Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 4

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 2

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 78 Không phải vậy đâu mà...

“……Ừm.”

Cassandra đưa tay che miệng, tập trung suy nghĩ.

Thật ra ngay sau khi nói ra, tôi cũng thoáng nghĩ rằng mình đã hơi chủ quan khi buột miệng như vậy.

Rachel cho đến trước khi chúng tôi rời khỏi công ty vẫn là một cấp trên có phần khó gần, không dễ đối mặt.

Nhưng nếu lần này lại làm việc cùng nhau thì cô ấy sẽ trở thành nhân viên dưới quyền tôi. Điều đó có thể khiến mọi thứ trở nên khó xử, và ngoài chuyện đó ra cô ấy cũng là một nhân sự cấp cao.

Dù bên này có thể cam kết mức lương phù hợp đi chăng nữa, chắc chắn cô ấy sẽ cân nhắc đến những yếu tố như danh tiếng hay tầm nhìn của công ty, những thứ có thể giúp ích cho sự nghiệp của mình.

“Xin lỗi nhé. Tôi hơi vội vàng quá.”

Cassandra trông như đang cân nhắc điều gì đó thêm một chút, rồi lắc đầu.

“Không sao đâu. Nếu Rachel có thể giữ cho văn phòng vận hành ổn định, thì không chỉ mảng kế toán mà ngay cả khi có thêm vài nhân sự mới, tôi cũng hoàn toàn có thể tin tưởng giao phó.”

“Cái đó thì đúng là vậy. Kinh nghiệm của cô ấy cũng đáng nể thật. Nhưng mà, liệu có thấy khó xử không?”

Cassandra bật cười sảng khoái rồi đập nhẹ bàn bằng lòng bàn tay.

“Hồi đó cô ấy là cấp trên, nhưng bây giờ thì không phải nữa. Chúng ta sẽ ở các bộ phận khác nhau, mà tôi thì cũng là một trong những thành viên sáng lập đấy chứ! Không phải sao?”

Tôi bật cười, gật đầu đồng tình.

“Không phải ‘một trong những’, mà là thành viên sáng lập chính hiệu luôn.”

“Chuẩn rồi. Với lại, bây giờ Jun là giám đốc cơ mà!”

“Chúng ta chẳng phải đã thống nhất ngược lại rồi sao? Là chị thành lập công ty, còn tôi là người sáng tạo nội dung làm việc dưới sự quản lý của chị.”

“Thôi nào, chuyện đó là của sau này thôi… Giờ thì tất cả mọi thứ đều đang xoay quanh một mình Jun mà, làm sao tôi dám nhận. Nói gì cũng không đúng đâu.”

“Tôi thì lại không nghĩ vậy.”

Tôi nói ra điều đó bởi tôi biết, một mình tôi thì không thể làm được đến mức này. Nhưng Cassandra lại rất dứt khoát.

“Tôi thật sự biết ơn vì cậu công nhận công sức của tôi, nhưng thử nhìn nhận một cách đơn giản mà xem, Jun. Những việc tôi đang làm, dù có cần thiết cho kênh thì người khác vẫn có thể thay thế được. Nhưng cậu thì không ai thay thế nổi.”

“…Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Dù lời đó không sai, tôi vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng. Nhưng thay vì tỏ ra khiêm tốn, có lẽ cho thấy sự quyết tâm lại là điều cần thiết hơn, nên tôi chỉ biết nói rằng mình sẽ nỗ lực.

“Ừ, tôi cũng sẽ cố gắng. Dù sao thì chúng ta cũng đã đi xa đến mức có thể nghĩ đến việc có nên thuê lại sếp cũ hay không rồi mà!”

Chúng tôi bật cười khúc khích, lần này thì cùng nâng ly cà phê lên chạm vào nhau như cụng ly.

“Nhưng mà nghĩ đến Rachel rồi thì lại chỉ nghĩ đến mình Rachel thôi.”

“Cô ấy đúng là nhân tài đáng mơ ước.”

Việc gì cũng rõ ràng rành mạch là chuyện hiển nhiên, lại còn nghiêm khắc với cả bản thân lẫn đồng đội. Thêm vào đó, cô ấy cũng có mối quan hệ xã hội và kỹ năng ứng xử khá tốt.

