Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 2

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 1

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 87 Ký ức của một ngày đặc biệt

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi đặt lũ trẻ lên giường.

Vừa đặt xuống là Luca lập tức lăn người sang bên, tôi phải nhẹ nhàng xoay con lại.

Lenny thì ôm lấy chú thỏ bông mà con chỉ ôm khi đi ngủ, lăn một vòng trên giường rồi chợt nhớ ra điều gì đó.

“Bố ơi, hôm nay trước khi ngủ đọc sách cho con nha.”

“Ừ, được chứ. Vậy Lenny muốn đọc quyển nào thì đi chọn đi nào?”

“Dạ vâng!”

Lenny lập tức nhảy xuống giường, chạy vội về phía phòng chơi. Trong lúc đó, tôi tranh thủ chuẩn bị nhanh phần quay hình không nằm trong kế hoạch. Lần này nhất định phải ghi lại được cảnh đọc sách trước giờ đi ngủ.

“Hôm nay đọc quyển này đi ạ!”

Quyển sách mà Lenny mang đến là Hoàng tử bé phiên bản dành cho trẻ nhỏ. Cứ hễ có hình ngôi sao là Lenny sẽ yêu thích ngay, có vẻ như con thích tất cả những gì có ngôi sao.

“Được rồi. Trước tiên, nằm lại nào.”

Để ngăn Luca thò tay hoặc dúi đầu vào ống kính như mọi khi, tôi đặt cả hai đứa nằm xuống lại, đắp chăn cẩn thận rồi nhẹ nhàng vỗ về từng đứa một.

Sau lần thứ ba đặt Luca trở lại tư thế ban đầu vì con cứ đạp tung chăn và trở mình liên tục, cuối cùng tôi cũng có thể bắt đầu đọc sách.

***

“Ngày hôm đó, Hoàng tử bé đã ngắm hoàng hôn suốt một thời gian dài…”

Tôi vừa đọc vừa liếc mắt nhìn sang hai đứa nhỏ.

Còn chưa đọc đến nửa cuốn, cả hai đứa đã ngủ say. Chắc là mệt lắm rồi.

Đọc sách mà chẳng có tiếng đáp lại từ mấy đứa nhóc thì cũng mất đi ý nghĩa, tôi lặng lẽ gấp sách lại, tắt đèn, hé cửa phòng một chút rồi rón rén bước ra ngoài.

Thế là lại thêm một lần thất bại với video kể chuyện trước giờ đi ngủ.

Nhưng thật ra hôm nay tôi cũng không đặt nhiều kỳ vọng, nên cũng chẳng thấy tiếc gì mấy. Rồi sẽ có lúc quay được thôi.

Tôi bắt đầu việc dọn dẹp cuối ngày, bắt đầu bằng việc trả cuốn sách lại kệ.

Dồn đống chén dĩa suốt cả ngày vào máy rửa chén, quần áo tụi nhỏ thay ra cũng cho hết vào máy giặt.

Sau khi dọn gọn phòng khách và bếp, bật robot hút bụi rồi ghé vào kiểm tra hai đứa đang ngủ thêm một lần nữa, tôi mới đi tắm.

Lẽ ra định lên giường luôn để kết thúc ngày hôm nay, nhưng rồi tôi lại quyết định quay thêm một video đăng riêng cho hội viên.

Vì hôm nay là một ngày đặc biệt, và mấy hôm nay tâm trạng bối rối nên chưa quay được gì tử tế nên giờ tranh thủ ghi lại cũng hợp lý.

Hơn nữa, điều bất ngờ là đoạn video gần giống như thư gửi đến mọi người mà tôi đăng đầu tiên lại nhận được phản hồi rất tốt.

Tôi từng định tiếp tục quay với khung cảnh cũ là ngồi ở bàn làm việc, vừa quay vừa đục gỗ. Nhưng lần này tôi mang vài tờ giấy và bút chì ra ngồi ở bàn đảo bếp.

Vì tôi thấy mình muốn lưu lại điều gì đó để nhớ về hôm nay.

Nghĩ một lúc, tôi chợt nghĩ đến chuyện chỉnh sửa lại thiết kế các đĩa đựng bánh từng làm riêng cho bọn trẻ.

Dù thiết kế cho sách công thức nấu ăn đã được Evan và Kelly duyệt xong cả rồi, nhưng nếu hỏi lại mà không được thì dùng làm cho cá nhân cũng được mà…

Sau khi lắp đặt xong máy quay, tôi khẽ hắng giọng.

“Khụ.”

Dù là lần thứ hai rồi mà vẫn cứ ngượng ngùng thế này.

Tuy nhiên nhờ vào kinh nghiệm từ lần đầu tiên, tôi không nói ngay mà bắt đầu bằng việc phác thảo để giải tỏa căng thẳng.

