Tôi cũng từng nghĩ có lẽ là như vậy… và xem ra, Evan thực sự đã kết hôn với Grace dựa trên điều kiện.
Nếu không phải thì làm sao những người trong gia đình lại có thể nói ra những lời như thế.
“Đau đầu thật. Tiêu hao cảm xúc cũng kinh khủng nữa… Dù sao đi nữa thì đây không chỉ là vấn đề giữa tôi và Grace, mà còn là chuyện hai bên gia đình rạn nứt nên chắc càng nặng nề hơn.”
Không cần hỏi cũng biết chắc chắn là tiền bạc đã qua lại, nên dù có muốn cắt đứt một cách dứt khoát thì cũng không dễ gì.
Có lẽ phải nghĩ rằng mối quan hệ đối tác kinh doanh từng gắn kết nhờ hôn nhân, giờ lại trở nên tệ hơn cả kẻ thù.
“……”
Lúc chúng tôi mới gặp nhau, tôi chưa từng nghĩ sẽ cảm thấy thương hại người này, cũng chưa từng ngờ mối quan hệ lại có thể đan xen sâu sắc đến thế.
Nhưng mà, chuyện đó thì để sau. Bảo tôi mong muốn được chú ý nhiều hơn cả Vanessa sao…
Ngay từ đầu cô ấy là một influencer nổi tiếng đến mức có thể được Grace, một người “có điều kiện” mời hợp tác thông qua các mối quan hệ.
Làm sao mà tôi có thể nổi bật hơn một người như vậy.
Tất nhiên, việc tôi nghĩ Vanessa là một người tốt lại là chuyện khác. Dù sao tôi vẫn muốn là người được chú ý nhiều nhất.
Dù chỉ là miễn phí tiền thuê trong một năm, nhưng tôi cũng đã có được văn phòng, hơn nữa số lượng nhân viên cũng sắp tăng từ một lên hai người rồi.
Càng nghĩ càng thấy khó trả lời nên tôi đành im lặng.
Thế nhưng liếc nhìn Evan bằng ánh mắt kín đáo, tôi thấy anh ta không chỉ u sầu mà còn như thể đã rơi vào trạng thái trống rỗng.
Ngay cả việc kể những chuyện cá nhân mà trước kia sẽ không bao giờ làm cũng cho thấy rõ điều đó… Có lẽ anh ta thực sự tin vào câu nói “bạn bè” mà hôm đó đã thốt ra.
Rốt cuộc thì con người khi yếu đuối sẽ dễ mềm lòng hơn mà.
Một năm… không, chỉ vài tháng nữa thôi, tôi chắc chắn anh ta sẽ hối hận vì đã sống như thế này.
Mà nghĩ đến chuyện đó lại thấy tội nghiệp. Cảm giác như đang rắc muối lên vết thương của người ta vậy. Cuối cùng, tôi cất giọng nói khẽ.
“…Tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi cũng rất biết ơn vì đã được trao cơ hội này.”
Đôi mắt của Evan hơi mở lớn.
“Tôi đã muốn cảm ơn anh một cách đàng hoàng từ lâu rồi, nhưng lại chẳng có dịp nào.”
Tất nhiên ban đầu tôi đồng ý là vì khoản tạm ứng, nhưng dù sao đi nữa, việc trở thành tác giả của một cuốn sách công thức được bày bán tại nhà sách cũng là cơ hội để tôi phát triển thêm một bậc trên con đường influencer.
Hơn nữa, dù có tham gia với danh nghĩa là “thợ làm bánh tại gia”, nhưng các tác giả khác đều là những người có sự nghiệp vững vàng theo cách riêng của họ.
Giữa những người ai cũng tài năng và nổi bật, tôi chỉ may mắn có được một chỗ nhờ vào điểm đặc biệt là cha đỡ đầu của các bé, nên việc tôi cảm thấy biết ơn Evan vì đã chọn mình hoàn toàn là điều đúng đắn.
Vì biết đâu đấy, có người còn muốn bỏ tiền ra để được tham gia chứ không phải nhận trước tiền nhuận bút như tôi.
Evan khẽ cười.
“Đừng hiểu lầm. Khi ấy, tôi thực sự nghĩ với tư cách biên tập viên rằng câu chuyện của anh là điều chạm đến trái tim người đọc nhất, nên mới ngỏ lời mời.”
“Dù vậy thì… lòng biết ơn vẫn là lòng biết ơn.”
