Phòng ăn bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.
“Đồ phân! Đồ phân! Đồ phân!”
Tiếng hét của Lenny vang vọng giữa căn phòng.
May mắn là tôi là người lấy lại bình tĩnh trước tiên, liền ôm lấy vai Lenny rồi nói.
“Lenny, dù con có giận đến đâu thì cũng không được nói như thế với anh.”
Tôi hơi nghiêm giọng lại khiến thằng bé khẽ giật mình.
Ngay sau đó đôi mắt to tròn của con đã rưng rưng nước mắt.
“Nhưng mà, nhưng mà! Anh ấy mới là người nói trước cơ mà…”
“Ừ, bố biết. Thế nên Tony cũng nên xin lỗi Lenny, và Lenny cũng xin lỗi anh Tony, được không con?”
Thế nhưng Tony bỗng nhiên đứng bật dậy rồi đi thẳng ra ngoài.
Sơ Marisa nhìn theo cậu bé bằng ánh mắt đầy ái ngại, rồi cũng nhanh chóng đi theo sau.
Lenny có vẻ sắp khóc òa lên lần nữa, nhưng không hẳn là vì Tony.
Gương mặt con hiện rõ vẻ bất ngờ khi lần đầu tiên bị tôi trách mắng.
“Bố ơi, bố không thương con nữa ạ?”
“Không có chuyện đó đâu. Không bao giờ có chuyện đó. Bố yêu Lenny nhiều lắm.”
Tôi ôm chặt lấy con đang sắp khóc nấc lên mà dỗ dành.
Lenny rúc mặt vào cạnh sườn tôi, phát ra tiếng nức nở. Tôi vỗ nhẹ lưng con và thì thầm.
“Lenny này. Nếu mình nói lời xấu, thì những chiếc gai nhọn của lời xấu ấy sẽ đâm vào trái tim của Lenny đó. Như thế thì trái tim Lenny sẽ rất đau. Bố không muốn trái tim con bị tổn thương chút nào. Nên từ giờ mình đừng nói những lời như thế nữa nhé?”
Lenny lí nhí đáp lại bằng giọng nghèn nghẹn.
“Vâng ạ…”
“Ngoan lắm.”
Tôi xoa đầu con rồi ôm cả Jennifer nãy giờ vẫn ngồi im lặng, bế cả hai ra phòng khách và đặt lên chiếc sofa mềm mại.
Sau đó, tôi đẩy chiếc xe nôi có Luca vẫn đang ngủ say tới bên cạnh ghế sofa.
“Đợi bố ở đây một lát nhé? Bố ra ngoài nói chuyện một chút với anh Tony. Nếu Luca tỉnh dậy và khóc, nhớ gọi bố ngay nha.”
“Vâng ạ!”
“…Vâng.”
Jennifer đáp lại đầy mạnh mẽ, còn Lenny thì trả lời lí nhí như thể vẫn còn đang ấm ức.
Tôi nghĩ rằng sau này mình sẽ cần nói chuyện lại với con rồi bước ra ngoài căn phòng.
Tôi trao đổi ánh mắt với Sơ Marisa đang nhẹ nhàng xoa lưng Tony, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
“Tụi nhỏ đang ở trong phòng khách rồi.”
Sơ nhẹ gật đầu rồi quay trở lại bên trong.
Tony ôm gối, úp mặt vào hai cánh tay. Tôi nhẹ nhàng gọi tên thằng bé.
“Tony.”
“Mẹ của Jennifer nói là, sau khi Jennifer ngủ đủ một trăm đêm thì sẽ đến đón em ấy.”
“…Ừ, ra là vậy.”
“Nhưng mà, đó là lời nói dối đúng không? Bà ấy sẽ không thực sự quay lại đón đâu. Nên con mới nói như vậy.”
Giọng Tony tuôn ra dồn dập. Tôi không phản bác lấy một lời mà chỉ lắng nghe.
“Người lớn lúc nào cũng nói dối. Nói là sẽ đến rồi lại không đến, nói là không cãi nhau rồi lại cãi nhau suốt…”
“……”
“…Bố mẹ con cũng nói là, sau này khi mọi chuyện ổn hơn thì sẽ quay lại đón con.”
“……”
“Nhưng con biết là họ sẽ không quay lại đâu. Tại vì mẹ đã lén gói đồ để đi thật xa mà.”
Tôi chỉ lặng lẽ vỗ về lưng cậu bé, một đứa trẻ như đã biết hết mọi sự.
Tôi hiểu rằng một lời an ủi nông cạn lúc này có thể chỉ khiến vết thương trong lòng bé sâu thêm.
“Tất cả... tất cả đều đáng ghét.”
Nói dứt câu ấy, Tony bật khóc nức nở.
