Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 2

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 2

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 77 Cấp trên cũ, giờ lại thành cấp dưới của mình?

Cảm giác adrenaline dâng trào… chắc là thế này đây.

Bình thường sau khi dẫn bọn trẻ đi chợ về là tôi chỉ muốn ngồi nghỉ một chút. Nhưng không hiểu sao hôm nay lại thấy năng lượng tràn trề.

Tôi không nghỉ ngơi mà ngay lập tức bắt tay vào việc sắp xếp tất cả đồ vừa mua vào tủ lạnh và tủ bếp một cách gọn gàng.

Từ đây bắt đầu bận rộn thật sự.

Tôi lên kế hoạch làm tất cả món Cassandra thích, steak cá hồi và salad Caesar, rồi món khoái khẩu của Charlie là hamburger và khoai tây chiên, thậm chí cả bánh chocolate mà tôi đã hứa từ lần trước.

Khi nấu ăn tôi thường để bọn trẻ chơi ở phòng khách, nhưng dù vậy thì vẫn phải trông chừng bằng một con mắt. Chỉ cần lơ là một chút là không biết tai nạn nào sẽ xảy ra.

Nhưng hôm nay thì tôi không đủ sức làm hai việc cùng lúc, nên tạm thời đặt hai bé lên ghế ăn của mình.

“Lại ăn nữa ạ?”

“Không không, lần này là ngồi xem bố nấu ăn thôi nhé.”

“Dạaaa!”

Vừa nhanh tay sơ chế nguyên liệu, tôi vừa không ngừng nói chuyện với tụi nhỏ, giải thích cái này là gì, cái kia dùng làm gì để thu hút sự chú ý.

Nếu chúng chán rồi đòi xuống ghế thì mọi thứ coi như công cốc.

“Bố ơi, cái đó là gì vậy?”

“À, đây là phẩm màu. Cho vào thì món ăn sẽ có màu đẹp hơn.”

“Đẹp thì có gì vui ạ? Mà tại sao phải đẹp? Tại saooo?”

…Đến đây thì tôi bắt đầu luýnh quýnh trước cuộc tấn công “tại sao” vô tận của Lenny.

Cuối cùng, tôi đưa cho Lenny một miếng thạch xoài hình ngôi sao mà tôi đã làm sẵn để làm món ăn vặt, còn Luca thì được một miếng thạch trong suốt chỉ làm bằng gelatin không pha gì thêm.

Vừa có thể chơi như đồ chơi cảm giác, lại không lo nuốt phải, có ăn cũng chẳng sao, còn dọn thì chỉ cần lau đi là được.

Nhờ vậy, tôi đã có thể hoàn thành phần việc bận rộn nhất trong khoảng 20 phút mà không đứa nào khóc nhè hay quấy phá.

Tôi bế hai con xuống ghế rồi mỉm cười.

“Được rồi, giờ thì đi nghịch nước nào!”

“Woa! Nghịch nước!”

Giữa tháng Tám rồi, thời gian còn có thể chơi trong hồ bơi nhỏ cũng chẳng còn nhiều. Tôi muốn tận dụng từng ngày còn lại để cho bọn trẻ vui chơi thật trọn vẹn.

Sau khi nghịch nước xong, tôi phải canh giờ thật chuẩn để cho tụi nhỏ ngủ trưa. Chỉ lúc ấy tôi mới có thể thoải mái bật bếp và nấu nướng.

Trong lúc đang xả nước mát vào hồ, tôi cho bọn trẻ nhún nhảy trong một màn “vũ điệu cuồng nhiệt” làm nóng người, rồi vừa tạt nước lên người tụi nhỏ vừa giải thích về việc chuẩn bị trước khi xuống nước, bắt đầu từ việc cho chân vào trước.

Trước đây tôi chỉ làm thay cho tụi nhỏ luôn, nhưng giờ với Lenny, tôi nhận ra rằng nếu giải thích rõ lý do thì lần sau con sẽ tự làm được.

Khi tôi nói vì sao phải làm ướt người trước khi xuống nước, Lenny tròn xoe mắt, còn mở to hơn thường ngày và hỏi.

“Tim mình sẽ giật mình ạ? Giật mình là sao cơ?”

“Nhiệt độ thay đổi đột ngột sẽ làm tim đập mạnh bất ngờ đấy. Nếu tim đập quá nhanh, Lenny sẽ bị mệt nên phải cẩn thận.”