“Hay là, chúng ta thử nhờ Greg thuyết phục cô ấy xem sao?”

Cassandra hỏi với giọng mập mờ không rõ là đùa hay thật.

“Thôi, chuyện đó thì…”

Dù Rachel có yêu Greg nhiều đến đâu, cô ấy vẫn là người sống thực tế.

Mà bên này khi còn chưa chuẩn bị đâu vào đâu cũng không thể tùy tiện thuê một nhân sự đắt giá được.

“Dù sao… ít nhất cũng phải mở được studio rồi hẵng nói đến chuyện đó chứ nhỉ?”

Ngay khi tôi vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên ở cửa chính.

…Là Evan.

Gì vậy trời, sao anh chàng này lại hay tới nhà mình thế?

Hôm qua thì tôi mời nên không nói gì, nhưng bây giờ đã gửi đến tận công thức thứ ba rồi, bản thảo cũng không còn bị giục, tôi cứ nghĩ thế là xong, chẳng cần gặp lại nữa chứ.

Nhưng dù sao cũng là hàng xóm sống cùng khu villa, là đối tác mà hợp đồng vẫn chưa kết thúc, lại còn là người mà vợ mới đây vừa ngoại tình rồi sinh con cho người khác… cũng khó mà phũ phàng đuổi đi được.

Cuối cùng tôi cố gắng giữ phép lịch sự tối thiểu mà chào hỏi khô khan.

“Anh lại đến chơi.”

“Vâng. Anh đã có một ngày tốt lành chứ? Trên đường tan làm tôi mang theo ít sách định đưa cho Jun. Tôi cũng bỏ vào mấy quyển mới nhất trong loạt truyện từng đọc cho bọn trẻ nghe hôm trước.”

Vừa nói Evan vừa đưa cho tôi một túi giấy khá nặng, đựng chừng năm sáu quyển sách.

“À… vâng, cảm ơn…”

“Và về chuyện tôi đề xuất sáng nay, tôi đã soạn xong một kế hoạch chi tiết. Không biết anh có chút thời gian không?”

***

Evan được Cassandra đang đứng phía sau quan sát toàn bộ tình huống lúc nãy niềm nở mời ngồi vào bàn.

“Anh đã ăn tối chưa?”

“Tôi ổn. Chỉ cần một tách cà phê là đủ.”

Nhưng nhìn ánh mắt của Evan lúc này, tôi có cảm giác người này không phải đang vận hành bằng năng lượng từ thức ăn, mà là đang bị thứ như cơn cuồng nhiệt nào đó thôi thúc.

Tôi gom mấy nguyên liệu còn lại sau khi nấu bữa tối, làm cho anh ta một chiếc sandwich cá hồi kẹp bánh lúa mạch đen, rồi mang ra cùng với cà phê.

“Thật sự là không cần phiền vậy đâu. Nhưng đã chuẩn bị rồi thì tôi xin cảm ơn. Lần nào đến đây cũng được ăn thứ gì ngon lành.”

“Jun nấu ăn khá giỏi đấy? Cũng nhờ vậy mà video nấu ăn của Jun lúc nào cũng rất được ưa thích. Mặc dù chắc cũng phải mất một thời gian mới có video nào phá được kỷ lục của hôm nay.”

“Ồ, chẳng lẽ đã được thuật toán ưu ái rồi sao?”

Anh chàng này nhìn bên ngoài không có vẻ gì đặc biệt, vậy mà cách dùng từ lại khá chuyên nghiệp.

Như mọi khi, khi có từ ba người trở lên tôi lại trở nên ít nói hơn và dần rút khỏi cuộc trò chuyện.

“Ý tưởng để tạo sự khác biệt với các kênh đọc sách khác là…”

“Đúng lúc tôi cũng định…”

“Phần đánh giá sách thì phía biên tập chúng tôi sẽ…”

Sau khi Cassandra và Evan bắt đầu hăng say bàn luận về các chủ đề liên quan đến review sách, tôi lại càng không có cơ hội xen vào.

Dù vậy tôi vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người vì việc nắm được nội dung cũng rất quan trọng.

Rồi khi câu chuyện bắt đầu chuyển hướng sang mấy lời khen tôi thì tôi lặng lẽ quan sát sắc mặt họ rồi đứng dậy rút lui.