Lúc còn nhỏ, khi chưa hiểu được tin tưởng là gì, một đứa trẻ đã dốc toàn bộ trái tim và cơ thể để tin tưởng cha mẹ.
Và rồi đến một ngày, nó phải chấp nhận rằng chính người mà nó tin tưởng nhất đã bỏ rơi mình.
“Hức… hức…”
Lúc này, bất kỳ lời nào cũng không thể là sự an ủi.
Một câu “Rồi tất cả sẽ ổn” chỉ trở thành một lời nói dối khác mà thôi.
Những đứa trẻ đến nơi này có lẽ sẽ rơi hơn nửa số nước mắt của cả cuộc đời mình tại đây, và cũng vì thế mà chúng buộc phải lớn lên quá sớm.
Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc cứ tiếp tục vỗ về lưng thằng bé.
Sau một hồi khóc nức nở, Tony ngẩng đầu lên, dụi lấy dụi để đôi mắt đỏ hoe.
“Nhưng mà… con vẫn mong mẹ sẽ hạnh phúc.”
“…Vậy à?”
“Vâng… Vì khi còn ở bên nhau, mẹ cứ khóc suốt thôi. Nên giờ dù chỉ có một mình con cũng mong mẹ sẽ được hạnh phúc.”
“Tony yêu mẹ nhiều lắm nhỉ?”
Thằng bé gật đầu rồi nói thêm.
“Con sẽ lớn thật nhanh.”
Câu chuyện của Tony bỗng rẽ sang một hướng khác.
Có lẽ thằng bé nghĩ rằng, trở thành người lớn là cách duy nhất để thoát ra khỏi tất cả mọi chuyện đang diễn ra lúc này.
Khi mà chính những người lớn xung quanh đã thay đổi cả cuộc đời của nó, thì niềm tin đó cũng đâu có gì là lạ. Nhưng mà…
“Không cần vội đâu, Tony. Con có thể lớn lên thật chậm rãi mà.”
Bởi vì càng lớn, con sẽ càng nhận ra rằng dù mình có trưởng thành bao nhiêu thì có những thứ vẫn chẳng thể làm gì được. Và điều đó chỉ khiến người ta mệt mỏi hơn mà thôi.
“Nhưng… con còn nhỏ, nên không làm được gì cả!”
“Tony à. Kể cả khi con đã là người lớn, con cũng không thể điều khiển được trái tim của người khác đâu.”
“…Không thể ạ?”
Đứa trẻ đang nức nở với đôi mắt đỏ au vì khóc, nghe xong câu ấy thì như thể toàn bộ sức lực cuối cùng cũng bị rút cạn.
“Ừ. Trái tim duy nhất con có thể điều khiển, chỉ là trái tim của chính con thôi.”
“……”
“Vì vậy nên, tấm lòng của người khác khi họ yêu quý con… đó là điều rất đáng trân trọng.”
Tôi vỗ nhẹ lên lưng Tony vẫn đang thở dốc từng hơi nhỏ.
“Tony. Từ giờ, Lenny và Jennifer sẽ là những người bạn mới, là gia đình mới của con. Các con sẽ cùng ăn, cùng chơi, cùng học, cùng ngủ với nhau.”
“……”
“Nếu con dành cho hai bạn ấy một tấm lòng thật đẹp, thì Lenny và Jennifer cũng sẽ nhìn con bằng ánh mắt thật đẹp.”
“…Nhưng biết đâu, các bạn ấy không như vậy thì sao?”
“Ừ, cũng có thể chứ.”
Tôi khẽ đồng tình, và Tony ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt có chút phụng phịu.
Tôi bật cười, xoa rối mái tóc nâu sẫm của thằng bé.
“Nhưng mình vẫn nên cố gắng thử chứ, vì Tony là anh mà.”
“Như thế không công bằng. Chỉ hơn hai tuổi thôi mà.”
“Ôi trời, con không biết à? Sáu tuổi là nhiều hơn bốn tuổi rất nhiều đấy.”
Tony nhanh chóng đáp lại.
“Con biết chứ. Lenny với Jennifer chỉ đếm được đến 20 thôi.”
“Đúng rồi. Nhưng Tony thì có thể đếm đến 100 mà phải không?”
“Con còn đếm được đến 200 cơ.”
Tôi vừa vuốt lại mái tóc rối của thằng bé vừa khen ngợi.
“Thật sao? Quả nhiên Tony thông minh thật đấy.”
“…Sơ nói là khi con đi học rồi thì sẽ còn đếm được nhiều hơn nữa.”
“Phải đó. Lúc đi học rồi, chắc chắn Tony sẽ đếm được đến tận 999 luôn đấy.”
Có vẻ số 999 nghe thật to lớn, Tony khẽ thốt lên đầy ngạc nhiên.
