đứa trẻ. Anh thật sự sẵn sàng chứ?”

Tôi không chút do dự trả lời.

“Vâng, tất nhiên rồi.”

Tôi gật đầu không chút do dự. Trước phản ứng đó, Penelope khẽ mỉm cười.

“Nếu vậy thì từ giờ chỉ còn lại mấy thủ tục mang tính hình thức thôi. Khi nào có lịch tôi sẽ liên lạc lại với anh. Anh chỉ cần đến tham dự buổi điều trần về quyền giám hộ.”

“Tôi sẽ phải làm gì trong buổi điều trần đó ạ?”

“Anh không cần làm gì cả. Chỉ cần cùng các bé đến và có mặt tại đó là được.”

Penelope tiếp tục giải thích rằng trong phiên tòa, thẩm phán sẽ xem xét các giấy tờ, xác minh tính xác thực và kiểm tra một vài điểm cần thiết.

Tuy nhiên cô ấy cũng trấn an rằng phần lớn sẽ do luật sư phụ trách nên tôi không cần quá lo lắng.

“Thông thường những vụ bổ nhiệm người giám hộ cho người cao tuổi không có thân nhân sẽ phức tạp hơn, vì hay dính líu đến tài sản… Nhưng lần này thì không phải vậy.”

“Ra là vậy.”

Thật cũng đúng. Trường hợp này tôi đâu có đòi hỏi quyền lợi gì về tài sản, mà ngược lại còn phải bỏ tiền ra nữa.

Hơn nữa, việc tôi có đủ tư cách làm người giám hộ hay không thì Penelope đã sẵn sàng đứng ra xác nhận rồi, nên chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Dù vậy, lòng tôi vẫn không khỏi thấp thỏm.

Như thể hiểu được nỗi bất an đó, Penelope mỉm cười rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Vậy tôi sẽ cố gắng sắp xếp lịch sớm nhất có thể. Trong thời gian đó hy vọng anh đừng lo lắng quá nhiều.”

Và rồi, chỉ vài ngày sau tôi nhận được thông báo yêu cầu có mặt tại tòa án.

***

Sáng sớm ngày diễn ra buổi điều trần.

Hai đứa trẻ vốn thường ngày ngoan ngoãn hôm nay lại đặc biệt sôi nổi và nghịch ngợm.

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên Lenny được ra ngoài để đến một thành phố lớn như thế này, thằng bé đòi xuống khỏi xe đẩy rồi bắt đầu tự mình bước đi.

Giữa dòng người ăn mặc chỉnh tề đang vội vã đi làm, trông gia đình tôi thật nổi bật.

“Bố ơi, bố ơi! Nhìn kìa! Nhà to quá!”

“Ừ, Lenny à, đợi đã, không được đi một mình!”

Tiếng bíp bíp bíp phát ra từ đôi giày vang xa dần khi thằng bé chạy đi, rồi lại bíp bíp bíp quay trở về bên tôi.

“Ở đây nhiều người, nguy hiểm lắm. Con phải theo sát bố đấy.”

“Dạaa!”

Lenny vừa trả lời dõng dạc vừa ôm chầm lấy chân tôi như một chú gấu con.

Tôi kéo lê đôi chân nặng thêm gần 15kg và vừa dò bản đồ trên điện thoại vừa bước đi, thì lần này Luca từ trong xe đẩy lại đưa tay về phía tôi, miệng gọi không ngừng.

“Aưng a! Papa!”

“Ừ, Luca, đợi một lát thôi nhé…”

“Aaaaa!”

“Ôi trời.”

Tôi đành bế thằng bé lên để dỗ, lập tức Luca túm lấy tóc tôi không chút nương tay.

“Papa! Papa! Papaaaaa! Kyaaaak!”

“Ai da, Luca, từ từ nào…”

Đang loạng choạng giữa phố với đầu tóc bị con túm chặt thì Penelope xuất hiện để đón chúng tôi.

“Ôi trời, Jun, anh ổn chứ?”

“Vâng, chuyện thường ngày thôi ạ. Chào chị.”

Penelope bật cười rồi dẫn chúng tôi bước vào tòa nhà lớn phía trước.

Bên trong, không gian rộng rãi vang vọng đặc trưng của một công trình lớn khiến cả Luca và Lenny như đã hẹn trước, đồng loạt im bặt.

Mà nghĩ cũng phải, đến tôi còn thấy hơi căng thẳng trước bầu không khí trang nghiêm ấy.

“Anh đến sớm quá, chắc sẽ phải chờ một chút.”

“Vâng, không sao đâu. Cảm ơn chị.”

Tôi ngồi đợi trên chiếc sofa mềm mại nhưng mang lại cảm giác cứng ngắc. Lenny ghé sát lại thì thầm vào tai tôi.

“Bố ơi, chỗ này là đâu vậy?”

“Ừm, chỗ này là… Lenny à, giờ bố hơi rối một chút, về nhà bố giải thích được không?”

“Dạaa.”

Chúng tôi chỉ phải chờ một lát rồi được gọi vào phòng xử.

Tôi sắp xếp chỗ ngồi cho bọn trẻ, và tiếp tục đợi thêm ít phút nữa thì một vị thẩm phán trẻ mặc áo choàng bước vào và ngồi xuống.