Giả vờ như đang dọn mấy cái bát đĩa, tôi tranh thủ ra phòng khách bổ sung nước cho bọn nhỏ vẫn đang nhảy nhót mướt mồ hôi theo điệu nhạc.

Cốc nước của Charlie là cốc thủy tinh, của Lenny là ly nhựa có tay cầm và ống hút để hai tay con có thể cầm chắc, còn của Luca là một bình sữa đầy nước.

“Rồi, nghỉ tí uống nước nào.”

Tôi tạm dừng video đang phát rồi đưa nước cho từng đứa một, bọn nhỏ liền vội vàng tu ừng ực.

Luca cũng cầm bình sữa bằng cả hai tay rồi uống nước ngon lành, từng ngụm một.

Tôi lấy khăn tay lau trán cho Lenny, mồ hôi lấm tấm ướt đẫm.

“Lenny thấy mấy điệu nhảy Charlie dạy có vui không?”

Gật gật.

Vừa uống nước mà vẫn gật đầu nhiệt tình. Quả đúng có khác, được bố chơi cùng với được một người anh lớn hơn vài tuổi chơi chung rõ ràng không giống nhau mà.

Tôi vỗ nhẹ lên vai Charlie để thể hiện sự khen ngợi.

“Charlie của chúng ta dạy các em nhảy giỏi quá. Đúng là anh lớn rồi.”

Mới mười tuổi. So với Luca hay Lenny thì thật sự chững chạc, nhưng vẫn còn ở cái tuổi chỉ cần được người lớn khen một câu là cười tít mắt.

Dù vậy nếu để các bé chơi quá hăng thì dễ mệt, nên tôi quyết định chuyển hướng sự chú ý của bọn trẻ.

Tôi lấy ra một quyển truyện tranh thiếu nhi mới trong số sách Evan mang đến, rồi đưa cho Charlie xem.

“Charlie này, ở trường con có đọc sách cho bạn buddy của mình không?”

Charlie ưỡn ngực ra đầy tự hào rồi đáp.

“Dĩ nhiên rồi ạ! Buddy của con rất thích được con đọc sách cho nghe đó ạ!”

“Thế à? Vậy con có thể đọc truyện này cho Lenny nghe được không? Thật ra Lenny rất thích bộ truyện này đấy.”

“Vâng ạ!”

Thế là cậu nhóc mười tuổi và cậu nhóc bốn tuổi lại hào hứng cùng nhau leo lên ghế sofa ngồi cạnh nhau. Trong lúc đó, tôi bế đứa bé chín tháng tuổi không thể nào tham gia cùng lên.

“Trời ơi, cục cưng của bố. Chơi gì mà cả người nóng ran thế này?”

Có lẽ vì trong nhà có ba người lớn và ba đứa trẻ nên nhiệt độ phòng đã tăng lên lúc nào không hay.

Tôi mở toang cửa ra ban công để thông gió, tăng tốc độ quạt trần lên một nấc và hạ nhiệt độ điều hoà xuống một chút.

Khi nhìn lại, Luca vẫn đang chăm chỉ uống hết cốc nước mà hai anh lớn đã uống từ lúc nãy.

Tôi vén mớ tóc hơi ướt mồ hôi của con ra sau, thì Luca vừa ngậm bình sữa vừa mỉm cười tít mắt nhìn tôi.

“…Luca của bố, từ bao giờ mà lớn thế này rồi nhỉ.”

Mới đầu năm thôi, hai bố con vẫn còn quanh quẩn cả ngày bên nhau. Khi ấy Luca còn nhỏ xíu và mong manh lắm.

“Đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi nhỉ, đúng không con?”

Tôi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán đứa bé đang cười tươi, rồi bế con ra ngoài ban công để hít thở chút gió chiều.

Mùa đông từng chỉ có hai bố con bên nhau, vậy mà giờ đã sang hè rồi.

“Luca à, mùa đông này mình thử cùng làm cây thông Noel nhé?”

“Ưm.”

“Ôi chà, vừa uống nước vừa trả lời được luôn cơ à?”

“Ưm.”

Luca mỉm cười tinh nghịch, nheo nheo mắt. Có vẻ con giờ đã biết phân biệt được ngữ điệu mỗi khi bị trêu chọc.