Tôi mỉm cười, tiếp tục nói.
“Không chỉ thế đâu. Tony sẽ còn được học rất nhiều điều, và làm được nhiều việc khác nữa.”
“…Vâng.”
“Và nếu Tony làm bạn thật tốt với trái tim của mình, thì con sẽ có thể làm mọi thứ vui vẻ và giỏi giang hơn nhiều.”
“…Không phải là nói dối chứ ạ?”
“Không đâu. Điều này chẳng ai có thể nói dối được cả. Bởi vì trái tim của con luôn luôn là của con mà.”
Dù bản thân tôi nhận ra điều đó hơi quá muộn, nhưng tôi mong rằng Tony thì không như vậy.
Tôi vuốt ve đôi má ửng hồng của đứa trẻ đang hơi phấn khích, thầm cầu nguyện trong lòng.
***
Tôi cùng Tony giờ đã bình tĩnh lại, bước trở vào trong. Các bé đang ríu rít trò chuyện với Sơ Marisa.
Tôi đặt tay lên vai Tony, lúc này trông có phần ngượng ngùng rồi nói.
“Nào. Giờ thì cùng xin lỗi nhau nhé, rồi sau đó cùng chơi vui vẻ với nhau nữa.”
Tony bước lên một bước, gương mặt hơi ửng đỏ vì một lý do khác.
Nhưng Jennifer lại nhanh hơn.
“Anh. Anh là người sai trước, nhưng em tha lỗi cho anh đó.”
“Hử? Ừm… xin lỗi…”
Jennifer khoanh tay, nở nụ cười điệu đà. Một cô bé nhỏ mà thật mạnh mẽ.
Tiếp theo là Lenny. Thằng bé bước lên phía trước, nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, rành mạch.
“Anh không phải là… đồ phân…”
Tony nhăn nhó một chút rồi gật đầu.
“Ừ, anh cũng xin lỗi vì đã nói mấy con slime của em là phân…”
Lenny khẽ cười, rồi gật đầu lại.
“Thật ra em đoán là thế mà! Anh cũng muốn có slime đúng không?”
“Ơ… không đâu…”
Tony nhìn sang Sơ Marisa như cầu cứu, rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi không nhịn được mà phá lên cười.
Sau đó tôi ngồi xuống cạnh Lenny, thằng bé với gương mặt như thể đang nghĩ “Trên đời ai mà chẳng thích slime chứ!”, rồi nhẹ nhàng giải thích.
“Lenny này, không phải ai cũng thích slime đâu con.”
“…”
Đôi mắt to tròn của Lenny mở lớn vì ngạc nhiên.
“Ôi trời, Lenny của bố bất ngờ rồi hả?”
“…Vâng. Sao lại thế được nhỉ? Slime vừa mềm vừa lấp lánh mà.”
“Bố nghĩ là… chắc anh Tony thích những thứ mềm mềm mà êm ái hơn là thứ mềm mềm mà lấp lánh đấy.”
Lenny ôm chặt lấy con slime, mặt lộ rõ vẻ ấm ức rồi lí nhí nói bằng giọng nhỏ xíu.
“Thứ này mềm mại thế này cơ mà…”
“Hay là mình hỏi thử xem anh Tony thích loại búp bê nào nhỉ?”
“Anh thích slime trong hình gì?”
Tôi nghiêng người thì thầm vào tai Lenny.
“Con phải hỏi là, anh thích búp bê gì chứ.”
“À, đúng rồi.”
Trước câu hỏi của Lenny, Tony có vẻ đắn đo một lúc.
Sau một hồi suy nghĩ, đôi mắt thằng bé sáng lên.
“Anh thích chim cánh cụt sống ở Bắc Cực.”
…Chim cánh cụt là sống ở Nam Cực mà.
Tôi phân vân không biết có nên đính chính không, nhưng trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi thì lũ trẻ đã bu lại xem cuốn vở vẽ của Tony, nơi cậu bé đã vẽ một chú chim cánh cụt.
“Anh ơi, con chim cánh cụt này đang giơ tay kìa.”
“Ừ, là chim cánh cụt con đang giơ tay mừng đấy.”
“Sao nó lại giơ tay mừng thế?”
“Em biết rồi! Tại vì nó được hạng nhất?”
“Thế nó làm gì mà được hạng nhất?”
“Không biết nữa. Bơi chăng?”
“Em cũng biết bơi đó.”
“Vậy thì vẽ thêm cái vương miện đi.”
“Ừ, được á.”
Tôi nhìn các con ríu rít như đàn gà con, quây quần bên nhau vừa chơi vừa trò chuyện, chẳng nỡ làm gián đoạn. Nhưng đã đến lúc phải về rồi.
