Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thuật sĩ thiên tài

(Đang ra)

Thuật sĩ thiên tài

Yellow Coffee

Một cậu bé mồ côi từ một hầm mỏ ở thế kí thứ 19 Châu Âu, với ma thuật

1 2

Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

(Đang ra)

Sống chung một mái nhà với Saeki-san.Tôi muốn ăn kem sherbet!

Kuyou

Một chuyện tình lãng mạn nơi trường học và cuộc sống chung đầy tiếng cười, giữa Yuzuki – chàng trai luôn điềm tĩnh, và Saeki – cô gái siêu xinh đẹp nhưng hơi táo bạo, nay đã đi đến hồi kết.( mình lấy

7 2

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Come wa Machigatteiru. Anothology

Wataru Watari , và nhiều tác giả khác

*Theo tôi hiểu dù không thuộc mạch truyện chính nhưng có thể xem là mở rộng thế giới nhân vật.

1 2

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

239 32383

Anh hùng phịt ma kiếm

(Đang ra)

Anh hùng phịt ma kiếm

Hỡi anh hùng, hãy tiến lên!!!

2 2

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 88 Báo động!

Cassandra bật cười.

“Có hai đứa con mà đến giờ vẫn sống tốt không cần xe, đúng là đáng nể thật.”

“Vâng… mỗi lần đi siêu thị cũng như đi đánh trận vậy…”

Đến nước này thì tôi thật sự cảm nhận được sự cần thiết của việc có một chiếc xe hơi.

Lúc chỉ có Luca thì tôi còn có thể địu con trước ngực, cứ thế gọn nhẹ mang theo một cái túi là xong. Nhưng bây giờ thì đã là hai đứa.

Một đứa là cậu nhóc bốn tuổi đầy tò mò, và đứa còn lại thì không thể so sánh nổi với cái thời còn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay, bây giờ Luca tràn đầy năng lượng.

Mỗi lần ra ngoài chỉ cần tôi lơ là một chút là Lenny biến mất khỏi tầm mắt, còn Luca thì thản nhiên ném hết mọi thứ trong xe đẩy ra ngoài.

Hôm qua cũng thế.

Giữa một thành phố lớn lần đầu ghé thăm, Lenny thì phấn khích vì những cảnh vật mới mẻ, còn Luca thì ngọ nguậy không ngừng trong xe đẩy, quả thật tôi không thể rời mắt khỏi bất cứ đứa nào trong một giây.

“Nếu đi ra ngoài mà có thể cột cả hai đứa vào ghế an toàn trên xe thì… tôi mới mong còn sống sót được đến cuối ngày.”

Chỉ nghĩ đến việc có thể chất hết mọi thứ cần thiết cho bọn trẻ vào cốp xe thay vì phải gói gém từng chuyến là tôi đã muốn mua xe ngay lập tức.

“Với lại sắp tới Lenny sẽ bắt đầu đi mẫu giáo rồi. Mỗi lần đưa đón mà lại phải gọi taxi thì không ổn. Dù có thể đi bộ được nhưng mỗi lần ra ngoài là lại chuẩn bị đủ thứ…”

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy mệt.

“Mà nhỡ đâu lại đúng hôm trời mưa thì phiền phức lắm. Những hôm có hẹn bác sĩ thì đâu thể dễ dàng đổi lịch…”

Cassandra liên tục gật đầu đồng tình.

“Chuẩn đấy. Có xe thì tiện đủ đường, khỏi phải nói. Nhưng mà… thật ra tôi cũng không chắc lúc nào là thời điểm mua xe tốt nhất đâu. Chiếc xe này cũng là tôi tự thưởng cho bản thân nhân dịp nghỉ việc mà.”

Ờ, phải rồi. Thôi thì chuyện xe cộ để lát nữa về tôi tự tìm hiểu kỹ hơn vậy.

“Hay là hỏi thử Greg xem? Hoặc biên tập viên của cậu ấy. Mấy người đó trông biết mấy chuyện kiểu này lắm.”

“Nhưng mà… mấy người nhà giàu thì chắc đâu để tâm mấy chuyện đó, thích thì mua thôi mà?”

“Nhưng chính những người giàu mới hiểu rõ mấy chuyện đó hơn cũng nên?”

Dù sao thì, tôi cũng chẳng cần phải mang chủ đề này đến hỏi Greg hay Evan làm gì.

Bởi vì một câu trả lời bất ngờ lại đến từ cha xứ, người mà tôi mới gặp lại sau một thời gian dài.

***

“Jun à, nếu con đã bắt đầu làm kinh doanh rồi thì đừng mua xe luôn, mà hãy thuê theo hợp đồng leasing để có thể kê vào chi phí hoạt động.”

“Ờ… À, vâng…”

Phải rồi.