Soạt, soạt…

Để chuẩn bị cho buổi chụp hình sách công thức, tôi cần làm tổng cộng bốn mẫu đĩa.

Một đế đựng bánh kem nguyên chiếc, một đĩa nhỏ để bánh cắt lát, một đĩa sâu lòng dành cho bánh thạch hình giọt nước, và một đĩa vuông để đặt bánh sable jalapeño.

Tôi vẫn khá hài lòng với kiểu dáng của những chiếc đĩa này, nên chỉ định thay đổi họa tiết và màu sắc một chút thôi.

Thiết kế ban đầu là nền pha giữa xám nhạt và tím nhạt, trên đó tôi vẽ chòm sao của bọn trẻ và của chính mình bằng màu vàng ánh kim.

Vì tông màu chủ đạo của bánh là vàng và xám, nên tôi nghĩ nền hơi tối một chút sẽ giúp món tráng miệng nổi bật hơn.

Nhưng có lẽ… sẽ chẳng sao nếu màu sắc phong phú hơn một chút thì phải.

Nếu có thể lưu giữ bầu trời mà tôi và lũ trẻ cùng ngắm tối nay lên chiếc đĩa tròn ấy thì chắc sẽ tuyệt lắm.

Soạt, soạt…

Tiếng bút chì lướt nhẹ trên giấy.

Từ xa vọng lại âm thanh nhộn nhịp của thành phố trong đêm.

“……”

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi đi đun nước, pha lại tách trà hoa đào lúc nãy để đặt vào khung hình máy quay.

Bởi tách trà ấy nhất định phải xuất hiện trong câu chuyện hôm nay.

Tôi nhìn những cánh hoa nở nhẹ trong nước ấm rồi nhấp một ngụm. Sau đó nói.

“Xin chào.”

Tôi khẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng tiếp tục.

“Hôm nay là một ngày mà tôi… thật sự muốn lưu lại cảm xúc của mình, nên đã bật máy quay.”

“Ừm…”

Tôi không thấy cần thiết phải nhắc đến chuyện mình đã chính thức trở thành cha đỡ đầu của bọn trẻ, dù với tôi đó là một dấu mốc quan trọng.

Sau một chút ngập ngừng, tôi quyết định không bắt đầu bằng điều đó.

Thay vào đó, cứ kể lại một cách nhẹ nhàng những điều đã xảy ra trong ngày và cảm xúc mà chúng để lại.

“Hôm nay tôi có việc phải vào thành phố từ sáng. Việc quan trọng và đã kết thúc suôn sẻ. Chỉ là… sáng nay tôi bận quá nên chưa ăn gì.”

Vừa nói xong tôi mới nhận ra, có lẽ người xem chẳng mấy ai quan tâm đến chuyện vụn vặt như thế.

Nhưng tôi vẫn tin vào tay nghề biên tập của Cassandra, nên cứ tiếp tục câu chuyện như đang viết một lá thư video gửi đi.

“Trên đường về, tôi ghé vào quán cà phê để ăn sáng muộn. Nhân viên quán có giới thiệu một loại bánh mì baguette mới nướng, ăn kèm với kem tươi rất ngon.”

Tôi bật cười khi hình ảnh Luca hiện lên trong đầu với vẻ mặt kiểu ‘sao bố ăn mà không cho con ăn’ hiện rõ mồn một.

“Nhưng mà… đứa út lại nhìn tôi bằng vẻ mặt rất ấm ức. Mọi người biết cái kiểu mặt ‘sao bố lại ăn một mình, không cho con’ của mấy nhóc con ấy chứ? Nó nhìn tôi như vậy đấy, đáng yêu hết sức. Cuối cùng thì… tôi phải lấy phần ruột của bánh baguette, phết kem tươi vào rồi đút cho con.”

Kết quả là tôi cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng bụng vẫn no. Kỳ lạ thật, chỉ cần nhìn con ăn ngon là mình cũng no theo.

“Rồi khi về đến nhà thì cũng đã quá trưa mất rồi, nên tôi ăn luôn bữa trưa. Tôi làm món cơm chiên đơn giản, dùng thịt và rau có sẵn trong tủ, xào cùng một chút sốt rồi ăn với cơm trắng. Lần sau tôi sẽ quay video món đó thử nhé. Thịt và rau ngấm gia vị nhẹ ăn kèm cơm dẻo… ngon lắm.”

Công thức này tôi đã pha sốt riêng sao cho không quá kích thích vị giác, phù hợp với trẻ nhỏ, nên chắc có thể đăng video với tiêu đề kiểu như “Cơm chiên dành cho các bé” cũng được.