Lenny suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu dứt khoát.

“Dạ!”

Mỗi lần Lenny làm cái vẻ mặt nghiêm túc như thế, tôi đều tự hỏi trong đầu thằng bé đang nghĩ gì. Cũng đâu phải chuyện nghiêm trọng gì cho cam…

Dù sao thì, cuộc vui dưới nước cũng chính thức bắt đầu.

Tất nhiên, nói vui chơi dưới nước nghe lớn lao vậy chứ thật ra chỉ là cho tụi nhỏ mặc áo phao và nổi lềnh bềnh trong một bồn nước lớn hơn bồn tắm một chút mà thôi.

“Kyaa…!”

“Hihi~”

Nhưng nhìn Luca phát ra tiếng kêu như cá heo vui sướng thì chắc hẳn con đang rất tận hưởng. Lenny cũng nhắm chặt mắt lại và bắt đầu vẩy nước khắp nơi.

Tôi thả thêm một quả bóng vào hồ, hai con bắt đầu chuyền bóng qua lại giống như lúc chơi trên tấm thảm trong phòng khách.

“Ôi trời…”

Tôi duỗi thẳng người, đứng lên vươn vai một chút thì Luca lập tức gọi với vẻ lo lắng.

“Papa! Babba!”

“Ừ, bố không đi đâu. Chờ xíu nha.”

Tôi lại vươn vai thêm lần nữa, lần này kỹ hơn rồi ngồi xổm xuống cạnh hồ, tiếp tục dõi theo hai đứa nhỏ nô đùa.

Thỉnh thoảng bóng lăn về phía tôi, tôi chỉ cần nhặt lên rồi ném lại cho chúng. Vậy là cũng đủ để làm người chơi cùng rồi.

Tiện thể, tôi lấy luôn dầu gội và xà phòng ra để tắm cho tụi nhỏ ngay tại chỗ. Sau đó thay đồ thoải mái cho hai đứa, sấy tóc bằng luồng gió âm ấm. Cặp mắt của cả hai bắt đầu lim dim.

Lenny tựa đầu vào đùi tôi, cười lơ mơ rồi hỏi.

“Bố ơi~ sao nghịch nước xong là buồn ngủ vậy ạ?”

“Vì khi mình cử động trong nước thì tốn sức hơn bình thường. Với lại sau khi ở trong nước mát mà gặp gió ấm thổi vào, thì tự nhiên sẽ thấy buồn ngủ thôi.”

“…Ừm, ra là vậy.”

Câu trả lời đó hoàn toàn có thể dẫn đến một tràng “Tại sao ạ?” nhưng thằng bé chỉ lí nhí đáp lại rồi im luôn. Có vẻ thật sự buồn ngủ rồi.

Việc có thể chọn lựa lúc nào cần tò mò, lúc nào thì không càng khiến tôi chắc chắn Lenny là một đứa trẻ thông minh.

Tôi khẽ cười, vuốt nhẹ mái tóc vàng mỏng đang xoăn lại thành từng lọn tròn. Đúng lúc đó, Luca vốn đã tựa vào đùi tôi và ngủ gục trước, chợt giật mình mở mắt.

Có lẽ con cũng không nhận ra mình đã ngủ mất.

Đôi mắt tròn xoe nhìn sang anh trai ở ngay trước mặt, rồi quay lại nhìn tôi và nhoẻn miệng cười. Tôi bế con lên, ôm thật chặt.

Sau khi đặt hai đứa bé đang ngái ngủ vào sofa trong phòng khách, tôi đắp cho mỗi đứa một chiếc chăn mỏng, rồi nhìn đồng hồ.

Vẫn còn khoảng một tiếng.

Thời gian… khá dư dả rồi.

***

“Chúc mừng!”

Vì mỗi người đều phải trông con, nên tôi và Cassandra chỉ nâng ly bằng đồ uống không cồn. Nhưng không sao cả, niềm vui đang tràn ngập nên đâu cần đến rượu mới thấy phấn khích.

“Nhưng… rốt cuộc là chuyện gì mà vui vậy ạ?”

Charlie vì thấy mẹ vui nên cũng vui theo, nhưng rõ ràng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cassandra không nói cho con tên kênh YouTube, đề phòng Charlie ra ngoài khoe mình quen người nổi tiếng rồi vô tình thu hút sự chú ý không cần thiết.

