Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

19 105

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

58 726

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

17 72

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

14 43

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

20 146

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 91 Trang điểm & thử đồ

Tôi cẩn thận đặt Luca vẫn còn ngủ say không biết trời đất gì, và Lenny nửa tỉnh nửa mơ nằm xuống xe đẩy, rồi kéo tấm che lên.

Tôi chỉ mong hôm nay không quá mệt mỏi với tụi nhỏ.

Sau khi xếp gọn đồ ăn và quần áo vào ngăn dưới xe đẩy, tôi đi theo chỉ dẫn từ tin nhắn của Kelly.

Cassandra đi trước dẫn đường.

“Có vẻ phải đi ngang qua phim trường để đến phòng chờ được chỉ định.”

“Ừ ha, theo mũi tên này thì chắc là hướng kia… Ơ, à đây rồi.”

Khi rẽ qua một góc hành lang và đẩy cánh cửa dày nặng, một không gian hoàn toàn khác mở ra trước mắt.

Trần cao rộng rãi, ánh sáng chói lọi và trường quay chính hiện ra.

Tôi gần như bị choáng ngợp bởi những máy quay khổng lồ, dàn đèn công suất lớn và các nhân viên đang tất bật chạy quanh như kiến.

“Trời đất, Jun! Có vẻ nhà xuất bản đã đầu tư mạnh cho phim trường này đấy. Trông như bếp của mấy chương trình đầu bếp chuyên nghiệp vậy!”

“…Thật.”

Tôi cố gắng trả lời mà không để lộ sự bối rối.

Nếu chỉ đứng ngoài xem thì chắc sẽ rất phấn khích, nhưng tôi sắp là người đứng giữa đó để quay hình cơ mà!

Lý trí thì biết, nhưng phải đến khi chính mắt thấy hiện trường, áp lực mới thực sự đè nặng lên vai.

Khi tôi còn đang đứng đơ ra, Kelly đã phát hiện ra chúng tôi và nhanh chóng tiến lại gần.

“Chào buổi sáng, hai người! Bọn trẻ vẫn đang ngủ hả?”

“Chào buổi sáng. Vì còn chút thời gian trước khi quay nên tôi chưa đánh thức tụi nhỏ.”

Kelly gật đầu rồi dẫn chúng tôi đi tiếp.

“Phải rồi, tốt lắm. Vì phần quay đầu sẽ là của Jun trước. Nào, mình vào trong nói chuyện nhé?”

Cánh cửa phòng chờ vừa khép lại, tiếng ồn của phim trường lập tức bị cách âm gần như hoàn toàn.

Nhưng không vì thế mà nơi này yên tĩnh, phòng chờ có tiếng ồn của riêng nó, theo một cách… lấp lánh hơn.

Những tấm gương lớn viền đèn sáng rực bao kín các bức tường, giữa phòng là hàng loạt dụng cụ trang điểm sắp ngay ngắn, quanh đó là các giá treo quần áo với nhiều bộ trang phục đủ phong cách đang chờ được chọn.

Một không gian… như bước vào hậu trường của một show diễn thực thụ.

Tôi thật sự không hiểu vì sao lại cần nhiều người đến thế trong một phòng chờ như thế này.

Không khí bận rộn đến mức có cảm giác như đang ở sau hậu trường của một show thời trang quốc tế.

Và rồi, người mà tôi đoán chắc là “ông hoàng” của nơi này bước tới.

Một nghệ sĩ trang điểm mặc toàn đồ đen, trang điểm mắt mèo sắc sảo, môi mím lại đầy quyền lực.

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta lập tức đưa tay ra.

“Tôi là Melo Brown. Mong được làm việc cùng nhé.”

“Tôi là Jun. Rất mong được giúp đỡ ạ.”

Melo gật đầu vẻ hài lòng rồi lập tức dẫn tôi đến ngồi vào chiếc ghế trước gương, không cho tôi thời gian kịp nghĩ.

Tôi chỉ kịp liếc nhìn Cassandra như muốn gửi gắm hai đứa trẻ rồi ngồi xuống, cảm giác như sắp bị “xử lý toàn diện”.

Melo với ánh mắt sắc như dao lam và lớp makeup kiểu smoky cực kỳ đậm, đột ngột thò mặt sát vào tôi.

Dù cảm thấy hơi khiếp vía, tôi cố giữ vẻ mặt tỉnh bơ.

“Không tệ, không tệ. Nhưng… đừng nói hôm nay cậu định quay hình với bộ đồ này nhé?”

Tôi vội vàng lắc đầu.

“À không ạ, tôi có mang theo áo sơ mi.”

“Rất tốt. Tania, lấy đồ rồi ủi sẵn giùm tôi.”

Không ngoái đầu lại, Melo ra lệnh cho một trợ lý phía sau.

