Tôi đang dẫn bọn trẻ đi vòng quanh mấy chỗ trống, bàn xem nên chọn phòng nào làm phòng chơi thì Greg và Rachel đến.
Lâu rồi không gặp, bụng của Rachel đã to lên khá nhiều.
“Đã lâu không gặp, Rachel. Dạo này cô khỏe chứ?”
“Anh thấy đấy, tôi vẫn rất khỏe mạnh.”
Rachel mỉm cười nhìn Luca và Lenny. Hai đứa trẻ ngồi trong xe đẩy, mắt tròn xoe ngước nhìn Rachel.
“Hôm nay là lần đầu cô gặp Lenny phải không?”
“Vâng. Nhìn hai anh em ở cạnh nhau đáng yêu quá. Khi con gái tôi chào đời, nhất định phải cho chúng làm bạn với nhau mới được.”
“À, giờ đã biết giới tính em bé rồi à?”
Lần này Greg tự hào đáp lời.
“Ừ, đã được sáu tháng rồi mà. Nhìn ảnh siêu âm con gái bọn tớ cũng xinh lắm đấy. Muốn xem thử không?”
Rachel liếc nhìn Greg đang rút điện thoại ra khoe ảnh.
“Anh yêu, chúng ta đến đây để bàn chuyện công việc mà.”
Dù nói vậy nhưng trông Rachel cũng có vẻ muốn khoe lắm rồi.
Tôi chiều theo mong muốn của cặp bố mẹ tương lai này, vừa xem ảnh siêu âm vừa tỏ ra rất thích thú.
“Nhắc mới nhớ, ngày dự sinh là khi nào vậy?”
“Giữa tháng Mười Một.”
“Ồ… Vậy là còn khoảng ba tháng nữa, nghe như sắp đến nơi rồi đấy.”
“Vâng. Vì vậy tôi cũng muốn lo xong hết mấy chuyện liên quan đến công việc trước khi sinh.”
“Cũng phải thôi. Vậy trước hết mọi người thử đi xem quanh một lượt nhé?”
“Được.”
Dù nơi này vẫn còn trống trơn nên chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian để xem hết, nhưng Rachel lại kiểm tra rất kỹ từng chỗ một.
Cô vừa mở tủ âm tường trong phòng ngủ chính vừa nói, chỗ này chắc để hồ sơ sẽ hợp lắm, rồi tự hỏi căn phòng nào thì phù hợp để làm phòng họp khi có người ngoài đến…
So với việc Greg chỉ đảo mắt một vòng rồi buông một câu “tốt đấy”, thì Rachel đúng là đã xem xét cẩn thận hơn nhiều.
“Nhà sạch sẽ thế này, chắc không cần làm nội thất gì thêm đâu nhỉ.”
“Nhìn thì vậy, nhưng tôi định làm thêm cách âm nữa. Với lại chắc sẽ gắn thêm đèn cho phòng khách, còn bếp thì…”
Sau khi tham quan hết tầng hai, cả ba chúng tôi quay lại nhà tôi.
Tôi bày trà dành cho bà bầu và ít món ăn nhẹ trước mặt Rachel.
“Nghĩ lại thì đây cũng là lần đầu Rachel đến nhà tôi nhỉ?”
“Vâng… Nhưng mà không khí trong nhà ấm áp thật. Cứ như là tràn ngập tình yêu dành cho bọn trẻ vậy.”
Lời khen chân thành ấy khiến tôi bất giác bật cười ngượng ngùng.
“Thật ra thì tôi cũng đang cố gắng thôi. Cảm ơn vì cô đã nhận ra điều đó. À, hai người ăn tối rồi hãy về nhé?”
“Ơ, thế có phiền quá không ạ?”
Rachel khẽ nghiêng đầu vẻ hơi ái ngại, nhưng Greg đã nhanh miệng trả lời thay tôi.
“Em này, đồ Jun nấu ngon lắm đấy. Đừng do dự, ăn rồi hãy về.”
Tôi thấy mắt Rachel ánh lên khi nghe Greg nói “ngon lắm”.
“Phải đó. Dù sao cũng sắp đến giờ ăn tối rồi. Tôi không biết hai người thích gì nên đã tranh thủ mua sẵn đủ thứ. Cứ nói món mình muốn ăn là được.”
“Vậy… nếu được thì…”
Rachel ấp úng rồi cẩn thận nói ra món mình mong muốn.
