Tôi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Tuy không rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng Cassandra đã ngăn chặn lời “Thật ra không phải như vậy đâu ạ” của tôi bằng ánh mắt kiên quyết và cái lắc đầu dứt khoát.
Cassandra rất tinh ý.
Không biết là do bẩm sinh hay vì cô ấy hơn tôi mười tuổi, hoặc cũng có thể là vì trong từng ấy năm đã trải qua hôn nhân và ly hôn, sinh con và tự mình nuôi con lớn mà rèn được sự nhạy bén đó…
Dù là gì đi nữa thì lúc này tốt nhất là cứ nghe theo lời cô ấy thì hơn.
Chỉ mong ánh mắt cô ấy nhìn Evan lúc này như đang nhìn một người bạn của con trai mình có phần hơi ngờ nghệch, chỉ là do tôi tưởng tượng ra mà thôi.
Evan thì đang chăm chú nhìn vào tách cà phê như để lấy lại bình tĩnh. Tôi ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng.
“Ờm… tôi nói vậy là vì nghĩ nếu làm bạn được thì tốt.”
Dù không cùng tuổi, nhưng trong xã hội người ta vẫn hay làm bạn với nhau dù hơn kém nhau chừng mười tuổi mà.
Evan ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi tiếp tục nói.
“Ờ, chúng ta đâu phải là mối quan hệ bình thường…”
Gọi là mối quan hệ gì chứ? Ban đầu thì gần như là oan gia, xúi quẩy thì đúng hơn. Tôi cúi xuống nhìn Luca trong vòng tay mình đang nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ và trong veo rồi bỏ dở câu nói.
Không biết Evan có đang nghĩ giống tôi không, nhưng anh ta trả lời với giọng hơi thiếu tự tin.
“…Tôi cứ tưởng mình chỉ toàn thể hiện những mặt vụng về và thảm hại thôi.”
“Bây giờ tôi đã hiểu, đó là vì anh đã trải qua thời điểm khó khăn.”
Tất nhiên, tôi thì nghĩ nếu là mình thì chắc không đến mức thế đâu…
“Với lại, gần đây dù trải qua chuyện lớn như thế mà anh vẫn giữ vững tinh thần để tiếp tục công việc, tôi thấy điều đó thật đáng nể.”
Dù rằng chính điều đó hình như cũng là lý do khiến vợ anh rời đi!
Tôi không thể nào giữ được tâm thế điềm nhiên để trò chuyện, vì đầu thì cứ đầy rẫy những suy nghĩ lan man. Đúng lúc ấy Cassandra chen vào.
“Chuyện lớn… Ý cậu là có việc gì mà tôi nên biết không? Tất nhiên nếu là chuyện cá nhân thì không cần phải nói.”
Lúc đó tôi thật sự không biết nói gì, chỉ vô thức nhìn về phía Evan. Anh ta như đang cân nhắc điều gì đó rồi cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nếu chúng ta định tiếp tục làm việc cùng nhau, tôi nghĩ cô sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi. Cứ giấu mãi thì Jun cũng sẽ khó xử.”
Evan bắt đầu giải thích mọi chuyện từ đầu, cố gắng lựa chọn từng từ một cách cẩn trọng và kiềm chế cảm xúc hết mức có thể.
Dù Evan đã cố gắng nói một cách thận trọng nhưng bản chất của câu chuyện vốn không dễ thay đổi, nên Cassandra đã nổi giận.
Tôi quên mất một điều, Cassandra cũng từng ly hôn vì chồng ngoại tình.
Nghiến răng ken két, cô ấy lẩm bẩm bằng giọng rét lạnh.
“Đám người ngoại tình thì nên bị chặt hết tay chân…!”
Tôi khẽ bịt tai Luca lại rồi liếc sang Charlie và Lenny để kiểm tra.
May là bọn trẻ vẫn đang say mê với câu chuyện trong sách.
“Và thế là, nàng tiên lửa đã dập tắt ngọn lửa của mình để trở thành không khí. Dù không thể bùng cháy nữa, nhưng cô ấy có thể mãi mãi ở bên những người bạn thân yêu.”
Không hiểu sao, mấy quyển trong bộ truyện đó lúc nào cũng có kết cục kiểu này.
Dù là chuyện sống chết hay chuyện ly hôn, ngoại tình thì cũng chẳng phải là chủ đề tôi muốn cùng bọn trẻ trò chuyện.
Mà suy cho cùng thì đó cũng là sách thiếu nhi, nên tôi quyết định không can thiệp.