“À, tất nhiên, tôi cũng nghĩ rằng tay nghề làm bánh của anh chẳng hề thua kém ai.”
Chắc là vì phần làm bánh đó dựa khá nhiều vào kỹ năng điêu luyện của bậc thầy rồi, nên nghe vậy cũng hợp lý.
“Còn chuyện tôi muốn anh nổi bật hơn Vanessa, là vì tôi thấy công thức và bài phỏng vấn của anh đủ xuất sắc để làm được điều đó. Nếu có thể thì tôi muốn cả ảnh chụp cũng hoàn hảo không chê vào đâu được. Thế nên, đừng cảm thấy quá áp lực.”
Không phải như vậy đâu… Tôi đã thấy đủ áp lực rồi ấy chứ.
Nhưng dù sao tôi vẫn cảm kích trước sự quan tâm đó nên chỉ khẽ gật đầu. Rồi chợt nhớ ra điều gì, tôi lên tiếng hỏi.
“Vậy… sau khi các thủ tục pháp lý hoàn tất, anh đã nghĩ đến chuyện gì sẽ làm tiếp theo chưa?”
Trước đây anh ta từng nói sẽ quay về trụ sở chính.
Thế nhưng Evan lại im lặng một lúc rồi đáp.
“…Tôi không biết. À, mà thật ra là cũng biết.”
“…?”
Tôi đang hỏi về dự định tương lai của anh ấy, nhưng có vẻ như Evan lại đang nhớ về những cuộc trò chuyện với gia đình nên trả lời theo một hướng hoàn toàn khác.
“Chắc tôi phải tái hôn. Không nên kéo dài chuyện này quá lâu.”
“À, tôi không có ý hỏi chuyện đó… Với lại, vừa mới ly hôn xong mà tái hôn ngay cũng đâu phải chuyện dễ.”
“Đúng vậy. Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy mệt.”
“Ừm… Hay là, chuyện tái hôn thì đừng bận tâm đến ý kiến của người khác, cứ chờ đến khi anh thật sự gặp được một tình yêu mới thì hãy nghĩ đến. Kết hôn đâu phải nghĩa vụ, có thể sẽ đến lúc anh thực sự muốn cưới vì tình cảm cũng nên.”
Biết là có thể hơi vô duyên, nhưng tôi vẫn kể ra câu chuyện về một người mà tôi biết, người đã yêu và trân trọng tình yêu hơn bất kỳ ai.
“Trong số bạn tôi, có một người từng gặp được tình yêu đời mình và quyết định kết hôn mà không hề ngoảnh lại.”
Tôi chợt nhớ đến gương mặt của Austin khi anh ta quả quyết rằng đứa con trong bụng người yêu của Greg không thể là con của Greg. Nhưng Greg lại nói rằng điều đó không quan trọng.
“Dù có người nghi ngờ rằng người sắp làm vợ anh ấy đang mang thai đứa con của người khác, cậu ấy vẫn yêu cô ấy đến mức không chút do dự, không tra hỏi, cứ thế mà tiến tới hôn nhân.”
Thậm chí Greg còn từng hỏi tôi, nếu hỏi ra mà đứa bé thực sự không phải là con mình thì phải làm sao. Dù biết rằng chỉ cần nói ra, Rachel sẽ thất vọng vô cùng.
“Thật là… khó tin nổi là có người như vậy. Anh thì sao, Jun? Anh có thể làm thế không?”
“Tôi cũng không biết nữa. Vì tôi chưa từng yêu ai sâu đậm đến mức ấy. Nhưng mà… bạn tôi trông thực sự hạnh phúc.”
“Với tôi thì chuyện đó thật vô lý. Nếu sau này mọi thứ đều bị phơi bày là dối trá thì sao? Cả đứa trẻ, lẫn tình yêu của người bạn đời nữa.”
Evan lắc đầu. Giọng anh ta cứng rắn đến mức nếu chuyện đó xảy ra với người quen của anh ta, có lẽ anh ta sẽ xách cơm hộp đi theo để phản đối đám cưới đến cùng.
“Cái cảm giác bị phản bội lúc đó… phải chịu đựng thế nào đây? Với anh ta, sẽ chẳng còn gì cả. Tiền bạc, thời gian, tình cảm, đã dốc hết vào đó, vậy mà thứ nhận lại lại là con số không.”