“Anh biết nấu bouillabaisse không?”
Boui… gì cơ?
***
Dù là lần đầu tiên nghe thấy cái tên đó, tôi vẫn gật đầu cái rụp.
Rồi một cách rất tự tin, tôi mở YouTube lên.
Tôi gõ đại mấy chữ theo âm nghe được, nhấn vào từ khóa gợi ý hiện ra và tìm được một video dạy nấu món đó.
Bouillabaisse, cái tên phát âm cũng khó nốt, là một món súp cá có nguồn gốc từ Marseille, Pháp.
Tôi bật video 5 phút lên xem với tốc độ gấp đôi, sau đó đeo tạp dề vào.
May là nguyên liệu không có gì quá hiếm và thời gian nấu cũng hợp lý.
Thế nhưng khi thấy tôi bắt đầu chuẩn bị, Rachel tròn mắt hỏi với vẻ không tin nổi.
“Jun, đừng nói là… anh đang xem một video YouTube rồi nấu món này lần đầu luôn đấy nhé?”
“Đúng rồi, nhưng tôi đảm bảo hương vị sẽ không làm cô thất vọng. Đừng lo.”
Rachel có vẻ vẫn muốn ngăn tôi lại, nhưng khi tôi bắt đầu sơ chế nguyên liệu ngay trên bàn đảo bếp thì cô ấy im lặng.
“Thấy chưa em? Nhìn cách Jun cầm dao là biết rồi.”
“Thật đấy. Trông anh đúng là nấu ăn rất giỏi.”
“Cũng tạm thôi.”
Tuy phần nhiều là nhờ vào đồ nghề, nhưng lời khen thì lúc nào cũng dễ nghe cả.
Vừa nấu tôi vừa trò chuyện cùng Rachel, còn Greg thì lo chăm sóc bọn trẻ.
“Aaah!”
Bốp!
“Ai da, đau đấy nhóc con!”
“…Hi.”
“Ơ? Cái nhóc tí hin này đánh người ta rồi cười nữa hả?”
Hôm nay Greg lại bị Luca đánh, nhưng ít nhất trông cậu ta cũng đã ghi được chút điểm trong mắt thằng bé rồi.
“Chú ơi, chú ơi! Ra sân chơi bóng với cháu đi!”
Lenny có vẻ vẫn nhớ lần chơi đá bóng cùng Greg ở nhà thờ, nên liền mang quả bóng to nhất trong nhà ra.
“Được chứ.”
Greg bế Luca lên rồi cùng Lenny ra sân thượng.
“Greg chắc chắn sẽ trở thành một người bố tuyệt vời.”
“…Vâng, tôi cũng nghĩ vậy.”
Rachel nhìn người chồng tương lai bằng ánh mắt đầy yêu thương, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Thật là… con người đúng là không thể biết trước điều gì.”
Cô nói thêm rằng mình chưa bao giờ tưởng tượng nổi sẽ cùng người cấp dưới từng hay bị gọi lên để mắng mỏ trở thành bố mẹ của một đứa trẻ.
Tôi bật cười vui vẻ.
“Đúng thật. Tôi cũng chẳng ngờ mình lại trở thành ông bố nuôi hai đứa con. À mà này, tôi nghĩ hai người rất hợp nhau đấy.”
“Cảm ơn anh. Nhưng mà Jun này, anh cũng rất hợp với vai trò này mà. Nhìn anh hạnh phúc lắm.”
“Cảm ơn cô. Thật sự thì… tôi chưa từng nghĩ cuộc sống của mình lại có thể viên mãn như thế này.”
Tôi nhìn bọn trẻ với ánh mắt đầy mãn nguyện.
Chỉ một năm trước thôi, cuộc sống như thế này còn nằm ngoài tầm tưởng tượng của tôi.
Hồi đó tan làm là cầm lon bia, mở cửa ban công cho thoáng rồi nằm dài trên ghế sofa ngủ lúc nào không hay.
“Nghĩ lại thì, sống như thế chẳng khác gì tồn tại chứ không phải sống.”
Trong lúc đang sơ chế nguyên liệu và chờ món súp sôi, chúng tôi bắt đầu nói chuyện nghiêm túc hơn về công việc.
“Như cô cũng biết đấy, Rachel. Nếu hợp tác với bên tôi, thời gian đầu mức đãi ngộ sẽ không cao đâu. Bọn tôi mới chỉ bắt đầu mà.”