Tôi đang định mở nhạc để tránh cho những lời nói vừa rồi lọt vào tai bọn trẻ, thì Luca đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi bất chợt cựa mình.
“Ưư…”
“Ừ, Luca muốn xuống à?”
“Ưng.”
Tất nhiên không thể hoàn toàn tin vào câu trả lời “Ưng” của Luca, nên tôi đặt con xuống gần bàn của bọn trẻ rồi quan sát một lúc.
Thấy con lẫm chẫm bò tới chỗ đồ chơi bàn phím và chạm tay vào đó, tôi mới yên tâm quay lại bàn ăn.
Tôi ngồi xuống và tiếp tục lắng nghe câu chuyện của người lớn.
“Rồi thời gian sẽ chữa lành. Cũng sẽ có người tốt khác đến bên cạnh anh. Tôi cũng từng nghĩ sẽ không bao giờ có tình yêu trong đời nữa, vậy mà mới gần đây tôi đã gặp được một người thật tốt.”
Evan không tỏ ra đồng tình rõ rệt, nhưng dường như đã lấy lại được chút bình tĩnh, gương mặt cũng trở lại vẻ trí thức thường ngày.
“Vâng. Cuộc đời mà, chẳng ai biết trước được điều gì. Nhưng trước mắt tôi định dồn sức vào công việc, rồi chờ thời gian trôi qua. Vì thế nên…”
Evan khẽ mỉm cười, quay sang phía tôi rồi nói tiếp.
“Tôi muốn đầu tư.”
“Đầu tư ạ?”
“Vâng. Sáng nay anh nói là cần một studio, đúng không?”
“Vâng.”
“Sau này chắc sẽ phải tìm một chỗ rộng hơn, nhưng trước mắt thì… anh thấy căn nhà của tôi ở tầng dưới thế nào?”
“…Vâng?”
“Nếu anh hứng thú, tôi định sẽ đầu tư bằng cách cho thuê miễn phí trong vòng một năm.”
Tôi mất một chút thời gian mới hiểu rõ những gì anh ấy vừa nói, rồi bình tĩnh hỏi lại.
“Vậy thì… anh định nhận phần lợi nhuận theo cách nào?”
“Mỗi tháng một video quảng bá miễn phí, ít nhất mười hai lần trong một năm.”
“…….”
Tôi thấy rõ Cassandra đang tính toán rất nhanh trong đầu, nhưng Evan thì không có vẻ gì vội vã, thong thả nói tiếp.
“Thật ra, từ lâu tôi đã có ý định mở một hiệu sách online nhỏ.”
Anh muốn thử mô hình chọn lọc sách theo chủ đề, làm book curation rồi bán theo dạng combo như một hình thức marketing.
“Nhưng để một hiệu sách cá nhân tồn tại thì rất khó. Tôi thì lại không thể làm YouTube. Nếu Jun giúp tôi quảng bá thì tôi nghĩ hiệu quả sẽ hơn rất nhiều so với thuê một YouTuber xa lạ.”
Thật ra gọi là đầu tư thì hơi quá, đúng hơn là một dạng trao đổi giữa việc cung cấp không gian và chi phí quảng cáo.
Cassandra làm mặt tinh nghịch rồi nói.
“Xét từ góc độ của anh Evan thì đúng là chẳng lỗ chút nào rồi.”
Evan cũng nhẹ nhàng nhếch môi cười và đáp.
“Tất nhiên rồi. Bạn là bạn, nhưng tiền là tiền mà.”
***
Evan nói sẽ suy nghĩ thêm rồi báo lại sau, sau đó ra về.
Cassandra bước qua bước lại trong phòng khách một lúc để bình tĩnh lại và sắp xếp suy nghĩ, rồi nói với tôi.
“Jun. Tôi thấy không tệ chút nào đâu. Thật ra với mối quan hệ quen biết như vậy thì việc quảng bá mức đó cũng có thể xem là giúp nhau một cách thiện chí rồi…”
Tất nhiên, nếu nhận quảng cáo theo đúng giá thị trường thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng không thể bỏ qua cái lợi lớn là có thể tạm gác lại trong một năm chuyện phải tốn thời gian và chi phí để tìm, rồi ký hợp đồng thuê văn phòng, cũng như áp lực từ tiền thuê nhà mỗi tháng vốn không hề nhỏ.
“Hơn nữa, vị trí cũng khá ổn nữa.”
Khu này vốn có nhiều cá nhân thuê nhà để làm văn phòng, cũng có không ít công ty nhỏ thuê nguyên một căn nhà lớn để làm trụ sở.