Ủa, sao mình lại không nghĩ đến chuyện đó nhỉ?

Nghĩ lại thì điều đó quá đỗi hiển nhiên, chỉ là gần đây đầu óc tôi hơi tê liệt vì quá nhiều thứ xảy ra nên mới không kịp nhớ đến.

“Nhưng… cha làm sao lại rành mấy chuyện này quá vậy ạ?”

“Tất cả những kiến thức cần thiết cho cuộc sống đều có trong Kinh Thánh cả đấy.”

“Thôi, cha đừng đùa như vậy mà…”

Đứng trước vị linh mục trông còn khỏe khoắn hơn cả mình như mọi khi, tôi tự dưng thấy mình tụt năng lượng hẳn.

Lúc đó, Tony kéo tay áo tôi.

“Chú ơi, tụi con đi chơi được chưa ạ?”

Cậu nhóc ôm chặt lấy một con chim cánh cụt đồ chơi đội vương miện, vẻ mặt phấn khích không giấu nổi.

Tôi đưa tay xoa đầu đứa trẻ đang hạnh phúc chỉ vì một món đồ chơi nhỏ xíu như thế.

“Được rồi. Vậy thì Lenny cũng chơi vui nhé, hẹn gặp lại con ngày kia nha.”

Tôi quỳ xuống, ôm lấy Lenny một cái thật chặt.

Thằng bé đặt một cái hôn nhẹ lên má tôi rồi chạy ù đi nhập hội với mấy đứa bạn.

“Vậy… con định tìm SUV à?”

“Vâng, chắc là nên vậy ạ. Vì phải chở theo đồ của tụi nhỏ, rồi cả xe đẩy nữa.”

“Thế thì dạo này có mẫu này khá ổn đấy. Con thử xem đi.”

Cha xứ còn tận tình gợi ý luôn một dòng xe phù hợp với gia đình tôi.

“Cảm ơn cha ạ. Cái này… cũng được nhắc đến trong Kinh Thánh luôn ạ?”

“Không, cái này… là nghe mấy cha xứ khác khoe xe mới mà biết đấy. Giá mà nhà thờ mình cũng mua được xe mới thì tốt quá…”

Cha vừa nói vừa làm ra vẻ đáng thương, than thở rằng Mẹ Bề Trên mỗi lần đều từ chối thẳng thừng nên chẳng bao giờ được đổi xe.

“Vâng, vậy con xin phép đi trước ạ.”

Tôi để lại cha xứ lẩm bẩm phía sau, rồi như mọi khi tôi quay về con đường dẫn đến quán rượu.

Trên đường tôi kể lại mẹo mua xe mà cha vừa bày cho Cassandra nghe. Từ đó, câu chuyện tự nhiên dẫn sang việc mở văn phòng.

“Nếu đăng video thông báo việc JL Studio chính thức thành lập, chắc chắn sẽ dễ nhận được đề nghị hợp tác hay quảng cáo hơn nhiều.”

“Chắc vậy nhỉ? Mà nói đến chuyện đó mới nhớ…”

Có vẻ đã đến lúc tôi quay lại với nghề mộc sau một thời gian dài.

“Tôi đang tính… hay là tự làm luôn mấy món đồ nội thất cho văn phòng như kệ sách, giá đỡ, bàn làm việc chẳng hạn.”

Làm mấy thứ đó không quá khó, lại có thể thiết kế theo đúng kích thước phù hợp với không gian của phòng, chỉ thế thôi cũng thấy ổn rồi.

Mà tôi cũng nghĩ, nếu quay lại toàn bộ quá trình hoàn thiện văn phòng thì chắc chắn sẽ là một video thú vị.

“Video Before & After lúc nào cũng được ưa chuộng cả! Nhưng cậu chắc làm một mình được chứ?”

“Vâng. Việc làm nội thất không phải vấn đề… nhưng điều tôi cần là ai đó trông tụi nhỏ trong lúc tôi làm.”

“Chuyện đó cứ để tôi lo. Tôi mang laptop theo rồi ngồi chơi với các bé cũng được mà. Cậu cũng bảo sẽ làm hẳn một phòng riêng cho bọn trẻ đúng không?”

“Ừ, và phần cách âm thì tôi sẽ tự xử lý…”

Lịch trình sắp tới bận đến mức khiến cả những giờ ca hát tại quán Lemon Soup cũng giống như một khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.

Dù vậy, tôi vẫn cố gắng dành trọn ngày Chủ nhật cho Luca.

“Luca lại đứng dậy rồi! Giờ tập đi với bố nào?”

“Ưm.”

Tôi nắm lấy hai tay nhỏ xíu của Luca, giữ cho con đứng vững khi rời khỏi chiếc ghế sofa rồi nhẹ nhàng dìu từng bước.

