Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 2

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 2

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 82 Cuộc gọi chờ đợi

100 điểm thưởng?!

Tôi chớp mắt, nghĩ không chừng mình nhìn nhầm mất một số 0, nhưng không, đúng là 100 điểm thật.

“……”

Khoan đã, 100 điểm là tương đương 100 đô mà…

Tôi lại quay nhìn con slime bông đang nằm trong tay Jennifer, cô bé đang nhảy cẫng lên vui sướng cùng Lenny.

Niềm vui của một đứa trẻ chắc chắn không thể định giá bằng tiền, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy hơi ngờ ngợ: “Mình thật sự nhận được từng ấy chỉ vì con búp bê này sao?”

Chi phí để làm ra con búp bê đó chắc chắn chẳng đáng bao nhiêu.

“Appa-ppa!”

“Hử? Ừ, Luca của bố, con gọi bố đấy à?”

“Ưng.”

“Sao vậy?”

“Ưng.”

“…Chỉ gọi thôi hả?”

“Ưng.”

“Được rồi, giờ chắc phải đi thôi.”

“Bố đi ạ?”

Lenny đang trò chuyện say sưa với bạn mà nghe tôi nói sắp về, thì liền chạy ào lại ôm chầm lấy tôi.

“Lenny của bố. Cuối tuần nhớ nghe lời người lớn, chơi vui với bạn nhé?”

“Vâng ạ!”

“Giờ thì chào tạm biệt Luca nữa nào.”

Lenny nắm lấy tay Luca và đung đưa qua lại.

“Luca, tạm biệt nhé! Gặp lại sau nha!”

“Ừ.”

Hai anh em nắm tay nhau tạm biệt, lúc ấy Jennifer rụt rè bước lại phía sau lưng Lenny.

Nhưng đôi mắt to tròn của Jennifer thì vẫn đang nhìn tôi.

Khi sơ khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô bé, Jennifer giật mình và bật nói.

“Cảm ơn ạ!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức ửng đỏ. Có vẻ là một đứa trẻ nhút nhát, rất khó để nói chuyện với người lạ.

Tôi quỳ xuống ngang tầm mắt với cô bé và mỉm cười rạng rỡ.

“Ừ, cảm ơn con đã thích con búp bê mà chú làm nhé. Từ giờ cũng hãy thân thiết với Lenny thật nhiều nha?”

Jennifer không nói được lời nào, chỉ gật đầu lia lịa.

***

Trên đường đến quán rượu Lemon Soup.

Từ ghế sau vang lên tiếng tranh cãi giữa Luca và Charlie.

“Au a!”

“Không được đâu, Luca. Nếu đưa đồ chơi cho em là em lại cho vào miệng ngay mà? Không được nhé!”

“Ư ưm…!”

Luca tỏ vẻ vô cùng không hài lòng, nhưng Charlie đã bỏ cuộc trong việc giải thích, chuyển sang vừa làm vài động tác nhịp nhàng vừa hát một bài đồng dao.

“Nhện nhỏ bé, bò lên theo sợi tơ!”

“……”

Dù mặt Luca trông vẫn hờn dỗi nhưng Charlie vẫn không chùn bước, tiếp tục hát đầy nhiệt huyết.

“Nhện nhỏ bé, tuột xuống theo sợi tơ!”

Dù tỏ vẻ lạnh lùng và bướng bỉnh đến đâu thì Luca cũng mới chỉ chín tháng tuổi mà thôi.

“Nhện nhỏ bé……”

“Á á á…!”

Cậu nhóc lập tức quên béng món đồ chơi mình vừa định cho vào miệng, rồi bắt đầu phản ứng theo bài hát mà anh trai đang hát cho nghe.

Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, nhanh chóng ghi lại bằng máy ảnh rồi quay sang hỏi Cassandra.

“Sao Charlie lại chơi với mấy đứa nhỏ khéo thế?”

“Trong khu tôi sống có nhiều bé nhỏ hơn thằng bé lắm. Chơi riết thành quen luôn ấy mà.”

“Còn hơn cả người lớn ấy. Cuối tuần chắc tôi thuê Charlie làm người trông trẻ cũng được đấy.”

Tất nhiên là chuyện giao trẻ nhỏ cho một đứa trẻ khác trông là điều không nên rồi.