“À mà, có một điều mà gần đây tôi mới nhận ra… tôi hình như cũng khá là kén ăn đấy. Không thích rau lắm. Nhưng nhờ có tụi nhỏ mà tôi lại cố ăn đều đặn dạo gần đây. Rau nếu cho vào miệng rồi thì cũng ăn ngon lắm, nhưng khổ nỗi là cái miếng đầu tiên luôn khó nhằn.”

Nói ra rồi tôi mới nhận thấy… chuyện này nghe hơi riêng tư quá thì phải. Nhưng mà…

“Rồi đến tối thì tôi chỉ uống nhẹ một tách trà thôi. Cảm giác như từ sáng đến giờ đã ăn hơi nhiều rồi.”

Tôi đặt bút xuống, đưa ly thủy tinh đựng trà hoa đào vào chính giữa khung hình.

“Và… hôm nay tôi đã học được một điều từ con mình. Là nếu uống trà lúc hoàng hôn, thì sẽ có thể uống được cả ánh mặt trời đang lặn trong ly trà đó. Con đã nói với tôi rằng: ‘Bố đang uống hương hoa và hoàng hôn đấy ạ.’”

Vừa nghĩ đến khuôn mặt con khi nói câu ấy, đôi mắt trong veo, lời lẽ ngọt ngào tôi lại bật cười.

“…Tôi nghĩ là, con đầu của tôi chắc là thiên tài mất rồi. Có đúng không nhỉ?”

Tôi chần chừ một chút rồi cuối cùng vẫn thốt ra. Đúng là chuyện tự hào về con cái thì ai mà nén nổi cho được.

Tôi cười ngượng, rồi chậm rãi sắp xếp lại cảm xúc của mình, nghĩ đến những gì mình đã cảm nhận được và tiếp tục nói.

“Khi uống một ngụm trà ấy, tim tôi… ấm đến lạ thường. Cứ như ở cuối một ngày dài rối ren, tôi vừa uống trọn tất cả cảm xúc của hôm nay vào trong một hơi.”

Tất cả những cảm xúc hỗn loạn vẫn còn lẩn khuất trong lòng, tôi rót hết chúng vào tách trà ấy, rồi nuốt trọn.

“Có lúc ta chẳng phân biệt nổi hôm nay là hôm nay, hay chỉ là phần kéo dài của hôm qua… Có lúc ta lạc lõng, không rõ bản thân đang đứng ở đâu, đã trải qua những gì, hay bằng cách nào mà đã vượt qua được. Tôi đã cảm thấy như vậy cho đến khi uống một ngụm trà đó. Và tôi đã nuốt hết tất cả vào bên trong mình.”

Dứt lời, tôi nhấp thêm một ngụm trà rồi cầm bút lên, tiếp tục phác thảo.

“Nuốt trọn tất cả cảm xúc vào trong, tôi cảm thấy như thể lòng mình cũng được sắp xếp lại phần nào. Thật sự, cảm giác đó… khá ổn.”

Soạt, soạt…

Dù bản vẽ chỉ có hai màu đen trắng, tôi vẫn cố gắng thể hiện những tầng mây dày nặng với phần ánh sáng rực rỡ chen qua giữa các kẽ mây, cùng sắc trời dịu dàng mà ấm áp đang lan rộng.

“Từ nay, tôi định sẽ thường xuyên ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi một tách trà để kết lại một ngày. Chỉ khi nào có thể nuốt hết mọi suy nghĩ và cảm xúc đã lan ra như ánh hoàng hôn trong lòng, thì ta mới có thể chào đón một đêm thật sự yên bình.”

Những ngày mà tâm trí rối bời, cảm xúc hỗn loạn bốc cháy trong lòng, hãy gom hết vào một tách trà và nuốt chửng.

Đừng cố lý giải thêm, cũng đừng gượng gạo kéo ngược trở lại.

“Dù sao thì… sau khi đêm dài trôi qua, ngày mai lại đến. Một ngày mới lại cháy lên. Vì thế nên tôi nghĩ, việc nghỉ ngơi thật tốt vào ban đêm là điều vô cùng quan trọng. Chúng ta đã cố gắng sống trọn vẹn cả ngày rồi mà, ít nhất là vào buổi tối cũng nên được thảnh thơi một chút, không cần suy nghĩ gì.”

Dù không ai gọi tên, ngày mai vẫn sẽ đến. Và chúng ta lại phải chống chọi với hơi nóng ấy một lần nữa.

“Vậy nên, ban đêm… phải để cho tâm trí được nguội đi thật nhiều.”

Chỉ khi làm được thế, ta mới có thể tiếp tục nuốt trọn cả ngày tiếp theo vào lòng như hôm nay.

“Và nếu một ngày nào đó, một đêm thật dài, thật lạnh như chẳng có hồi kết đến với tôi… Tôi tin rằng những ngày mà tôi từng nuốt trọn, sẽ trở thành điều giúp tôi vững vàng.”