Vì là khu Old Town nên các toà nhà đều rộng rãi, môi trường xung quanh thì yên tĩnh mà lại sát ngay khu trung tâm.
Trong trường hợp của tôi thì chỉ cần mở cửa ra rồi đi xuống một tầng là tới, coi như không tốn thời gian đi làm luôn.
“Thử nghĩ mà xem, Jun. Vì vốn là nhà ở nên có cả bếp, mình có thể quay video nấu ăn một cách thoải mái……”
“Vâng. Với lại có ba phòng ngủ và một phòng khách, nếu dùng phòng khách làm văn phòng thì cũng đủ không gian rồi.”
Ngoài căn bếp để quay video nấu ăn, vẫn còn tới ba phòng nữa để có thể tận dụng cho việc quay nội dung khác.
Thật ra cũng chẳng cần phải sửa sang gì nhiều. Tôi từng ghé qua nhà anh ấy một lần, và nội thất bên trong vốn đã rất đẹp.
Chỉ cần khéo léo lựa chọn một vài món đồ nội thất mang phong cách văn phòng là đã có thể tạo nên một không gian làm việc khá ưng ý.
Càng suy nghĩ và cân nhắc kỹ, tôi càng thấy đây là một điều kiện không tồi.0 Trong lúc đang ngơ ngẩn nhìn bọn trẻ để sắp xếp lại dòng suy nghĩ, tôi bắt gặp hình ảnh Luca đang rướn người, rên khe khẽ, cố gắng bám lấy ghế sofa.
Luca của tôi… con đang muốn leo lên sofa để ngồi cạnh các anh à?
Tôi định bước tới bế con lên, nhưng đúng lúc đó…
Luca vừa đẩy vừa tựa vào thành sofa… rồi từ từ, nhưng chắc chắn, đứng thẳng dậy trên đôi chân bé nhỏ của mình.
***
“Chúc mừng nhé. Trời ơi, Jun, trông cậu sắp khóc rồi kia.”
“Thì con nít đáng yêu quá mà.”
Cassandra bật cười rồi nhẹ nhàng chọc ngón tay vào má Luca đang nằm gọn trong vòng tay tôi.
“Nhìn cái dáng đứng kia thì có vẻ nhóc này lẽ ra đã có thể đứng từ lâu rồi.”
“Nhưng con mới chỉ bò bằng đầu gối được chưa bao lâu đâu ạ. Tự ngồi dậy được cũng chỉ mới gần đây thôi.”
“Trẻ con mà, mỗi đứa phát triển theo cách khác nhau. Có bé còn chưa từng bò mà đã đi luôn rồi ấy chứ. Dù sao thì……”
Cassandra đập nhẹ vào vai tôi trước khi cùng Charlie ra cửa trước.
“Cố lên nhé, Jun.”
“Vâng?”
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy mà chẳng hiểu chuyện gì, thì Cassandra như đang nhớ lại một điều gì đó, ánh mắt hơi xa xăm khi nói.
“Giờ mới là khởi đầu của địa ngục ‘biết đứng’ đấy.”
“À…….”
***
Hai ngày sau.
Đúng như Cassandra đã cảnh báo, kể từ lần đầu tiên đứng dậy được, Luca bắt đầu tranh thủ mọi cơ hội để đứng lên.
Cũng giống như khi con lần đầu tiên biết lật mình.
Ghế ăn trẻ em, sofa, hàng rào, chân tôi… bất cứ thứ gì đủ vững để chịu được trọng lượng cơ thể mình, chỉ cần với tay tới được là Luca liền bám vào và cố gắng đứng lên.
Sau khi đứng được, con tập trung hết mức để giữ thăng bằng với vẻ mặt nghiêm túc.
Cái dáng vẻ ấy khiến tôi vừa cảm động vừa tự hào.
Đứng yên thật lâu rồi thử nhích người một chút, nhưng liền ngã chổng mông xuống, vậy mà Luca không hề khóc, chỉ quay sang nhìn tôi và bật cười “hi hi”.
Và thế là tôi lại bế con lên thật cao, hôn lên má rồi tặng một tràng khen ngợi và âu yếm.
“Giỏi quá, Luca của bố giỏi quá!”
“Ihi……”
Khi tôi nói Luca sắp biết đi rồi, Lenny bắt đầu cố gắng giúp em tập đi.
“Nhìn này, Luca. Như thế này, như thế này này!”
Nhưng vì Lenny vẫn còn nhỏ, nên mỗi khi cố gắng đi thật mẫu mực thì lại bước chân phải và tay phải cùng lúc ra phía trước.