Tất nhiên, anh ta nói hoàn toàn có lý. Nhưng nếu là Greg mà tôi biết thì… có lẽ cậu ấy sẽ không nghĩ như vậy.
“Có phần hơi quá lãng mạn, nhưng… tôi nghĩ bạn tôi sẽ nói rằng điều quan trọng là cậu ấy đã không nghi ngờ người mình yêu, và đã yêu hết mình mà không để lại nuối tiếc.”
Nói ra rồi, tôi cũng thấy thật vô phương cứu chữa.
Đến mức nếu ai đó bảo tôi là kẻ điên vì đánh đổi cả đời vì một cuộc tình thì chắc cũng chẳng sai.
Thật đấy… đúng là chuyện điên rồ.
Dù vậy… mỗi khi nhớ đến Greg và Rachel, hai người luôn trông hạnh phúc vô cùng khi ở cạnh nhau…
“Có thể ai đó sẽ cho rằng cậu ấy thật ngốc, nhưng tôi nghĩ cũng có thể xem đó là sự dũng cảm.”
“Tôi thì không biết nữa. Có lẽ vì chưa từng chứng kiến tận mắt… Nhưng kể cả có thể chấp nhận và sống cùng mọi thứ đi chăng nữa, thì nếu một ngày tình yêu phai nhạt, chuyện đó cũng sẽ rất đau lòng.”
“Nhưng chẳng phải đến lúc đó, họ cũng sẽ có trách nhiệm với những gì cả hai đã cùng nhau gây dựng sao?”
“Dù có thể sống với nhau và mỉm cười như thánh nhân, thì khoảnh khắc trái tim đổi thay… địa ngục sẽ bắt đầu từ lúc ấy. Người kia cũng sẽ nhận ra thôi. Và nếu một người từng sống bằng tình yêu như vậy lại gặp được một tình yêu mới, thì tôi cũng không biết chuyện sẽ đi đến đâu nữa.”
Thành thật mà nói, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Về khả năng tình yêu của Greg dành cho Rachel sẽ phai nhạt, và cậu ấy sẽ muốn ở bên một người khác.
“Cảm xúc là thứ thay đổi theo thời gian, và không có đam mê nào là vĩnh cửu. Chính vì thế, người ta mới cố gắng giữ cho mình một điểm tựa, để khi mọi thứ lung lay, họ không gục ngã. Nếu không nghĩ đến điều đó mà chỉ sống theo cảm xúc nhất thời, thì sau này lấy gì để chịu trách nhiệm cho tất cả?”
“Anh nói đúng.”
Giọng của Evan lúc này vô cùng nghiêm túc. Có lẽ bởi hoàn cảnh hiện tại của anh ta khiến mọi lời nói đều trở nên nặng nề.
Ban đầu tôi chỉ định kể một câu chuyện nhẹ nhàng, như một cách xoa dịu và giúp anh ta bớt áp lực về chuyện tái hôn. Nhưng nhìn anh ta lúc này, cứ như đang nhìn vào chính mình qua những gì tôi kể.
Lắng nghe từng lời phản bác rõ ràng của Evan, tôi cũng vô thức tưởng tượng ra viễn cảnh tồi tệ mà anh ta nói.
Rồi lại cố hình dung hình ảnh một cặp đôi không thể sống thiếu nhau, như Greg và Rachel.
“…Nhưng mà, nếu cứ mãi nghĩ đến những điều tồi tệ chưa xảy đến, rồi không thể sống trọn vẹn với tình yêu hiện tại… thì cũng có phần đáng tiếc, đúng không?”
“Đúng vậy. Có lẽ là vì tôi chưa từng yêu cô ấy nhiều đến mức ấy.”
“Không, ý tôi không phải là thế…”
“Nhưng Jun này, không phải ai cũng yêu và kết hôn như trong phim đâu.”
Evan nói rồi khẽ cười, một nụ cười vừa chua chát vừa bất lực.
***
Lẽ ra tôi không nên đưa ra lời khuyên một cách thiếu suy nghĩ như thế.
Cuộc trò chuyện như một cơn bão xoay quanh chủ đề tình yêu. Không, gọi là tranh luận thì đúng hơn. Mà không, nghe như tranh luận cũng chưa hẳn…
Dù sao sau cuộc nói chuyện đó, Evan bảo có lẽ mình hơi kích động rồi tạm rời khỏi chỗ ngồi.
Trong lúc đó buổi chụp hình bắt đầu, tôi và bọn trẻ được hướng dẫn lên khu vực set quay.