Vì chính tôi đã uống lấy tất cả chúng.

Từng ngày một, chắc chắn tôi đã mang theo chúng bên trong mình.

“Dù có là ánh sáng rơi rớt, vụn vỡ thì vẫn đang tuôn chảy trong tôi. Nên dù ai nói gì đi nữa, ánh sáng nhỏ bé ấy lóe lên giữa bóng tối, ít nhất vẫn sẽ là phần dành riêng cho tôi.”

Một ngôi sao lấp lánh trong đêm đen.

Soạt…

Tôi đặt bút xuống.

Bức phác thảo hiện lên như một hòa sắc giữa hoàng hôn, đêm tối và rạng đông hòa quyện lại thật dịu dàng. Và giữa không gian ấy, là những ngôi sao nhỏ lấp lánh điểm xuyết từng chấm một.

“Thiết kế này, tôi vẽ ra để lưu lại những suy nghĩ đã lướt qua tôi hôm nay. Mọi người thấy… ổn chứ?”

Tôi giơ tờ giấy lên gần máy quay, để camera bắt trọn từng chi tiết.

Rồi vừa tô thêm những mảng bóng nhè nhẹ quanh những vì sao nhỏ lấp lánh giữa bầu trời đĩa tròn, tôi vừa tiếp tục nói.

“Và… điều này chợt hiện ra trong đầu tôi. Các vì sao dù ở cách nhau rất xa, nhưng vẫn cùng nhau tỏa sáng dưới một bầu trời… Nên điều tôi muốn nói là, tôi tin rằng bằng cách nào đó, chúng ta vẫn luôn có sự kết nối với nhau.”

Tôi chợt nghĩ, nếu lúc cảm thấy như bị bỏ lại một mình, tôi có thể nghĩ như thế thì có lẽ mọi chuyện đã đỡ hơn biết bao.

Nên dù có hơi ngại, tôi vẫn quyết định nói ra điều ấy.

Vì nếu có ai đó ngoài kia đang cảm thấy cô đơn, tôi thật sự mong rằng những lời này sẽ đến được với người ấy.

“Chúng ta, tất cả đều là những con người đã cùng sống qua biết bao ngày dưới cùng một bầu trời. Dù bạn và tôi có thể chẳng bao giờ gặp nhau, dù hôm nay bạn cảm thấy như chỉ có một mình… Chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, có lẽ bạn sẽ thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.”

Vì những vì sao trên trời đêm… chẳng bao giờ thực sự đơn độc.

***

Ngày hôm sau.

Tuần này trôi qua vèo vèo, chẳng mấy chốc đã đến ngày đưa Lenny đến nhà thờ.

“Trời ạ, Jun. Mặt cậu sao thế kia? Hôm qua đâu có chuyện gì xấu xảy ra đâu mà, đúng chứ?”

Cassandra vẫn luôn đến đón gia đình tôi mỗi khi cần, hôm nay cũng không bỏ lệ. Vừa thấy bộ dạng thiếu sức sống của tôi thì cô ấy đã ngạc nhiên hỏi.

“Không sao đâu. Chỉ là hơi mệt chút thôi.”

Có lẽ là vì cả tuần căng thẳng, rồi khi mọi thứ kết thúc thì tinh thần mới thả lỏng được. Dù đã ngủ khá ngon nhưng cơ thể vẫn cứ ê ẩm.

Dĩ nhiên, trừ hai đứa nhỏ vẫn tràn đầy năng lượng như thường.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, tôi cố mở to mắt để không ngủ gật. Cassandra nhân lúc đó nhắc đến đoạn video tôi gửi cô tối qua.

“Tôi xem video cậu gửi tối qua vào sáng nay rồi đấy. Lại là một video khiến người ta thấy ấm lòng. Jun này, hóa ra cậu là một chàng trai đầy cảm xúc nhỉ.”

Tôi chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.

Sáng nay tỉnh dậy, tôi chợt nghĩ không hiểu sao bản thân lại dám để lại một đoạn video như thế cho thiên hạ xem.

Đáng lẽ nên xem lại lần nữa rồi hãy gửi email mới phải.

“Là tại con trai cả của tôi, một tiểu văn nhân chính hiệu, với thêm chút cảm xúc giữa đêm nữa thôi. Phần nào quá sến thì chị nhớ chỉnh sửa lại giúp tôi nhé.”

“Hừm… tôi nghĩ chắc cứ để nguyên mà đăng mất.”

“Không được đâu. À mà, tôi cũng có chuyện muốn hỏi.”

Cassandra cười tinh nghịch.

“Vâng vâng. Cứ hỏi bất cứ điều gì.”

Tôi nhấp một ngụm cà phê đậm đặc rồi hỏi.

“Thời điểm nào là tốt nhất để mua ô tô với giá rẻ nhất vậy?”