Khi cuộc trò chuyện tạm lắng xuống, tâm trí tôi lại quay về với phần điểm thưởng.

Con slime bông hình trái tim được làm từ ý tưởng của Lenny. Khi Lenny tặng món quà đó cho bạn, tôi nhận được điểm thưởng.

Giờ thì tôi đã hiểu rõ ý nghĩa của thông điệp: “Biến trí tưởng tượng của trẻ con thành hiện thực và lan tỏa niềm vui đến nhiều đứa trẻ hơn.”

Dù chưa rõ cụ thể tiêu chí để nhận điểm thưởng là gì, nhưng…

Vì liên quan đến mức độ hạnh phúc của từng cá nhân, nên có lẽ cũng chẳng thể đặt ra một tiêu chí cụ thể nào.

“Hmmm…”

Tôi vô thức bật ra tiếng trầm ngâm, khiến Cassandra quay sang hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

“À, cũng không có gì lớn đâu. Chỉ là… lúc nãy thấy Jennifer thích con slime bông đến thế, tôi bỗng tò mò không biết liệu những đứa trẻ khác cũng có thích nó không nữa.”

“Cái con búp bê tròn tròn mềm mềm lúc nãy hả? Đó là slime à?”

“Vâng. Là ý tưởng của Lenny. Hình như con nghĩ ra khi chơi trò cảm giác với slime cùng sơ ở nhà thờ.”

“Trí tưởng tượng của bọn trẻ thật dễ thương.”

“Vâng, đúng vậy… nên tôi mới thắc mắc, liệu mấy đứa nhỏ cùng độ tuổi có thích slime bông không.”

Ít nhất thì như Charlie lớn hơn một chút rõ ràng là chẳng hứng thú gì. Luca thì khỏi phải nói.

Có vẻ như món này chỉ hợp với lứa trẻ khoảng bốn tuổi thôi.

“Cậu định làm búp bê để bán à?”

“Hả? À không, không phải vậy đâu.”

“Vậy… là định tặng à?”

“Ừm… cũng không tệ nhỉ?”

Tất nhiên, cũng chưa biết liệu những đứa trẻ bốn tuổi khác có thích như Jennifer không.

“Hừm, nhưng nghe cũng hay đấy chứ? Một kiểu nội dung mà thực hiện hóa trí tưởng tượng của bọn trẻ, rồi chia sẻ với các bạn khác xung quanh.”

Cứ như Cassandra vừa nhắc lại y hệt lời mà ứng dụng Manito đã từng nói.

Thấy kỳ lạ, tôi quay sang nhìn Cassandra thì cô ấy búng tay đánh tách một cái khi đang lái xe.

“Trước tiên, hay là thử nhận đơn đặt hàng từ mấy đứa nhỏ bằng tuổi Lenny quanh khu chúng ta ở xem sao? Nếu mấy thiết kế đó được tụi nhỏ thích, thì chúng ta có thể mang tặng cho các nhóm hội như trại trẻ hoặc tổ chức giúp đỡ những gia đình khó khăn.”

“Ồ, vâng. Ý kiến hay đấy.”

Nếu lấy nội dung này làm video thì các tổ chức đang cần được quyên góp cũng sẽ được quảng bá một cách tự nhiên.

Vừa mang lại niềm vui cho lũ trẻ, vừa có thể giúp đỡ người khác, lại còn giúp ví tiền của tôi thêm rủng rỉnh, quả là không thể tốt hơn được nữa.

“Vậy để tụi nhỏ trong khu dễ hình dung và lựa chọn, tôi sẽ gửi chị vài bản phác thảo nhé.”

Chỉ cần có màu thân slime và hình dạng, màu sắc của miếng đệm nhỏ gắn trên thân là có thể dễ dàng thực hiện rồi.

“Okay! Bây giờ là lúc phải nỗ lực hơn bao giờ hết mà!”

***

Sau khi buổi biểu diễn tại quán rượu kết thúc suôn sẻ, tôi trở về nhà thì trời đã khuya.

Trên đường về Luca đã ngủ thiếp đi trong xe nên tôi nhẹ nhàng bế con đặt xuống giường, rồi tranh thủ làm vài việc lặt vặt trong nhà, tắm rửa và nằm xuống cạnh con.

