Sau khi Lenny cựa quậy tìm được chỗ trên ghế sô pha, tôi ngồi xuống kẹp hai đứa trẻ ở hai bên.
Kelly ngồi cạnh chiếc máy quay lớn ở phía đối diện, đầy hứng khởi bắt đầu cuộc phỏng vấn. Có vẻ cô ấy khá hài lòng với những cảnh quay đã thực hiện được cho đến giờ nên trông tâm trạng rất tốt.
"Công thức nấu ăn thì đương nhiên rồi, cả nội dung về những chiếc bát mà anh đã tự tay làm cùng bọn trẻ tôi cũng đã nắm rõ. Vậy nên hôm nay chúng ta thử nói chuyện khác một chút nhé?"
Tôi hơi ngớ người, bật cười khe khẽ rồi phản đối.
"Không phải chứ, chuyện này khác hẳn lúc đầu mà Kelly. Cô lừa tôi đấy à?"
Rõ ràng cô ấy bảo sẽ quay video dựa trên những buổi phỏng vấn trước đây nên không cần căng thẳng cơ mà.
Kelly cười đầy ẩn ý rồi lập tức đi vào câu hỏi đầu tiên.
"Với tư cách là một người bố trẻ đang nuôi hai đứa con, điều khó khăn nhất là gì ạ?"
"Ừm..."
Tôi lặng lẽ nghiền ngẫm câu hỏi.
Cô ấy đang nói về khía cạnh kinh tế? Hay là đang đề cập đến phương diện khác?
Tôi đang phân vân chốc lát xem nên trả lời thế nào cho ổn thỏa thì Kelly hỏi cụ thể hơn.
"Ví dụ như, có lẽ anh cũng không dễ dàng ra ngoài chơi với bạn bè vào buổi tối đâu nhỉ."
À, vấn đề kiểu đó. Tôi buột miệng đáp.
"Chuyện đó thì không sao ạ. Vì tôi không có bạn."
"À..."
Kelly lặng người đi, còn Lenny thì giật mình ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi hỏi.
"Bố ơi, bố không có bạn ạ?"
Thằng bé đặt bàn tay nhỏ xíu của nó lên tay tôi và hỏi với vẻ kinh ngạc, có vẻ như việc bố không có bạn bè đã gây ra một cú sốc không nhỏ cho con.
"Không phải, ý bố là. Ừm, Lenny cuối tuần nào đến nhà thờ cũng chơi búp bê, chơi đuổi bắt với các bạn rất vui đúng không? Bố không có bạn bè để chơi cùng như thế. Đương nhiên là bố cũng có bạn chứ! Chỉ là mọi người đều bận rộn làm việc nên..."
Dù không hiểu sao càng nói càng thấy ngượng nghịu, tôi vẫn kiên quyết nói cho xong.
"Dù sao đi nữa, việc còn trẻ cũng không có gì đặc biệt khó khăn. Ngược lại, mọi người xung quanh còn nói rằng may mắn là tôi đang ở độ tuổi hai mươi nên mới đủ sức khỏe để chống đỡ."
"Nhưng mà hai mươi lăm chẳng phải là độ tuổi người ta muốn vui chơi nhất sao? Hẹn hò nữa."
"Tôi vốn dĩ không có hứng thú với chuyện đó..."
Cảm thấy hình như nên lái chủ đề cuộc trò chuyện sang hướng khác một chút, tôi vô thức sửa lại câu trả lời vừa buột ra.
"Trước đây tôi không thực sự biết cách để sống vui vẻ."
"Trước đây ạ? Vậy thì gần đây đã khác rồi sao?"
Tôi vừa vuốt tóc Lenny trông vẫn còn bàng hoàng vì lời bố không có bạn bè, vừa nói.
"Vâng. Dạo này ngày nào tôi cũng trăn trở xem làm thế nào để có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn."
Tôi trước đây chẳng hề quan tâm đến những thứ như nội thất, giờ đã bắt đầu nghĩ đến sự hài hòa về màu sắc giữa chăn ga gối đệm và rèm cửa.
Tôi giải thích rằng từ một cuộc sống gần như không bao giờ bật đèn, tôi đã nhận ra sự tuyệt vời của ánh sáng, rồi bắt đầu đi khắp các ngóc ngách của những khu vực trong siêu thị mà trước đây tôi còn chẳng biết là nó tồn tại.
"Nếu như trước đây ngày nào tôi cũng chỉ tìm những thứ tiện lợi, rẻ tiền, quen thuộc, thì bây giờ tôi đang hướng sự chú ý đến những thứ đẹp hơn, chất lượng tốt hơn dù có đắt hơn một chút, và những thứ có thể khiến cuộc sống trở nên đa dạng, phong phú hơn."