Tuy vẫn chưa nói sõi, nhưng đã gọi được “bố” rồi… Nghĩ đến việc Luca đã lớn đến thế, lòng tôi bỗng chợt xúc động.

Ngày trước con còn nhỏ xíu, dễ thương biết bao.

“Thật đấy, sao mà lớn nhanh thế không biết.”

“Ưm.”

“Haha.”

Ngày ấy, và cả bây giờ nữa. Con lúc nào cũng khiến bố mỉm cười.

Tự dưng tôi thấy lòng mình xao động, tiếc nuối vì con lớn nhanh quá.

Chợt nhìn lại hành trình con trưởng thành cho đến bây giờ.

Trong mùa đông lạnh giá đó, đứa bé cùng tôi lang thang, vừa ăn vừa ngủ trong xe đẩy.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn không bao giờ quấy khóc, cũng không ốm đau khiến tôi phải lo lắng.

Khi lớn thêm chút nữa, con là em bé luôn mỉm cười, sẵn sàng nhào vào vòng tay của bất kỳ ai gặp. 

…Rồi một ngày con bỗng nhiên bắt đầu bám bố, sợ người lạ, thậm chí có thể tỏ thái độ rõ ràng với những ai con không thích.

“Ưm…”

Chỉ cần không thấy tôi đâu là con khóc lóc, cáu gắt; buổi sáng không thấy tôi dậy là vỗ mặt tôi tới tấp, khi tâm trạng không vui thì ném đồ lung tung, mà ngay cả lúc vui vẻ cũng…

Choang!

Đúng rồi, như bây giờ vậy, cứ cầm đồ lên là ném đi.

“Hi…”

“Luca, con cố tình ném để bố phải nhặt lại đúng không?”

“Ưng.”

Tôi cúi xuống nhặt bình sữa mà con vừa quăng đi, rồi như bị kéo ngược về với bao ký ức về quá trình con lớn lên.

Kêu đi ngủ là chạy trốn, bảo đi tắm cũng chạy, đang mặc đồ cũng bỏ chạy, rủ ăn cơm cũng phải chạy cái đã rồi mới ngồi xuống.

Lôi ra khỏi kệ sách vì chui đầu vào mà khóc, sau đó lại chui đầu vào đó lần nữa, còn nếu có gì không vừa ý thì…

“……”

Kỳ lạ thật. Rõ ràng mới nãy thôi tôi còn đang xúc động nghẹn ngào vì con lớn nhanh quá cơ mà.

Tôi bế con quay lại phòng khách.

Lenny và Charlie vẫn đang say sưa trong câu chuyện trên ghế sofa.

Tôi liếc sang phía người lớn, hình như Cassandra đang cầm điện thoại cho Evan xem kênh của chúng tôi và giải thích về những việc xảy ra hôm nay.

Chắc là đang chuẩn bị vào màn thương lượng đây, kiểu “giờ nổi tiếng hơn rồi thì phải trả thêm tiền chứ sao”. Thế nên tôi quyết định cứ tiếp tục ở ngoài vòng thôi thì hơn.

Nhưng năm phút sau.

Cảm thấy đã đến lúc quay lại câu chuyện, tôi bế Luca ngồi xuống bàn ăn. Đúng lúc ấy, tôi nhận ra Evan có vẻ đang xúc động như bị nghẹn ngào không nói nên lời.

“Có chuyện gì thế?”

Tôi hơi hoảng, vội vàng hỏi nhưng Evan không đáp. Cassandra cũng chỉ tròn mắt nhìn anh ta, rồi lại nhìn tôi đầy bối rối.

“À, tôi vừa cho anh ấy xem video đầu tiên của hội viên…”

…À.

Chỉ nghe thế thôi tôi cũng đại khái hiểu chuyện gì đã xảy ra. Với Evan lúc này, có thể đoạn video đó đã khơi lên một cảm xúc rất lớn.

Giống như khi cuộc sống quá nặng nề, ta có thể bị lay động chỉ bởi một bài hát chia tay nghe mãi đã quen.

Tất nhiên, Cassandra chẳng biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, nên không hiểu nổi phản ứng lúc này cũng là điều dễ hiểu.

Tôi đang không biết nên xử lý sao cho khéo thì Evan chậm rãi nói.

“Thì ra… anh xem tôi là bạn.”

“À…”

Không phải đâu, không hẳn như vậy mà.