Rachel lắng nghe tôi nói, không chen vào lời nào.
“Thêm nữa là rủi ro cũng cao. Nếu so với những công ty khác mà cô đang cân nhắc thì độ an toàn ở đây đúng là không thể bằng được.”
Nếu chẳng may công ty thất bại, kinh nghiệm làm việc ở đây có khi cũng chẳng ghi nổi vào hồ sơ xin việc.
“Nhưng mà giống như bất cứ công ty nhỏ nào khác, tôi mong cô sẽ xem trọng việc cùng nhau xây dựng hơn. Tuy không thể đảm bảo sự ổn định ngay lúc này, nhưng đổi lại môi trường làm việc rất linh hoạt…”
Chính vì tin rằng Rachel là người sẽ làm việc nghiêm túc trong mọi hoàn cảnh, nên tôi mới có thể thẳng thắn như vậy.
Thật ra thông qua Greg, Rachel đã biết khá rõ về công việc hiện tại của chúng tôi và cả triển vọng sắp tới. Có lẽ cô ấy cũng đã xem kỹ cả kênh YouTube rồi.
Tôi đoán cô ấy gần như đã quyết định trước khi đến đây. Nếu không phải để từ chối với lý do “đúng là khó thật”, thì có lẽ giờ là lúc cô ấy đưa ra vài yêu cầu trước khi gật đầu.
Rachel im lặng nghe tôi nói, rồi sau một thoáng suy nghĩ mới cất lời.
“Về bố cục văn phòng và mấy đồ dùng cần chuẩn bị, tôi có thể góp ý được không? Và tôi muốn tự lên khung cơ bản cho bộ phận mình sẽ phụ trách, sau đó mới bàn lại với mọi người. Cuối cùng nếu sau này có tuyển thêm người cho bộ phận đó, tôi mong ý kiến của mình sẽ chiếm ít nhất 50%.”
Tuyệt vời! Tôi mỉm cười rạng rỡ rồi đưa tay ra bắt với cô ấy.
“Vâng. Cứ làm như vậy đi. Tôi tin cô.”
Chúng tôi đã quen biết nhau nhiều năm, và Rachel là kiểu người luôn xử lý công việc gọn gàng đâu ra đấy. Chẳng cần phải màu mè khách sáo làm gì.
“Vậy từ giờ tôi cũng mong được giúp đỡ nhiều, thưa sếp.”
Tôi bật cười hơi ngượng. Dù đúng là sếp thật, nhưng khi nghe từ đó phát ra từ người từng là cấp trên của mình thì vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Dù gì với tư cách “sếp”, tôi cũng đưa ra một chế độ đãi ngộ mà mình có thể hứa chắc.
“Nãy quên chưa nói, sau khi sinh con cô hoàn toàn có thể đưa bé đến văn phòng cùng. Dù sao tôi cũng có hai đứa con. Nếu cần thiết tôi còn tính thuê người trông trẻ theo giờ nữa.”
Mặt Rachel sáng bừng lên.
“Đó đúng là một đề nghị khó từ chối. Jun, anh nên nói điều đó ngay từ đầu mới phải. Chỗ khác thì không thể mong đợi được chính sách như vậy đâu.”
“Thì ra là vậy. À, nếu muốn, tôi còn có thể chuẩn bị bữa trưa cho cô nữa. Cần thì có cả đồ ăn vặt.”
Rachel bật cười.
“Hmm, chuyện đó thì… để tôi ăn thử bữa tối nay đã rồi quyết định nhé?”
***
“…Em yêu, ăn chậm một chút đi.”
Greg dè dặt lên tiếng, nhưng Rachel chẳng buồn đáp lại mà chỉ cắm cúi ăn, thìa không ngừng di chuyển.
Tôi nhìn Rachel như thế một lúc, rồi kéo hẳn nồi bouillabaisse đến đặt trước mặt cô ấy, còn với Greg thì lấy phần sandwich thừa từ bữa trưa ra đưa cho.
“Này, cậu ăn cái này đi.”
Greg không nói hai lời, nhận lấy chiếc sandwich.
“Cảm ơn.”
“Cứ ăn tạm cái đó đi. Để mình nướng thêm ít xúc xích cho.”
“Nếu được thì… cho tôi một phần nữa nhé.”