"Đúng là một sự thay đổi lớn."
"Vâng. Thật ra thì trước đây không làm gì nên cơ thể thoải mái hơn nhiều... nhưng bây giờ dù bận tối mắt tối mũi tôi lại thấy hạnh phúc hơn hẳn."
Giờ đây, tôi đang sống một cuộc đời không ngừng thử thách những điều mới mẻ.
"Tất nhiên, đôi lúc giữa chừng tôi cũng cảm thấy quá sức, và cũng có những khi bị bủa vây bởi sự bất an và lo lắng."
Tôi nhớ lại khoảng thời gian đã qua rồi khẽ mỉm cười.
"Dù vậy, tôi cũng khám phá ra được thật nhiều điều mới mẻ, và cũng gặp được rất nhiều người mà tôi thấy biết ơn."
Thế giới không hề thay đổi và vẫn luôn như vậy, nhưng...
"Vì tôi muốn thay đổi nên dường như từ một lúc nào đó, tôi đã bắt đầu sống một cuộc đời hoàn toàn khác."
Bởi vì tôi đã nhận ra rằng chỉ thở và cử động cơ thể thôi thì không có nghĩa là đang thực sự sống.
"Nhưng mà bản thân việc thay đổi chắc chắn không phải là chuyện dễ. Phải chăng chính bọn trẻ là người đã cho anh dũng khí đó?"
"Vâng. Mỗi khoảnh khắc tôi đều nhận được sức mạnh phi thường từ bọn trẻ. Tình yêu và năng lượng tỏa ra từ chúng thật sự rất mạnh mẽ. À, tất nhiên..."
Trong thoáng chốc, rất nhiều cảnh tượng vụt qua tâm trí tôi như đèn kéo quân.
Luca ném cái thìa ăn cơm xuống sàn nhà mà tôi vừa mới cất công dọn dẹp xong. Lenny bỏ thừa cơm không chịu ăn.
Luca từng có lúc ngoan ngoãn nằm yên khi được tắm gội dường như chỉ là quá khứ, giờ đây lại tuyên bố thủy chiến mỗi khi đi tắm.
Lenny tưởng chừng lúc nào cũng hiền lành ít nói nhưng lại ngấm ngầm bướng bỉnh, và còn tung ra đòn tấn công 'Tại sao?' bất kể lúc nào.
Luca cứ đi được một chiếc tất là lại chạy biến. Lenny dạo này lại nhất quyết đòi đi tất chiếc này chiếc kia.
"..."
Tôi khẽ lắc đầu, tạm gạt những khoảnh khắc khó khăn vì bọn trẻ sang một góc trong tâm trí. Bây giờ chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp thôi.
Nhưng Kelly là một người phỏng vấn dày dạn kinh nghiệm.
"Có những lúc vui, nhưng chắc chắn cũng có những khoảnh khắc khó khăn vì bọn trẻ chứ."
"Ừm..."
Tôi cúi nhìn hai đứa trẻ đang ngồi dựa vào người mình.
Lenny là đứa bé đã hiểu chuyện, nhìn tôi từ phía sau cặp kính râm với ánh mắt như muốn nói 'Không đời nào, không thể nào'.
Để Lenny không phải thất vọng, tôi nhẹ nhàng hôn lên đầu thằng bé rồi khẽ bóp nhẹ vai con một cái.
Lenny nhà chúng ta, không ngờ thằng bé cũng không có lương tâm lắm nhỉ...
Luca còn chưa có khái niệm về lương tâm, thì đang dựa đầu vào bụng tôi, ngồi đung đưa chân. Trông cu cậu như sắp ngủ gật đến nơi vậy.
Nghĩ lại thì hình như hồi làm lễ rửa tội, ba chúng tôi cũng đã ngồi thế này rồi ngủ thiếp đi thì phải.
"Trong quá trình quay video YouTube mỗi ngày và theo dõi quá trình trưởng thành của bọn trẻ, tôi có thể thấy được chúng lớn nhanh đến nhường nào."
Tôi không trả lời thẳng mà lái sang chuyện khác.
"Có lẽ vì vậy mà dù đôi khi có những khó khăn trong việc nuôi dạy con cái, thay vì cảm thấy vất vả, tôi lại luôn thấy tiếc nuối nhiều hơn."
"Ra là vậy."
Có lẽ thấy rằng khó mà moi thêm được câu trả lời nào khác từ tôi, Kelly bèn đổi chủ đề.