Sau đó tôi buông tay, dang rộng vòng tay đứng phía trước. Luca giữ thăng bằng một lúc, rồi chầm chậm bước tới một hai bước.

“KyAAAA!!”

Tiếng hét đầy khí thế không thể thiếu.

“Ai da, giỏi quá đi mất!”

Khi thằng bé lao vào lòng tôi, tôi lập tức nhấc bổng lên xoay một vòng giữa không trung.

Luca ngày càng khỏe hơn, giọng cũng vang đến mức tưởng không thể nào vang hơn được nữa, trí thông minh thì tăng không ngừng…

Và trên hết là chỉ số “nhạy cảm với tình huống” của con giờ đã là cấp độ thần sầu.

“Ưm…”

“Luca à, không sao đâu. Bố không định ru con ngủ đâu.”

Tôi bế con trên tay, vừa đi quanh phòng khách vừa vỗ nhẹ lưng, nhưng Luca lại đẩy vai tôi bằng đôi tay nhỏ rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

Này nhóc, dành trọn một ngày cho con không có nghĩa là chơi với con cả ngày không nghỉ đâu nhé.

Tôi cố ru con ngủ một lát, vì chỉ cần ngủ được là sẽ ngủ rất ngon.

Có điều, để đưa được Luca vào giấc ngủ lại là cả một quá trình đầy gian nan.

“Nào, tựa đầu lên vai bố đi. Ừ, ngoan lắm…”

“…Ừm.”

Vậy nhưng rốt cuộc, con vẫn là một em bé.

Chỉ cần ôm nhẹ, vỗ về đều đặn, đung đưa một chút, cuối cùng cũng thả mình vào giấc ngủ trưa một cách yên bình.

Dù gì thì thời gian ngủ trưa của Luca cũng chỉ tầm một đến hai tiếng, nên ngay khi chắc chắn con đã ngủ say, tôi lập tức bắt tay vào việc.

Hôm nay, tôi quyết định hoàn thành loạt gấu bông slime trong thời gian ngủ trưa của Luca.

Đây là món đồ chơi mà Cassandra đã nhờ tôi làm giúp cho bọn trẻ trong khu phố hồi tuần trước.

Tổng cộng cần làm mười con.

Một con thân màu xanh biển với kẹp tóc giọt nước màu trời, một con thân xanh lá đính hoa cam, rồi con màu vàng kèm ghim ong mật…

Yêu cầu từ lũ trẻ thì đúng là muôn hình vạn trạng.

Drừ rừ rừ… drừ rừ…

Tôi tranh thủ quay lại toàn bộ quá trình làm bằng máy quay, cả đoạn xếp mười con slime hoàn thiện thành hàng cũng không quên ghi hình.

“Ừm…”

Không lẽ… vì là mười con, nên tôi sẽ được thưởng 1,000 điểm bonus?

…Chắc không đâu nhỉ? Như vậy thì hơi… vô đạo đức rồi.

Nhưng mà cũng hơi tò mò thật. Dù sao điều quan trọng nhất là làm tụi trẻ vui, nhưng nếu có thêm điểm thưởng thì cũng đâu có gì xấu.

Sau khi kết thúc quay, tôi đóng gói hết mười con slime cẩn thận.

Rồi quay lại ngồi bên cạnh Luca vẫn còn đang ngủ ngoan, tôi bắt đầu vẽ bản dựng SketchUp cho nội thất của văn phòng mới.

Trước hết là bàn làm việc và kệ sách sẽ đặt ở phòng khách làm văn phòng chính, tôi muốn giữ nguyên cảm giác của gỗ tự nhiên.

Còn bàn ăn và ghế ở bếp thì sao nhỉ?

Ghế rời thì mất thời gian làm quá, có lẽ nên làm thành dạng băng ghế dài. Kiểu này chắc cũng dùng gỗ luôn cho đồng bộ.

Riêng ghế ngồi làm việc thì… chắc tôi nên mua loại có phần tựa lưng thoải mái, ngồi lâu không đau lưng thì hơn.

Đến phần phòng chơi của lũ trẻ, tôi nghĩ nếu đặt một cái cầu trượt nhỏ và một bể bóng thì bọn trẻ sẽ thích mê cho mà xem.

Còn cái giường tròn bằng mây ở sân thượng, nếu mang vào đó thì chắc cũng thành chỗ ngủ trưa lý tưởng.

Soạt, soạt.

Bàn tay tôi không ngơi nghỉ và những bản phác thảo cũng lần lượt hiện lên, đủ kiểu dáng, đủ chức năng.

***

Cuối tuần bận rộn kết thúc, lại đến ngày phải đi đón cậu cả.

Mà hôm đó lại là thứ Hai, ngày tôi phải làm và giao món tráng miệng cho quán nên từ tờ mờ sáng tôi đã cuống cuồng.