“…Con trai của bố ngủ ngoan quá.”

Gương mặt con ngủ say, đôi môi mím lại và hơi thở đều đều, trông chẳng khác nào thiên thần.

Tôi đặt ngón tay lên bàn tay nhỏ xíu của con, vậy mà trong cơn mơ con vẫn nắm chặt lấy tay tôi.

Tay con vẫn bé thế này thôi, vậy mà sao tôi cứ có cảm giác con đã lớn vọt lên mất rồi.

Tôi nhìn con như thế một lúc, rồi rơi vào trong giấc ngủ yên bình.

***

Sau khi trải qua một ngày Chủ nhật yên ả chỉ có tôi và Luca, sáng thứ Hai tôi dậy từ tinh mơ để bắt đầu chuẩn bị món tráng miệng giao cho quán cà phê hôm nay.

Tôi đánh lòng đỏ trứng với đường, vanilla bean paste và bột bắp.

Âm thanh sột soạt khi đường tan vào hỗn hợp nghe sao mà dễ chịu lạ kỳ.

Khi mọi thứ hòa quyện đều, tôi đổ sữa nóng vào rồi tiếp tục khuấy đều…

Nhờ tay chân bận rộn từ sớm, đến lúc mặt trời lên hẳn, một khay éclair chocolate thơm lừng cũng vừa hoàn tất.

Hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp phòng khách.

Lúc đó tôi mới yên tâm ngồi xuống, đang nhâm nhi một tách cà phê rồi cắn một miếng éclair ngọt dịu, thì ông vua nhỏ trong nhà gọi tôi.

“Appa! Pa~!”

“Ừ, Luca, bố ở đây.”

Sao con lại có thể dậy đúng giờ đến thế nhỉ?

Vẫn chưa mở mắt hẳn, nhưng con đã gọi bố đầu tiên.

Tôi bế con ra ban công tắm nắng sớm, Luca mỉm cười toe toét.

“Luca của bố, cuối tuần được ở riêng với bố có thích không nào?”

“Ưng.”

“Vậy thì con trai ngoan của bố, ăn sáng nhé.”

Tôi đặt con ngồi vào ghế ăn, đưa bình sữa đã đựng sẵn cháo nghiền từ trước vào tay con và con liền tự ăn rất ngoan.

Tranh thủ lúc đó tôi ăn nốt phần éclair còn lại, đóng gói phần tráng miệng, thay quần áo rồi cho Luca lên xe đẩy và xuống tầng một.

Và rồi… tôi chạm mặt một hồn ma mặt trắng bệch.

“Áaa!”

“Ôi trời, xin lỗi nhé!”

Anh James đang đắp mặt nạ trắng toát trên mặt, cũng giật mình và vội xin lỗi.

“À, không đâu ạ. Xin lỗi anh mới phải, chắc tôi còn chưa tỉnh ngủ hẳn…”

Tôi vỗ ngực trấn an nhịp tim đang đập thình thịch và xin lỗi lại. Dù trong lòng thì nghĩ, rõ ràng người làm người ta hết hồn là anh ấy mới đúng mà!

Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi bật cười như thể chẳng còn cách nào khác.

“Trời ơi, giờ vẫn chưa có khách mà anh đã chuẩn bị thế này thì sao được chứ!”

“Ha ha, nhưng mà hôm nay có buổi chụp hình nên tôi muốn chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo!”

Tôi mở to mắt ngạc nhiên.

“Chụp hình ạ? Anh đang nói đến sách công thức phải không?”

“Đúng rồi. Lịch của cậu vẫn chưa được chốt à, Jun?”

“À, vâng… Tôi đã phỏng vấn lần cuối rồi, nhưng vẫn chưa có lịch cụ thể cho buổi chụp hình.”

“Vậy à? Chắc là vì tôi nộp công thức trước nên được gọi sớm. Có vẻ như họ xếp lịch theo thứ tự nộp công thức đấy.”

“Cũng có thể thật.”

Sau khi giao khay éclair, tôi bắt taxi cùng Luca đến nhà thờ.

Tôi vừa ngồi trong xe, vừa đỡ đầu cho Luca đang gật gù ngủ thiếp đi khi ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vừa nghĩ về phần bày trí món cho buổi chụp hình sắp tới.