“Nghề làm gốm của mẹ đang phát đạt đấy!”

Và thế là Cassandra dùng một lời nói dối vô hại để giải thích. Dù sao Charlie cũng từng nghĩ mẹ mình làm YouTube về đồ gốm, nên nghe vậy cũng chẳng nghi ngờ gì.

Với Charlie, mẹ làm gì thành công thì đều là chuyện đáng mừng, vậy là đủ để vui cùng rồi.

Sau khi ăn xong trước, Charlie không chen vào cuộc trò chuyện của người lớn mà chọn chơi với hai đứa nhỏ.

Có vẻ bé định dạy lại cho Lenny và Luca điệu nhảy mà mình từng dạy cho “buddy” nhỏ hơn trong lớp học kèm của trường.

Charlie mở video hướng dẫn trên máy tính bảng mang theo, rồi vừa biểu diễn vừa chỉ dạy. Và bọn trẻ thì…

“Uaah! Aaa!”

Phấn khích vô cùng.

Luca dù còn nhỏ, không thể nhảy theo mấy anh lớn nhưng vẫn vung tay loạn xạ đầy hào hứng. Còn Lenny thì dù chưa từng làm thử bao giờ, vẫn đổ mồ hôi vì nỗ lực học theo từng động tác.

…Chắc lát nữa tôi lại phải tắm cho hai đứa lại quá. Nhưng nhìn cảnh tượng đó mà lòng thấy ấm áp. Tôi gần như có thể hình dung ra cảnh Lenny sẽ trở thành học sinh ngoan ngoãn ra sao khi vào mẫu giáo.

Vừa mỉm cười dõi theo bọn trẻ, tôi đặt món tráng miệng và cà phê trước mặt Cassandra.

Và thế là chúng tôi bước thẳng vào phần chính, chuyện công việc.

“Video thư lần đó hay lắm.”

Cassandra vừa nói vừa gửi bản edit hoàn chỉnh với phần intro, outro và phụ đề đã được thêm sẵn từ trước khi tới nhà.

Tôi mở lên xem thử… rồi ngay lập tức đặt điện thoại xuống vì không chịu nổi cái cảm giác ngượng ngùng đang bủa vây.

“Tôi không thể xem lại lần nữa đâu. Cứ như bị tra tấn vậy. Mọi người liệu có thích kiểu video này thật không nhỉ?”

“Có chứ. Dĩ nhiên nếu có thể đăng thường xuyên hơn thì càng tốt. Những video kiểu thư từ như vậy rất hợp để làm nội dung chính cho hội viên. Ta nên nghĩ thêm về định hướng cho phần membership nữa.”

“À, nói đến đó mới nhớ.”

Tôi kể cho cô ấy nghe về lời đề nghị của Evan sáng nay.

“Mỗi tháng anh ta sẽ trả tiền nếu cậu quảng bá sách do nhà xuất bản họ chọn, đúng không? Vừa giải quyết được vấn đề bản quyền, lại có thêm thu nhập, còn tạo được hình ảnh trí thức nữa, ba trong một luôn. À, mà video thư đó tôi vừa đăng rồi đấy.”

“Trời ơi…”

“Bình luận đang bắt đầu xuất hiện rồi nhé.”

“Đừng… để sau đi, Cassandra…”

Nhưng chuyện đó đâu dễ phớt lờ, số lượng người đăng ký membership đang tăng một cách bùng nổ.

Có vẻ rất nhiều người từ video ‘Đầu gối đó nha!’ của Lenny đã bị cuốn hút và tiếp tục đăng ký hội viên để xem thêm nội dung.

Sự yêu mến dành cho tụi nhỏ rõ ràng đã lan sang cả tôi. Nhận ra điều đó, tôi vừa thấy biết ơn Lenny vô cùng… lại vừa cảm thấy có chút áy náy.

“Cuối cùng thì tôi cũng đang dựa vào độ nổi tiếng của bọn trẻ mà sống rồi.”

“Cậu nói gì thế. Chính Jun mới là người đã tạo điều kiện để tụi nhỏ lớn lên tươi sáng như bây giờ đấy. Người ta đâu có ngốc, họ nhìn là biết ngay thôi.”

“Ừ thì… cũng đúng. Nhưng tôi vốn đâu định để các bé xuất hiện trong video membership. Làm vậy… có ổn không?”

Rõ ràng phần đông những người đăng ký là vì trông đợi được xem thêm các video của bọn trẻ chứ đâu phải tôi.