Gần đây theo phản hồi của anh James, những món ngọt nhẹ nhàng, dễ ăn đang bán rất chạy, nên tôi làm khá nhiều bánh quy meringue hình hoa.

Chỉ mới ăn thử vài cái thôi mà vị ngọt đã đọng lại tận cổ họng rồi.

Sau khi lo xong việc dưới tầng một, tôi cho Luca ăn sáng rồi thay đồ cho con.

Khi tôi đang xỏ tất cho thằng bé thì cậu nhóc chỉ nằm yên trên giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bình thường thì cứ xỏ được một chiếc là Luca lại lăn đi mất, phải bắt lại mới xỏ nốt được chiếc còn lại, cứ thế lặp đi lặp lại.

Vậy nên mỗi khi con ngoan ngoãn thế này, tôi lại không nhịn được mà muốn trêu đùa một chút.

“Luca, con sẵn sàng đi đón anh chưa?”

“Ưm.”

Luca vừa trả lời vừa ngắm nhìn chú chim ngoài cửa sổ.

“Dạo này… có phải con trả lời bố ngày càng hờ hững không đấy, hay chỉ là bố tưởng tượng thôi, hả Luca?”

“Ưm.”

“Luca này, nhìn bố rồi trả lời đi chứ.”

“……”

Giờ thì con không thèm trả lời luôn rồi.

Tôi bế cậu nhóc vẫn còn đang mải mê nhìn thế giới ngoài kia rồi xuống tầng một.

Ngay lúc tôi chuẩn bị ra ngoài, anh James gọi giật lại.

“Jun, xem cái này một chút đi!”

Tôi thoáng giật mình, tưởng đâu có vấn đề với đám bánh đã giao sáng nay liền vội bước vào quán.

Nhưng thứ mà anh James đưa tới trước mặt tôi là những bức ảnh sẽ được dùng trong sách công thức.

Anh nói Evan vừa ghé qua trên đường đi làm và đích thân gửi lại cho quán.

Trong bức ảnh, anh James mặc chiếc áo sơ mi trắng sọc đen, tóc được vuốt gọn gàng, hai tay ôm đầy những ổ bánh sandwich.

Trông hơi hài hước một chút… nhưng lại có cảm giác rất “nghệ”. Có vẻ nhiếp ảnh gia lần này đúng là có tay nghề.

Anh James nhìn tôi với vẻ hồi hộp, chờ đợi phản hồi.

Tôi liền giơ ngón tay cái lên với một nụ cười.

“Ảnh ra đẹp thật đấy ạ. Cái hôm đắp mặt nạ không uổng công rồi.”

Lúc đó anh James mới bật cười rạng rỡ.

“Họ trang điểm cho tôi nữa đấy. Cả đời tôi chưa từng make-up luôn. Cả ngày hôm đó tôi hồi hộp muốn chết. Đèn thì chói, tư thế thì gượng gạo, bao nhiêu người cứ nhìn mỗi mình tôi rồi hô ‘rồi, giữ nguyên nhé’… Nhưng mà… kết quả cũng khá đấy chứ?”

“Vâng, rất ấn tượng luôn. Anh sẽ treo trong tiệm chứ? Hay phải chờ sách phát hành xong mới được phép?”

“Tôi cũng có hỏi thử thì họ bảo không liên quan đến việc phát hành. Vậy nên tôi tính treo ngay từ hôm nay.”

Thật ra cũng đúng thôi, chúng tôi có phải người nổi tiếng đâu mà phải giấu kỹ ảnh.

Trừ khi là làm lộ công thức thì mới đáng lo.

Còn anh James thì trông như thể vừa debut thành công trên một tạp chí lớn, tâm trạng rất phấn khởi.

“Jun cũng sắp chụp ảnh đúng không?”

“Vâng, tôi sẽ chụp cùng các bé. Hơn một nửa phần phỏng vấn của tôi là nói về con mà.”

“Chắc chắn sẽ là một bộ ảnh thật ấm áp và đẹp rồi.”

“Tôi cũng mong là vậy.”

Tôi sẽ không để lộ mặt các con trên sách, nhưng chỉ với bóng lưng thôi chắc chắn cũng đủ truyền tải sự dịu dàng và tình yêu trong đó.

Tạm biệt anh James xong, tôi bắt taxi đến đón Lenny và tranh thủ mở email của Kelly về buổi chụp hình tuần này.

“Ừm…?”

Nhưng rồi tôi phát hiện một điều không ngờ tới.

Trong buổi chụp tôi phải làm một món tráng miệng ngay tại chỗ, và toàn bộ quá trình sẽ được chụp lại.

Điều bất ngờ hơn là, tôi phải sử dụng những dụng cụ làm bánh được tài trợ, ngay tại buổi chụp hôm đó.