Rachel vừa nói vừa không ngẩng đầu lên.
“Vâng, tôi sẽ nướng đủ cho cả hai.”
Greg cười ngượng, còn Lenny đang ăn cùng thì thì thầm với cậu ấy.
“Cháu nghĩ dì Rachel đói lắm rồi.”
“Ừ, chắc là em bé trong bụng dì đang đói đấy.”
“À, thì ra là vậy!”
Trong lúc tôi nấu nướng, Greg lo cho bữa ăn của bọn trẻ.
Trông cậu ta đã ra dáng bố lắm rồi, đúng là những bài học từ mẹ và chị gái không uổng phí.
Khi đã ăn hết một nửa nồi súp, Rachel ngẩng đầu lên và nói.
“Tôi muốn nơi này trở thành công việc trọn đời của mình.”
“Cảm ơn cô. Để tôi dọn bát đĩa nhé?”
“Không, tôi sẽ ăn hết. Chỉ nghỉ một chút thôi.”
“Vâng, cứ từ từ ăn.”
Sau đó là khoảng thời gian dùng bữa đầy vui vẻ và đầm ấm.
Tôi gọi điện báo với Cassandra rằng Rachel đã đồng ý gia nhập, sau đó lấy chiếc bánh đã nướng sẵn từ hôm trước ra để dùng tráng miệng.
Vừa ăn bánh, chúng tôi vừa nói chuyện về những kế hoạch tương lai thì Greg chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi.
“Mà này, tên công ty định đặt là gì vậy?”
Tôi hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Chuyện đó tôi vẫn chưa nghĩ đến.
“Ừm… Hay lấy luôn tên kênh YouTube làm tên công ty nhỉ?”
“Ơ? Nhưng có thể sau này bọn mình sẽ mở thêm nhiều kênh nữa mà?”
“Ừm… Cũng đúng.”
Tôi bắt đầu cân nhắc thì Rachel vừa nuốt miếng bánh trong miệng vừa lên tiếng.
“Nhưng nếu đặt tên công ty quá rộng thì sau này sẽ bị lạc hướng. Ngược lại giữ lại bản sắc gốc ngay từ khi bắt đầu sẽ tốt hơn.”
“Ồ, chuyên nghiệp quá rồi vợ anh.”
Trong lúc Greg thể hiện một cách rõ ràng mình là người chồng yêu vợ, tôi cũng gật gù đồng tình.
Nếu nói đến bản sắc… thì đúng là giữ nguyên tên kênh cũng hợp lý.
Đang suy nghĩ thì tôi chợt nhớ đến một điều, liền lên tiếng.
“Vậy nếu mình lấy chữ viết tắt từ tên kênh, đặt là ‘JL’ thì sao? Làm logo cũng dễ, mà mọi người nghe cũng thấy nhẹ nhàng, dễ tiếp nhận nữa.”
Mấy chuyện này mà nghĩ quá kỹ thì nhiều khi lại ra cái tên khó hiểu. Thế nên tôi nghĩ cứ đơn giản thôi cũng tốt.
Rachel nuốt một miếng bánh to rồi gật đầu.
“Tôi thấy ổn đấy.”
JL. Jay-El. Tôi thử lặp đi lặp lại cái tên đó vài lần trong miệng. Nghe cũng khá ổn.
Tôi lập tức nhắn tin hỏi ý kiến Cassandra và nhận được phản hồi tích cực từ cô ấy.
Vậy thì…
“Lenny này, con thấy nếu bố đặt tên công ty là ‘JL’ thì thế nào?”
“Hay ạ!”
Lenny cười toe rồi xúc một thìa thạch hình ngôi sao đưa vào miệng.
Chắc là trả lời theo cảm tính thôi, nhưng chỉ cần bọn trẻ không thấy kỳ lạ thì cũng ổn rồi.
Lần này tôi quay sang hỏi Luca, thằng bé đang lấy tay bóp nát phần thạch của mình.
“Luca à, con thấy sao? Tên công ty là ‘Jay-El’ được không?”
“Ưng.”
Luca trả lời rành rọt khiến Greg phì cười.
“Này, giờ hỏi Luca thì câu trả lời chỉ có một thôi mà.”
“Ừ, vậy nên mới hỏi đấy.”
Tôi bật cười, vừa nói vừa lấy khăn lau đôi bàn tay đầy thạch của Luca.