"Vậy thì bây giờ chúng ta nói về công việc chính của tác giả nhé?"
"Vâng."
"Thông thường, những YouTuber mà tôi biết thường tập trung chủ đề video vào một lĩnh vực duy nhất, ví dụ như game, âm nhạc, nấu ăn, vân vân..."
"Vâng, thường thì là vậy."
"Nhưng mà YouTube của tác giả lại có rất nhiều video thể hiện tài năng xuất sắc trong các lĩnh vực đa dạng, đến mức thực sự xứng với từ 'toàn năng'."
"Thật ra ban đầu tôi cũng không hề có ý định đó, nhưng rồi cứ thế mà thành... Tôi muốn làm nhiều thứ cho bọn trẻ, nhưng chi phí lại khá là gánh nặng nên tôi đành thử tự làm cái này cái kia, rồi những video đó cứ thế tích góp lại và tự nhiên trở thành như vậy thôi."
"Dù vậy đi nữa, từ may vá, làm mộc, nấu ăn, làm bánh, làm gốm, cho đến cả âm nhạc. Thật không thể tin nổi lại có người có thể làm được tất cả những điều này ở trình độ chuyên nghiệp."
Tôi bất giác mỉm cười. Lần trước cô ấy hỏi tôi có làm gốm không, lần này xem ra cô ấy đã xem xét kỹ lưỡng kênh của tôi trước khi đến đây.
"Đúng rồi ạ, bố cháu cái gì cũng siêu giỏi!"
Lenny đang im lặng lắng nghe lời khen của Kelly bỗng hùa theo.
Tôi cười ngượng nghịu. Bởi vì trong tình huống này tôi cũng không biết nói gì nhiều.
"Không ngờ là tay nghề của tôi cũng khá tốt..."
"Đúng là một lời nói khiến người khác phải ghen tị. Và nghe nói gần đây anh còn thành lập cả một studio mang tên mình nữa."
Chúng tôi vẫn chưa hề nói chuyện về studio. Có vẻ như đây là do Evan đã nói riêng cho Kelly biết trước rồi.
Vì đây là cơ hội để quảng bá thêm cho kênh dù chỉ một chút, nên tôi đã cố gắng trả lời.
"Vâng. Thật ra, tôi vốn là người chưa từng chụp ảnh tự sướng bao giờ. Tôi cũng không mấy quan tâm đến mạng xã hội..."
"Trời đất ơi. Sao lại có thể như vậy được?"
"Là vì tôi không thích bị chụp ảnh lắm. Nhưng vì một cơ duyên nào đó, tôi đột nhiên nghĩ rằng mình nên trở thành một influencer..."
Cũng không tệ.
"Kiểu như, cảm giác rằng mình đang thực sự hiện hữu ở đây nó khá là mới lạ."
Vì là đang ghi lại cuộc sống của mình, nên chắc chắn tôi đã phải sống chăm chỉ hơn để có thể quay được những thước phim chất lượng cao.
"Với lại, cũng thật bất ngờ khi có vẻ như rất nhiều người quan tâm đến bản thân con người tôi, điều đó vừa khiến tôi thấy kỳ diệu lại vừa thấy biết ơn."
"Tôi cũng thấy vậy. Bầu không khí của những người đăng ký trong kênh, phải nói thế nào nhỉ. Thực sự trông như thể toàn là những người dịu dàng và ấm áp tập hợp lại vậy."
Tôi thong thả gật đầu.
"Từ việc đăng ký, cho đến lượt thích và chia sẻ, rồi cả những bình luận nữa. Bất kể bằng cách nào, tôi cũng luôn biết ơn những người đã đồng cảm với mình."
Bởi vì tôi có cảm giác mình không chỉ đang nói một mình, mà là đang cùng mọi người chia sẻ khoảnh khắc này và cùng nhau sống tiếp.
"Việc có những người đang cùng mình ghi nhớ khoảnh khắc này, thực sự khiến tôi cảm thấy rất đặc biệt."
***
Lúc cuộc phỏng vấn sắp kết thúc thì Luca và Lenny đã ngủ say.
Tôi nghĩ bụng, thế này lại hay. Để có thể hoàn thành việc quay phim trong lúc bọn trẻ còn đang ngủ, những người lớn chúng tôi lập tức bắt tay vào công việc tiếp theo.
"Tác giả, nếu anh không phiền, chúng ta sẽ bắt đầu quay cảnh làm chiếc bánh quan trọng nhất trước ạ."
"Vâng. Tôi sẵn sàng rồi."
Họ điều chỉnh lại cài đặt máy quay rồi quay lại từ đầu các cảnh thực hiện công thức.