Sau vài lời chào xã giao giữa các luật sư và thẩm phán, anh ta bắt đầu lật hồ sơ rồi đưa ra những câu hỏi để xác nhận một số thông tin.

Bầu không khí không nặng nề nhưng cũng không thoải mái, giống như một nhân viên siêu thị đang thực hiện quy trình tính tiền quen thuộc.

Đối với họ đây là công việc thường nhật. Nhưng với tôi thì hoàn toàn khác.

Tuy Penelope đã bảo tôi không cần phải lo lắng, nhưng làm sao mà không căng thẳng cho được.

Tôi cố giữ bình tĩnh, ngồi ngay ngắn, chăm chú lắng nghe cuộc trao đổi giữa thẩm phán và luật sư.

Và rồi, thứ phá vỡ sự tập trung của tôi và cái không khí nghiêm túc trong phòng xét xử ấy… là tiếng bập bẹ rành rọt đột ngột vang lên từ Luca.

“Audadangda jaangjaja!”

Giọng nói lanh lảnh, rõ ràng không ai hiểu được, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý về phía thằng bé, và rồi Luca cười toe toét đầy đắc ý.

Tôi vội dỗ dành.

“Luca, shhh, con ngoan nào, shhh…”

“Hi… Kyaaaak!”

Trời ạ, sao con lại làm thế vào lúc này chứ?

Từ trong vòng tay tôi, Luca la lên như chú cá heo reo vui. Tiếng cười bật ra từ khắp phòng xử án.

Đứa trẻ từng e dè, ngại ngùng khi gặp người lạ chỉ vài tháng trước giờ không biết đã biến đi đâu mất.

Từ lúc đó trở đi, cơn bập bẹ của Luca như không có điểm dừng.

Luật sư vừa nói gì đó, Luca lập tức lặp lại.

Thẩm phán gật đầu lên tiếng, Luca cũng gật gù đáp lại y hệt.

Nhờ thế mà tôi chẳng còn nghe được ai nói gì nữa.

Trong khi đang quay cuồng trấn an Luca và cả Lenny cũng bắt đầu thêm thắt tiếng phụ họa, tôi chỉ biết làm theo những gì Penelope chỉ dẫn.

Và cứ thế, lúc lấy lại được tinh thần thì tôi đã ở ngoài tòa án, được Penelope tiễn ra tận cửa.

“Chúc mừng anh, Jun. Từ giờ chính thức bắt đầu hàng chục năm làm phụ huynh rồi đấy.”

“Dạ…?”

“Đây, anh nhớ giữ kỹ cái này. Hôm nào mời Sơ đi ăn cùng chúng ta một bữa nhé? Tạm biệt!”

Penelope nói rằng lẽ ra muốn mời tôi uống một ly cà phê, nhưng còn có việc khác nên phải đi vội.

Tôi cúi đầu cảm ơn phía sau lưng cô ấy. Penelope ngoái lại, nở một nụ cười, vẫy tay chào rồi biến mất sau cánh cửa của tòa nhà.

Tôi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó để lấy lại tinh thần.

“……”

Vậy là… thật sự kết thúc rồi sao?

Mình thật sự đã trở thành người giám hộ của bọn trẻ rồi ư?

Luật sư đã xác nhận như thế thì có nghĩa là đúng rồi.

Giờ thì mọi thứ mới dần trở nên thực tế hơn.

Tôi nhìn xấp giấy tờ trên tay, thở ra một hơi thật nhẹ nhõm.

Lenny nghiêng đầu nhìn tôi rồi hỏi.

“Bố ơi, sao bố nhìn tờ giấy mà cười thế? Đó là tờ giấy hạnh phúc ạ?”

Tôi bật cười khẽ rồi xoa đầu thằng bé.

“Ừ, là tờ giấy hạnh phúc.”

Luca cũng đưa tay đòi được xoa đầu, tôi mỉm cười vuốt tóc con.

Lenny lại cười tươi rồi hỏi tiếp.

“Là giấy gì vậy bố?”

Nên trả lời sao cho con dễ hiểu nhỉ? Tôi nghĩ một lúc rồi cố gắng diễn đạt thật đơn giản.

“Ừm… là tờ giấy xác nhận bố là bố của hai đứa.”

Lenny lại nghiêng đầu thắc mắc.

“Hở? Nhưng con đâu cần tờ giấy đó đâu.”

Trước câu nói ngây thơ ấy, tôi không thể không bật cười hạnh phúc.

“Phải rồi. Lenny đúng là thông minh quá.”

“Hehe.”

Tôi hôn nhẹ lên mái tóc của đứa trẻ đang cười rạng rỡ kia, rồi cũng đặt một nụ hôn lên tóc Luca đang chờ tới lượt mình.

Sau đó, tôi gấp gọn giấy tờ, cho vào phong bì và nói bằng giọng đầy mãn nguyện.

“Được rồi, về nhà thôi nhé?”

“Vâng ạ!”

“Ưng!”

Sau khi chắc chắn hai đứa đã ngồi ổn định, tôi đẩy xe đẩy đi về một cách đầy khí thế.