“Dù gì thì đây cũng là kênh của cậu, không phải của tụi nhỏ. Nếu nội dung không giống với kỳ vọng thì họ sẽ tự rút lui thôi, hoặc không quay lại nữa. Jun không cần phải lo xa đến mức đó đâu.”

Cassandra vừa kiểm tra lại phần bình luận rồi mỉm cười hài lòng, nói thêm.

“Nhưng cũng hay đấy, những băn khoăn như vậy nên nói ra một chút thì tốt. Phản hồi đa phần rất tích cực.”

Tôi vừa xoa xoa gáy vì bỗng thấy cứng đơ cả người, vừa gật đầu lấy lệ. Không hiểu sao dù là chuyện tốt, tôi vẫn cảm thấy ngại ngùng và lúng túng.

Tôi vội vàng lục tìm một chủ đề khác để nói, và chợt nhớ ra chuyện… thưởng.

“Thật ra nếu không có phần dựng video của Cassandra thì hiệu ứng đâu được như thế này. Vậy nên nếu sắp tới có tiền về thì… tôi muốn gửi chị một khoản thưởng…”

Cassandra lập tức từ chối thẳng thừng.

“Thưởng gì chứ! Nhân viên làm việc chăm chỉ là điều đương nhiên. Tất nhiên là tôi vui chứ, nhưng thôi, nhận tấm lòng là đủ rồi.”

“Nhưng mà…”

“Tiền thưởng đó gom lại đi. Còn phải mở studio đấy. Chưa kể tiền thuê chỗ, mua thiết bị mới cũng đâu ít đâu.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

“Chị nói đúng. Tôi nghĩ hơi nông rồi. Thay vì vậy tốt hơn là nhanh chóng mở rộng quy mô, thuê thêm nhân sự và cho chị một vị trí xứng đáng, kèm môi trường làm việc tử tế.”

“Chuẩn luôn!”

Cassandra cười khoái chí.

Mới sáng nay thôi việc mở studio hay thuê người vẫn còn xa vời như một câu chuyện tương lai. Thế mà chỉ sau nửa ngày tôi lại thấy nó gần trong tầm tay.

“Jun này. Cậu có quen ai… có thể đầu tư vào dự án này không? Hoặc ai đó có thể làm cùng chúng ta ấy?”

“Ừm… chắc là không rồi…”

Tìm được ai đó có thể thực sự xem công việc này là “chúng ta” thay vì “của cậu” như cách Cassandra đang làm, đúng là chuyện chẳng dễ chút nào.

“Ừm. Dù việc đăng tuyển có thể để sau, nhưng trước hết phải có studio thì mới làm được, đúng không? Vẫn là tìm mặt bằng trước đã. Rồi khi đến lúc đó chắc chắn sẽ cần ai đó phụ trách mảng kế toán nữa.”

“Chuyện đó thì tạm thời để tôi làm cũng được. Vốn dĩ công việc cũ của tôi là như thế mà.”

“Dĩ nhiên là được. Nói cho cùng thì tôi cũng làm được. Nhưng quan trọng là phải phân chia rõ công việc. Ai vào vai gì thì nên tập trung làm đúng phần đó, người quay phim thì lo quay, người làm marketing thì tập trung marketing. Không biết có ai đáng tin để giao việc không nhỉ…”

“Greg thì chắc… không được đâu nhỉ? Tôi nghe nói cậu ấy sắp nghỉ việc.”

“Tôi thà tự làm lại từ đầu còn hơn phải sửa cái bảng tính mà Greg bày bừa ra.”

“…Tôi cũng vậy.”

Xin lỗi nhé, Greg. Nhưng việc cậu làm dở… là sự thật mà.

“Cũng vì chuyện đó mà Rachel cứ gọi cậu ta lên mắng, ai mà ngờ cuối cùng hai người lại… trở thành như thế.”

“Ha ha, đúng là chẳng ai ngờ được.”

Chẳng ai ngờ được… Tôi vừa cười vừa nói thì bỗng cau mày lại khi một ý nghĩ vụt qua trong đầu. Rồi tôi đập tay một cái.

“A, Rachel!”

“Trời ạ, làm tôi hết hồn. Rachel sao cơ?”

“Greg từng nói Rachel đang tìm công việc mới. Bảo là gần đây không khí ở công ty tệ lắm.”