Rồi anh ta đạp nhẹ chân vào cần ghế, nâng tôi lên cao hơn và sau đó ngả hẳn phần tựa lưng ra sau.

“Rồi, thả lỏng đi nào.”

Phù xịch, tiếng ghế bật xuống khiến tôi giật mình.

Cảm giác khó chịu như đang nằm ở phòng khám nha khoa khiến tôi vô thức nhỏm người dậy.

Ngay lập tức, Melo và một trợ lý đã đứng bên cạnh nhấn vai tôi xuống như sợ tôi bỏ trốn.

…Tôi bắt đầu thấy hơi sợ.

Nhìn thẳng lên trần nhà, tôi thấy một phụ nữ với gương mặt sắc lạnh tiến lại gần, yêu cầu tôi nhắm mắt lại rồi đắp khăn ấm lên mặt tôi.

“……”

Sau đó thì…

Tôi không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Cảm giác như mặt mình vừa được… đưa vào phòng xông hơi mini vậy.

Cứ liên tục là bôi cái gì đó lên, rồi lau đi.

Tỉa lông mày. Lại bôi tiếp thứ khác, rồi lại lau.

Mặt thì lúc nóng ran, lúc lại mát lạnh…

Toàn bộ trải nghiệm ấy vừa lạ lẫm, vừa khiến tôi thấy… hơi sảng khoái.

Mặt mình chưa từng được “chăm chút” đến mức này.

Chẳng bao lâu sau, ai đó nâng ghế ngồi của tôi dậy.

Tôi chầm chậm mở mắt, và nhận ra gương mặt mình trông… sáng bừng hẳn lên.

Tôi khẽ thốt lên trong đầu, quả nhiên là bàn tay chuyên gia khác thật.

Thế là xong rồi nhỉ…? Tôi nghĩ vậy, nhưng chỉ được vài giây.

Ngay lập tức, một loạt kẹp tóc được gắn lên đầu tôi, rồi bước vào phần makeup chính thức.

Từ đây trở đi, có vẻ như một cuộc đại phẫu sắc đẹp đang diễn ra ngay trên gương mặt tôi.

Có lúc tôi muốn lên tiếng phản đối kiểu, “Màu đó… có chắc là nên bôi lên mặt không?”, nhưng rồi lại nghĩ “Ờ thì, mình biết gì đâu…”, thế là lại ngoan ngoãn để yên.

“Nhắm mắt lại nào.”

Vâng… dạ vâng, tôi gật đầu trong đầu rồi ngoan ngoãn nhắm mắt.

Lúc sau lại nghe: “Ngẩng cằm lên… rồi hạ xuống… tốt lắm.”

“Giờ thì mở mắt. Nhìn lên trên nào.”

Vâng… Ể? Ối?!

Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng thì đã chải mascara lên lông mi tôi.

Chẳng phải hơi quá đáng rồi sao…?

Đến khi cây cọ dính son môi có chút ánh đỏ lướt qua môi tôi, tôi đã muốn hét lên trong lòng.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc (và có phần đáng sợ) của Melo, tôi không dám hé một lời.

Tôi thậm chí còn không đủ sức ngăn Cassandra đang… quay lại toàn bộ quá trình một cách say mê ở phía sau.

“OK. Giờ thì thay đồ nhé.”

Sau khoảng thời gian dài lê thê với lớp trang điểm, đến lượt fitting.

Tôi đinh ninh sẽ mặc cái áo sơ mi mà mình đã chuẩn bị. Nhưng… không.

Một người phụ nữ khác xuất hiện tự giới thiệu là stylist và bắt đầu ướm thử từng bộ đồ lên người tôi, kể cả chiếc áo sơ mi tôi mang theo.

Rồi chị ấy dúi vào tay tôi một chồng áo khác và bảo.

“Thay mấy cái này rồi ra cho tôi xem.”

…Không biết có phải ảo giác không, nhưng sao ai ở đây cũng có vẻ hơi đáng sợ thế nhỉ.

Phải đến khi bước vào phòng thay đồ kín đáo, tôi mới thở phào một cái.

Tôi thả người ngồi phịch xuống ghế, lặng lẽ thở dài.

Mới chỉ bắt đầu thôi mà đã cảm thấy cạn kiệt cả thể xác lẫn tinh thần rồi.

Đây đâu phải chụp hình poster phim bom tấn gì… chỉ là ảnh cho sách công thức thôi. Sao lại phải trịnh trọng đến mức này chứ…?

“……”

Nhưng tôi biết mình không rành về những việc kiểu này.

Bất kỳ ai ở đây cũng hiểu rõ ngành này hơn tôi gấp nhiều lần, nên tốt nhất là cứ im lặng làm theo.

Tôi thay đồ thật cẩn thận, cố không làm dính lớp trang điểm lên cổ áo.