Tôi đã tạm gác lại vì quá bận, nhưng vì đã đặc biệt nhờ Evan và Kelly giúp rồi nên nhất định phải làm ra một “tác phẩm” đúng nghĩa.

Tôi bất giác mỉm cười.

Tác phẩm ư? Lại còn dám gọi là tác phẩm nữa chứ.

“……”

Tôi đã trưởng thành thật rồi đấy, Jun à. Tự khen một chút cũng không sao.

Trên đường đến chỗ Lenny, tôi tranh thủ ghi chú vài ý tưởng cho phần bày trí món sẽ xuất hiện trong sách công thức thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một cái tên lâu rồi mới thấy.

[Gabriel Wright.]

Người nhân viên với đôi kính vuông, gương mặt sắc sảo tôi từng gặp vào mùa đông năm ngoái khi làm thủ tục nhận nuôi Luca.

Tôi bắt máy khi trong lòng vẫn còn chút ngờ vực. Không lẽ người này cũng tham gia vào quá trình thẩm định người giám hộ sao? Nhưng chẳng phải lĩnh vực của anh ta khác hoàn toàn à?

“Alo.”

[Chào anh, Jun. Tôi là Gabriel Wright. Không biết anh còn nhớ tôi không?]

“Có chứ, tất nhiên rồi. Tôi còn lưu cả số đây này… Làm sao mà quên được. Anh vẫn khỏe chứ?”

[Vâng, tôi nghe nói Jun và Luca cũng đang sống rất tốt.]

“À, chắc là sơ viện trưởng đã kể cho anh nghe.”

[Đúng vậy. Tôi nhận được cuộc gọi từ Mẹ Eloise, và trong suốt tháng qua tôi cùng vài người bạn đã khá bận rộn.]

Giọng nói chỉn chu, rõ ràng vang lên bên tai qua điện thoại.

Gabriel nhấn mạnh rằng lần này có khá nhiều người, trong đó có cả anh ta cùng tham gia vào việc này, và tất cả đều đang cố gắng hết sức vì hạnh phúc của tôi và đứa bé.

Tôi không biết phải nói gì ngoài lời cảm ơn, cứ liên tục lặp lại “Cảm ơn anh” không biết bao nhiêu lần.

Tôi muốn hỏi rốt cuộc việc thẩm định người giám hộ đã thế nào rồi nhưng lại cố nhịn lại, tiếp tục lắng nghe… màn tán dương bản thân kéo dài không hồi kết của Gabriel.

“……”

Kỳ lạ thật. Rõ ràng lần trước gặp tôi không có ấn tượng gì như thế này về anh ta mà.

Không hiểu sao… anh ta khiến tôi bất giác nhớ đến cha xứ nào đó.

[Thế… Jun, anh vẫn đang nghe chứ?]

“Vâng, tôi đang nghe. Cảm ơn anh.”

[Vậy thì, nếu Mẹ Eloise có hỏi, xin hãy nói giúp rằng chúng tôi đã làm việc rất tận tâm.]

“À, vâng. Chắc chắn rồi. Cảm ơn anh!”

[Vậy thì tốt. Theo quy trình, ngày mai sẽ có điều tra viên đến nhà anh để kiểm tra vấn đề liên quan đến việc trở thành người giám hộ. Nhớ đừng đi đâu, hãy ở nhà nhé.]

“Hả?”

Nói xong câu đó, Gabriel lập tức cúp máy.

Đúng lúc tôi vừa đến nhà thờ, Lenny chạy ào ra ôm chầm lấy tôi. Tôi đón lấy con, rồi vội vàng đi tìm Sơ Viện trưởng. Nhưng sơ Greta chỉ lắc đầu.

“Viện trưởng đang ra ngoài rồi.”

“Bà ấy đi đâu ạ? Tôi có chuyện muốn hỏi…”

“Chuyện gì thế ạ?”

“Là… về việc trở thành người giám hộ cho các bé…”

“À, nếu Jun hỏi chuyện đó, Sơ bảo tôi nhắn lại rằng: ‘Chỉ cần tin tưởng là được.’”

…Không, thật sự cứ như vậy cũng được sao?