May mắn là các bé trông có vẻ rất vui. Vừa được ăn no, lại mặc đồ đẹp, mà dường như còn thấy ‘bố hôm nay trông xinh’ nữa nên tâm trạng có vẻ càng tốt hơn.
Chỉ có tôi là đầu óc hơi choáng váng, mà người thì đang căng cứng hết cả lại vì hồi hộp…
“Hôm nay sẽ quay hai phần. Một là phần làm bánh theo công thức, sẽ quay từng bước một cách chi tiết. Phần còn lại là ghi lại những khoảnh khắc tự nhiên giữa tác giả và các bé.”
Sau khi chuyển đến phim trường, Melo cùng các điều phối viên chỉnh lại trang phục cho tôi và bọn trẻ, trong khi Kelly cùng đạo diễn hình ảnh lại gần để giải thích thêm.
“Để bắt được những hình ảnh thật tự nhiên, buổi quay sẽ kết hợp giữa chụp ảnh và quay video cùng lúc. Mọi người cứ thoải mái hành động, đừng quá để tâm đến ống kính. À, âm thanh sẽ không thu vào nên cứ thoải mái trò chuyện nhé.”
“Vâng, vâng.”
Tôi cũng không chắc mình có đáp lại một cách bình thường không nữa. Cảm giác tim đập nhanh hơn mọi khi vì hồi hộp, nhưng tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể.
“Chúng tôi muốn hoàn thành phần quay với các bé trước, tránh để các bé bị mệt.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Tôi vừa gật đầu vừa dịu dàng ôm lấy bọn trẻ đang ngồi quanh bàn bếp.
“Điểm nhấn của buổi chụp hôm nay là không khí ấm cúng, tự nhiên giữa các thành viên trong gia đình. Ở nhà, anh có hay nấu ăn cùng các bé không?”
Làm gì có chuyện đó chứ…
Tôi chỉ cười gượng và lắc đầu thay cho câu trả lời. Thầm nghĩ, mấy người này chắc chắn chưa từng trông con bao giờ rồi.
Ngay lúc đó, đạo diễn hình ảnh liền đưa ra vài tấm ảnh mẫu có tư thế và bố cục gợi ý để tôi tham khảo cùng bọn trẻ.
“Chúng tôi nghĩ kiểu này sẽ rất hợp với không khí hôm nay.”
Trong ảnh, đứa bé lớn đang đứng trên một chiếc bục, phụ bố mẹ nhào bột, còn em bé nhỏ hơn thì được bế trên tay hoặc chơi với bột trên mặt bàn.
Hiểu rõ được concept “lớp học nấu ăn cùng các bé”, tôi đặt Lenny lên chiếc bục đã chuẩn bị sẵn.
May mà bục đã được bọc cao su nên không lo con bị trượt hay ngã.
“Nào, Lenny giúp bố nhào bột nhé. Con làm được đúng không?”
“Dạaa!”
Giọng đáp lanh lảnh của con khiến không khí cả phim trường như cũng ấm lên theo.
Chỉ cần tôi làm tốt nữa thôi. Chỉ mình tôi thôi. Nhưng vì quá căng thẳng mà tôi bắt đầu cảm thấy tầm nhìn bị thu hẹp lại.
Không được, thế này là không ổn. Phải thật tự nhiên, tự nhiên nào…
Tôi thầm nhắc nhở bản thân, vừa chăm chú để mắt đến Lenny thì nhận ra Luca đang có nguy cơ vươn chân ra khỏi bàn, quá nguy hiểm.
Tôi liền ôm lấy thằng bé bằng một cánh tay.
Chụp lên có gượng gạo thế nào thì tính sau, trước hết là phải đảm bảo an toàn cho bọn trẻ đã.
“Rồi, rất tốt! Bật đèn nào…!”
Dù trường quay vốn đã sáng, nhưng khi ánh đèn được bật lên, không gian còn rực rỡ hơn nữa.
Tôi muốn nhìn xem máy quay ở đâu, nhưng mọi thứ chìm trong bóng tối khiến tôi chẳng phân biệt được.
“Máy số 2 nghiêng về bên trái chút nữa… Rồi, ổn rồi. Nào, Action!”
“Ack!”
Tiếng kêu bật ra từ miệng tôi khi bất ngờ bị Luca túm lấy tóc. Cổ tôi gập lại vì lực kéo đột ngột, đau đến mức phải bật ra tiếng.