Khi tôi bước ra, Melo và stylist đã đứng đợi sẵn, ngay lập tức bắt đầu nhận xét như đang ở buổi casting.

“Ổn đó.”

“Không tệ, nhưng thử mặc cái gì đó sang trọng và lạnh lùng hơn xem.”

Sang trọng? Lạnh lùng á? Mình sắp chụp với hai đứa nhóc mà…

Tôi muốn nói lại, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì ánh mắt tôi đã vô thức lướt về phía tụi nhỏ.

Cassandra đứng cạnh xe đẩy, giơ ngón cái lên như muốn trấn an tôi.

Hai nhóc thì vẫn ngủ ngon lành, chưa biết trời đất gì.

Trong khi tôi còn đang loay hoay, Melo và stylist tiếp tục bàn bạc.

Sau đó họ dúi thêm vài bộ đồ nữa vào tay tôi rồi… “Đi thay tiếp.”

Và thế là lần thay đồ thứ ba bắt đầu.

Cuối cùng, sau khi mặc được bộ họ ưng ý, tôi được chỉnh lại tóc lần cuối và dặm lại lớp trang điểm.

Ngay lúc ấy, bọn trẻ thức dậy.

“Bố ơiii~”

“Ừ, Lenny dậy rồi à?”

Tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ, tôi nghĩ con sẽ hoảng lắm…

Nhưng Lenny chỉ ngó quanh vài lượt, rồi gật đầu như nhớ ra hôm nay là ngày chụp hình.

Cậu nhóc vỗ tay một cái, sau đó quay sang nhìn tôi, cười rạng rỡ.

“Bố đẹp quá à~?”

“Ờ… ừm… cảm ơn nha.”

“Trời ơi, đúng là một em bé đáng yêu quá trời~”

Melo vỗ tay rối rít rồi sà lại gần Lenny, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng.

Lúc đó, tôi buộc phải hỏi một điều mình đang thấp thỏm nãy giờ.

“Đừng nói là… mọi người cũng định trang điểm cho tụi nhỏ đấy nhé?”

May là không có.

Tuy không trang điểm, Lenny vẫn được thay đi thay lại rất nhiều món như mũ, phụ kiện, khăn choàng, v.v.—mặc vào rồi lại cởi ra, thử hết cái này đến cái khác.

May mắn là con không cần tự mình thay đồ nên trông không có vẻ mệt mỏi gì.

Thậm chí Lenny còn có vẻ… thích thú với việc ấy nữa cơ.

Ngược lại, Luca vừa dậy đã được ăn sáng thì lại rất dứt khoát từ chối để người khác chạm vào.

Thế là cuối cùng, tôi phải đích thân thay đồ cho con.

“Xong rồi! Đúng là bé con của bố đẹp trai quá.”

Tôi cười, bẹo má Luca một cái.

Con ngẩng lên nhìn tôi, nghiêng đầu một chút rồi cười hì hì.

…Không lẽ, con cũng thích gương mặt có trang điểm của bố hả?

Nếu vậy thì hơi rắc rối đấy nha.

Dù gì đi nữa, tôi cũng thấy mừng vì Luca không quá căng thẳng ở một nơi lạ và đông người thế này.

Bé con của bố đúng là càng ngày càng giỏi giang.

“Bố ơi~! Con đội mũ đẹp quá nè!”

Lenny chạy lại khoe tôi chiếc mũ thủy thủ màu trắng sọc xanh vừa được thử.

Mặt mũi rạng rỡ, trông rất tự hào.

“Ừ, mũ này hợp với Lenny lắm.”

Lenny cười toe rồi quay sang Cassandra đang cầm máy ảnh, giơ tay làm dấu V cực đáng yêu.

“Au-oa~”

“Ừ, đẹp quá ha? Luca có muốn đội thử không?”

“Ừm~”

Lenny đưa mũ cho Luca, thằng bé lập tức chăm chú nhìn chiếc mũ từ mọi góc như đang nghiên cứu một kho báu.

Nhìn cảnh đó đáng yêu quá mức, tôi rút điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này.

Quả nhiên, công lớn trong việc giúp Luca bớt rụt rè ở chỗ đông người chắc chắn là thuộc về Lenny rồi.

***

Tôi cứ nghĩ rằng ngay sau khi trang điểm và thay đồ xong là sẽ bắt đầu chụp hình, nhưng hóa ra không phải vậy.

“Người mẫu chuẩn bị xong rồi đúng không ạ? Vậy tạm thời… xin hãy chờ thêm chút nhé.”

Một nhân viên hậu trường đến kiểm tra tình hình rồi… biến mất không quay lại.

Kết quả là tôi phải ngồi đợi khá lâu.