“Ư…?”
Có vẻ chính cậu bé cũng thấy điều gì đó sai sai, nên liền dừng lại và nghiêng đầu khó hiểu. Luca đang ngồi bên cạnh, thấy thế cũng bắt chước nghiêng đầu theo nhìn anh trai.
Hai đứa con này, thật sự là đáng yêu đến phát ngất mà.
Tôi vừa quay lại một đoạn video chất lượng cao riêng (ngoài camera giám sát trong nhà), vừa ôm cả hai đứa bé lên rồi xoay vòng vòng trong phòng khách.
“Ahaha! Bố ơi!”
“Kyaaa!”
Trong lúc đang chơi đùa vui vẻ cùng lũ nhỏ, tôi nhận được tin nhắn từ Greg báo rằng cậu ấy và Rachel sắp tới nơi.
“Lenny, con có muốn đi xem văn phòng mới của bố không?”
“Văn phòng?”
“Ừ. Bố sẽ làm việc ở đó từ bây giờ.”
Lenny chớp chớp mắt như đang suy nghĩ điều gì rồi bất ngờ siết chặt cổ tôi, ôm thật chặt.
“Hử? Lenny, sao thế?”
Con không nói gì một lúc, chỉ ôm chặt như thế rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ mặt đang cố kìm nén sự buồn bã.
“Bố… bố sẽ đi làm suốt ngày sao?”
À…
Trong khoảnh khắc, biết bao suy nghĩ vụt qua trong đầu, nhưng tôi quyết định sẽ nói với con điều quan trọng nhất trước.
“Có thể là vậy. Nhưng mà, Lenny cũng sẽ đi cùng bố.”
Lenny mở to mắt, tròn xoe nhìn tôi.
“Đi cùng ạ?”
“Ừ. Khi bố đi làm, cả Lenny và Luca sẽ cùng đến đó với bố mỗi ngày.”
Lenny có vẻ cần một chút thời gian để hiểu hết lời tôi vừa nói.
Và rồi gương mặt của con rạng rỡ như một bông hoa vừa nở.
“Thật hả? Thậậậậậtttt luôn? Mỗi ngày ạ?”
“Ừ, thật mà. Mỗi ngày. Với lại, văn phòng của bố ở rất gần.”
Tôi đặt bọn trẻ vào xe đẩy.
“Rồi, mình đi thôi nào!”
Tôi cầm theo chiếc chìa khóa Evan đã đưa, rồi cùng các con xuống tầng 2 bằng thang máy.
Khi vặn khóa mở cửa, một căn nhà trống trơn hiện ra trước mắt.
“Oaaa…”
Tôi bế bọn trẻ xuống khỏi xe đẩy. Lenny lập tức mang đôi giày phát ra tiếng bíp bíp chạy khắp các phòng, hết phòng này đến phòng khác.
Bíp, bíp, bíp, bíp…
Bíp bíp bíp bíp!
Rồi con chạy lại chỗ tôi như muốn hỏi thế này có sao không, rồi reo lên.
“Bố ơi, chẳng có gì hết luôn!”
“Ừ, giờ thì chưa có gì hết.”
Ngay khi tôi đồng ý nhận đầu tư, Evan đã dọn trống nhà trong ngày, còn thuê cả dịch vụ vệ sinh chuyên nghiệp đến dọn dẹp sạch sẽ rồi mới giao chìa khóa cho tôi.
Một văn phòng mới toanh xuất hiện chỉ sau một đêm, tất nhiên là phải trống trơn rồi.
Nhà của Evan có tông màu trầm mang lại cảm giác yên tĩnh. Thế nhưng khi nhìn vào không gian ấy, lòng tôi lại đầy ắp sự háo hức.
Vì khi đứng trước một căn phòng trống, người ta có thể tha hồ tưởng tượng ra tất cả những điều mình sẽ lấp đầy nơi này bằng gì.
“Khi những người sẽ cùng bố làm việc đến, mọi người sẽ cùng bàn bạc để mua sắm những món đồ cần thiết.”
“Dạ, con hiểu rồi ạ.”
Lenny ôm lấy chân tôi, cũng chăm chú nhìn vào căn nhà trống ấy.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng con và nói.
“Còn những món đồ đặt ở phòng mà Lenny và Luca sẽ ở thì mình sẽ cùng nhau chọn nhé.”
Nghe đến “cùng nhau chọn”, đôi mắt của Lenny trợn tròn vì ngạc nhiên, rồi con lập tức nở nụ cười ngọt ngào như kẹo bông gòn.