Vì muốn hoàn thành cảnh quay chỉ trong một lần duy nhất, tôi đã di chuyển với sự tập trung cao độ.
"Tác giả, nếu được, trong lúc thực hiện anh có thể giải thích xen kẽ lý do tại sao anh lại nghĩ ra những công thức này được không ạ?"
Đó là yêu cầu của đạo diễn chứ không phải Kelly. Tôi đoán có lẽ đây là yêu cầu để việc chỉnh sửa về sau được thuận lợi hơn.
"Vâng, trước hết, lý do tôi quyết định tông màu tổng thể cho chiếc bánh này là..."
Tôi vừa giải thích một cách trôi chảy, tay vừa thoăn thoắt hoàn thành từng công thức một.
Cứ như vậy, sau khi món tráng miệng hoàn thành được bày ra đĩa, các nhân viên sẽ chuyển chúng đi để quay riêng, công việc cứ thế diễn ra.
Cứ tập trung cao độ như thế không biết đã bao lâu trôi qua.
Cạch.
Tôi bất giác thở ra một hơi mà mình đã nín lại tự lúc nào, rồi đặt chiếc đĩa cuối cùng xuống lbàn.
"Đây là cái cuối cùng."
Một nhân viên nhanh chóng chuyển chiếc đĩa đi để bắt đầu quay.
Trong lúc nhìn theo cảnh đó và vừa đứng thẳng lưng lên một lát, Kelly và Evan đã tiến lại gần.
"Tác giả, anh vất vả rồi!"
"Cảm ơn."
"Cả video lẫn hình ảnh, tất cả dường như sẽ vượt ngoài mong đợi. Anh thật sự đã vất vả nhiều."
Evan lúc nãy nói rằng sẽ đi trấn tĩnh lại chút phấn khích, bây giờ trông thực sự vui mừng.
Tôi cười gượng gạo nói lời cảm ơn.
"Mong làp có thể bắt đầu biên tập sớm. Có vẻ như chúng ta đã thu được nhiều hơn dự kiến rất nhiều."
"Vâng, xin nhờ cả vào anh."
Quả nhiên con người này, đúng là nghiện công việc mà...
***
Trên đường về nhà.
Ở đây cũng có một người đang cực kỳ phấn khích.
Khác với tôi đã rũ rượi sau khi sự căng thẳng qua đi, gương mặt Cassandra lại sáng bừng lên.
"Jun à. Dù có lẽ phải đến mùa xuân năm sau mới nhận được thành phẩm, nhưng hôm nay trông cậu thật sự rất ngầu. Tôi nghĩ là khi sách công thức ra mắt, sự nổi tiếng của Jun sẽ còn tăng thêm một bậc nữa đấy."
"Cảm ơn chị. Cassandra hôm nay cũng vất vả rồi."
Cũng nhờ có cô ấy nên tôi mới có thể yên tâm giao bọn trẻ đang ngủ say, và kết quả là đã có thể hoàn thành việc quay phim một cách nhanh chóng.
"Mà này, không biết những người nổi tiếng thực thụ làm thế nào mà lần nào cũng làm được việc này nhỉ? Tôi thật sự kiệt sức luôn rồi."
Dù tự thấy mình đã cố gắng hết sức nên không có gì hối tiếc, nhưng nếu bảo ngày mai làm lại lần nữa thì chắc tôi không làm nổi mất.
"Người nổi tiếng thường có sức lực tốt mà, đúng không? Họ là những người càng được ánh đèn chiếu vào lại càng có thêm sức mạnh... Với lại, chẳng phải đây là vấn đề về sự quen thuộc sao? Jun chỉ cần có thêm vài cơ hội như thế này nữa là sẽ thấy thoải mái hơn nhiều thôi. Hôm nay cậu thấy thế nào?"
"Tôi cũng không biết mọi chuyện đã trôi qua như thế nào nữa."
Tôi vừa nói ra cảm nhận thật lòng thì Lenny đã tỉnh táo hẳn sau giấc ngủ trưa, xen vào cuộc nói chuyện.
"Bố ơi, con thích lắm! Con muốn làm nữa."
Cassandra vui vẻ bật cười.
"Đúng không? Lần tới chúng ta lại bảo bố con làm nữa nhé."
"Vâng ạ!"
"Lenny thấy thích cái gì đến thế?"
Lenny giơ hai tay lên, vẽ một vòng tròn lớn rồi nói.
"Không gian lấp lánh và ấm áp ạ!"
"Ừ, đúng là vậy nhỉ."
Xem ra tố chất siêu sao là có thật mà.