Trong khi đó, các nhân viên khác thì người thì thu dọn đạo cụ, người thì thảo luận gì đó liên quan đến buổi chụp kế tiếp.

Thỉnh thoảng vẫn có người ghé qua hỏi han xem tôi có mệt không.

Lenny và Luca vẫn ngoan ngoãn chơi trong xe đẩy, với sách tranh và bàn phím phát âm thanh mà tôi đã cẩn thận chuẩn bị từ trước.

Quả là may mắn vì tôi đã mang theo đủ mọi thứ cho tụi nhỏ.

Cassandra thì tiếp tục vừa chăm bọn trẻ vừa quay video và chụp ảnh lia lịa, tôi cố gắng ngó lơ như không thấy gì.

Và đúng lúc đó… Evan xuất hiện.

“Biên tập viên.”

Phòng chờ vẫn vang lên tiếng nhạc nền nhẹ nhàng, mọi người thì mải mê làm việc hoặc trò chuyện nên chẳng ai chú ý đến cuộc hội thoại nhỏ giữa tôi và Evan.

“Trông anh hôm nay tuyệt lắm. Nếu tôi không biết Jun là ai, mà ai đó bảo anh là một ngôi sao nổi tiếng thì tôi cũng tin ngay.”

“Cảm ơn anh.”

Tôi trả lời đơn giản. Giả vờ khiêm tốn thêm nữa chỉ càng làm không khí trở nên gượng gạo.

“Nhưng mà… tôi không ngờ anh lại tới đây hôm nay.”

“Tôi vẫn cố gắng đến phim trường nếu lịch trình cho phép. Như vậy tôi có thể can thiệp với đạo diễn trong trường hợp có vấn đề gì cần điều chỉnh. Dù sao tôi vẫn rất tin tưởng Kelly và cả đội, nhưng mà…”

Đúng là kiểu người làm sếp thì chắc tôi khó thở lắm.

Evan thể hiện rõ tinh thần workaholic, rồi đột ngột bật cười nhẹ nhõm xen chút tự giễu.

“Lúc sáng tôi có gặp luật sư. Tiện thể xong sớm nên ghé qua được.”

“À…”

“Vẫn còn một vài chi tiết trong hồ sơ ly hôn bị thiếu, nên phải bổ sung.”

“À, vâng…”

…Tôi phải nói gì đây? Không thể nào thốt ra mấy câu sáo rỗng kiểu “Thật tiếc quá” được.

Sau một thoáng do dự, tôi hỏi khẽ.

“Anh… ổn chứ ạ?”

“Ừ, không sao đâu. Dù việc thủ tục ly hôn này nghe nói sẽ còn kéo dài nửa năm nữa, cũng hơi phiền toái thật.”

“Lâu vậy cơ ạ…”

“Ừ. Và giờ thì chẳng ai không biết nữa rồi, thế mới càng rắc rối.”

“Anh nói là… cả gia đình đều đã biết rồi sao?”

Evan gật đầu.

“Phải. Tôi vốn không định công khai sớm thế này. Nhưng mà… ai cũng biết Grace đã sinh con rồi, nên tôi cũng chẳng còn cách nào để giấu nữa.”

Nghe cũng hợp lý thật.

Một người đàn ông từng hoàn hảo đến không chê vào đâu được, nay lại rơi vào tình cảnh này…

Dù tôi không đặc biệt yêu quý anh ta, nhưng cũng thấy thật sự tiếc thay.

“Tuy vậy, chắc gia đình anh cũng ủng hộ và ở bên anh nhiều chứ? Còn hơn là phải giấu giếm và chịu đựng một mình…”

Tôi cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện sang một phía tích cực hơn.

Nhưng phản ứng của Evan lại khiến tôi bất ngờ.

“…Tôi cũng không chắc. Vì có vài người trong nhà lại không ủng hộ chuyện ly hôn, họ bảo tôi nên sống tiếp như vậy.”

“Vâng…?”

“Họ nói y hệt như Grace. Rằng nếu vốn đã định nhận con nuôi thì… việc cô ấy sinh con cũng đâu khác gì?”

Gì cơ…?

Tôi sửng sốt. Không biết Evan có đoán ra tôi đang nghĩ gì không, nhưng anh ấy bật cười chua chát.

“Bên nhà Grace cũng thuộc loại có thế lực trong giới mà.”

“À…”

“Thật ra… Vanessa mà chúng tôi mới mời về làm đồng tác giả, cũng là người mà nếu không nhờ Grace thì tôi khó có thể mời được.”

Nói đến đây, Evan im lặng vài giây như đang cân nhắc điều gì đó.

Rồi anh ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi, giọng đột nhiên rất nghiêm túc.

“Vì vậy, khi cuốn sách này ra mắt, tôi thật lòng mong muốn người được chú ý là anh Jun, chứ không phải cô ấy.”