Tôi ra hiệu bằng ánh mắt với Sơ Marisa rằng đã đến giờ.
Sơ vỗ tay hai cái tách tách rồi dịu dàng lên tiếng.
“Nào, Lenny sẽ quay lại vào thứ Bảy nhé. Còn Jennifer và Tony thì giờ đi học cùng các Sơ nào.”
“Vâng ạ!”
“Dạ!”
Hai đứa trẻ lập tức đi theo Sơ. Jennifer nắm tay Sơ Marisa rồi nhún nhảy tung tăng, còn Tony đang lững thững theo sau bất chợt ngoái đầu lại. Cậu bé vẫy tay với tôi một lần nữa trước khi bước đi.
Tôi cũng mỉm cười dịu dàng rồi vẫy tay với Tony.
Lần tới đến đây chắc phải làm một con búp bê chim cánh cụt tặng thằng bé mới được.
Sau khi kiểm tra Luca vẫn đang ngủ ngon lành, miệng khẽ hé mở như mọi khi, tôi nắm tay Lenny và cùng con ra ngoài ngồi trên băng ghế.
Tôi mở ứng dụng gọi taxi và kiểm tra lại thời gian còn lại thì bất ngờ Lenny nắm chặt lấy tay tôi.
“Bố ơi.”
“Ừ?”
“Bố là bố của tất cả mọi người ạ?”
“Hử?”
“Sao lúc nãy bố chỉ ra ngoài nói chuyện với anh Tony thôi?”
…Ôi, chết rồi.
“Bố là bố của con cơ mà, sao chỉ nói chuyện với anh ấy thôi?”
Tôi đút điện thoại lại vào túi, quay người lại ngồi nghiêm túc với thằng bé.
Từng lời nói ra lúc này đều phải thật cẩn thận.
Không giống như Luca, Lenny không thể hiện sự khó chịu ngay lúc đó.
Con đủ kiên nhẫn để chờ đợi, nhưng một khi đã chờ thì lại đòi hỏi một lời giải thích thật rõ ràng.
Tôi không muốn nói dối con, vì như thế chỉ làm tổn thương lòng tin của thằng bé. Nên tôi chọn cách nói thật.
Tôi nói rằng Tony phải rời khỏi nhà để sống ở đây là vì đã trải qua chuyện rất đau lòng khi bị xa cách với bố mẹ.
Và vì vậy nên Tony đang rất buồn, mà những lúc như thế thì người lớn cần ở bên cạnh giúp cậu bé vượt qua.
“…Vâng.”
Lenny lặng lẽ lắng nghe rồi khẽ gật đầu.
“Nhưng mà bố vẫn chỉ là bố của Luca và Lenny thôi. Con không cần phải lo đâu.”
“…Thật không ạ?”
“Thật chứ. Nên bây giờ, ba bố con mình cùng về nhà nhé. Rồi sau này chúng ta sẽ chụp những bức ảnh chỉ có ba người chúng ta để dán vào cuốn sách của bố.”
Lenny lúc đó mới khẽ mỉm cười, đôi tay nhỏ xíu cứ giơ lên rồi lại buông xuống như đang ôm lấy thứ gì đó thật ấm áp và yên tâm.
Rồi bỗng nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, Lenny hỏi.
“Vậy… anh Tony không có mẹ cũng không có bố luôn ạ?”
“Ừm, chắc là… giờ họ đang ở rất xa. Jennifer cũng vậy mà, đúng không?”
“…Vâng, con hiểu rồi.”
Cho đến lúc này có lẽ con vẫn chưa có dịp nghĩ đến chuyện đó, nhưng giờ đây con bắt đầu nhận ra hoàn cảnh của Tony và Jennifer có phần khác biệt với mình.
“Vậy phải làm sao đây ạ? Vậy thì… anh Tony với Jennifer buồn lắm hả bố?”
Tôi nhẹ nhàng ôm chặt đứa con nhỏ vừa dịu dàng lại vừa lúng túng trong lòng mình.
“Bố cũng không biết nữa. Nhưng nỗi buồn của bạn không phải là điều mà Lenny có thể gánh thay được đâu.”
“Ừm…”
“Nhưng nếu con lo cho bạn, thì lần sau gặp lại mình cùng chơi thật vui với nhau nhé? Khi chơi đùa và học hành vui vẻ, bạn sẽ không còn thời gian để buồn đâu.”
“…Dạ.”
Tôi cúi xuống như đang thì thầm một bí mật vào tai con.
“Và lần tới đến đây, mình mang theo búp bê chim cánh cụt giơ tay mừng nhé. Chắc chắn anh Tony sẽ thích lắm.”
Khuôn mặt trong sáng và dịu dàng của thằng bé lập tức bừng sáng.
“Dạ!”