Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 4

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 2

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 13

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 76 Đại bạo rồi

Chớp mắt.

Tôi chỉ thiếp đi một chút rồi tỉnh lại. Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn năm giờ sáng một chút.

Tôi lặng lẽ kiểm tra hai đứa trẻ vẫn đang ngủ ngon lành.

Rón rén đứng dậy, khẽ mở cửa phòng, tôi thấy bóng lưng Evan đang ngồi thẫn thờ dưới ánh sáng mờ nhạt của bình minh.

Tôi cố ý gây chút tiếng động, nhưng anh ta vẫn không quay lại, có vẻ vẫn còn mơ màng.

Tôi vào phòng tắm rửa mặt rồi đi vào bếp bật máy pha cà phê. Lúc ấy anh ta mới ngẩng đầu nhìn tôi.

“Ngủ trên sofa có thấy khó chịu không ạ?”

“Không đâu… Xin lỗi nhé. Bình thường tôi cũng không dễ say thế này…”

Evan trả lời, vừa nói vừa chà mặt đầy ngượng ngùng như muốn xua đi cơn xấu hổ.

“Hôm qua anh uống cũng nhiều mà. Không sao đâu, là do tôi rót.”

Tôi đưa cho anh ấy một chiếc cốc đựng Espresso còn đang bốc khói. Anh ấy nhận lấy với vẻ biết ơn.

“Muốn ra ngoài ban công không? Không gì tỉnh táo bằng uống cà phê ở ngoài đấy vào buổi sáng đâu.”

“Ừm.”

Dù đang là sáng sớm tháng Tám, nhưng gió vẫn mát dịu.

Âm thanh của thành phố bắt đầu nhộn nhịp từ sớm, xen lẫn tiếng chim hót bay theo làn gió đến tai chúng tôi.

“…Thật dễ chịu.”

“Phải đấy. Lúc chưa có thì không thấy gì, nhưng giờ có cái ban công rộng thế này, tôi mới thấy quý. Thay vào đó tầng hai lại có thêm một phòng, đúng không?”

“Đúng vậy. Không có ban công, nhưng có thêm một phòng ngủ.”

Giọng anh ta nghe chẳng tốt chút nào. Chỉ cần nhắc đến ngôi nhà, trông Evan lại như kiệt sức.

“…Sao anh không xin nghỉ một hôm? Nhìn anh chẳng ổn chút nào.”

“Không, đi làm sẽ tốt hơn nhiều. Ở nhà chỉ khiến tôi nhớ lại những ký ức không vui thôi… Trước mắt tôi định thuê người đến dọn dẹp đồ đạc. Sau đó chắc sẽ cho thuê hoặc bán căn nhà ấy luôn.”

Thì ra là nhà của anh ta ơi.

Tôi thoáng cảm thấy có chút… ghen tị, dù không hợp hoàn cảnh cho lắm. Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua. Một câu hỏi tự nhiên bật lên trong đầu.

"Vậy anh định sống ở đâu? Tôi biết khu này không có nhiều nhà bán lắm."

"Tôi có thể ở khách sạn tạm một thời gian. Và sau khi cuốn sách công thức này được xuất bản, tôi đang cân nhắc chuyển công việc về trụ sở chính."

Ở khách sạn, người giàu suy nghĩ khác thật. Mà, có trụ sở chính riêng cơ à.

"Tôi cứ tưởng nơi tôi đến là trụ sở chính... Nếu xét đến quy mô của nhà xuất bản thì không phải nhỉ."

"Vâng. Trụ sở chính ở một thành phố khác. Ông nội tôi là chủ tịch, làm việc ở tầng cao nhất của một tòa nhà lớn ở thành phố đó. Giống như tháp điều khiển vậy."

Có vẻ như Evan đang nói đùa, anh ấy khẽ cười. Tôi cũng cười theo.

Evan nhìn con đường vắng lặng rồi nói tiếp.

"Thật ra, tôi cũng không biết nữa. Tôi khá thích nơi này. Tôi đã muốn xây dựng một nhà xuất bản mang đậm nét đặc trưng của khu vực này..."

"Điều đó có khả thi không?"

"Có chứ. Các chi nhánh có thể hoạt động độc lập một phần trong khi vẫn tuân theo chính sách của trụ sở chính."

Nhưng bây giờ, anh ấy nói thêm rằng có lẽ tốt hơn hết là nên từ bỏ tất cả và chỉ làm những việc được giao.

"Thật kỳ lạ phải không. Tôi đã đến đây vì không thích cuộc sống như vậy, nhưng cuối cùng khi cuộc sống trở nên khó khăn thì tôi lại muốn quay trở lại đó."

"..."

"Có lẽ cuộc sống phù hợp với tôi là ở nơi đó."

"Có thể đó là một quyết định vội vàng, anh có nghĩ nên dành thêm thời gian để suy nghĩ không?"

"...Vâng. Dù sao thì tôi cũng phải hoàn thành các dự án đang đảm nhận đã."

Sau khi nói xong, chúng tôi im lặng nhâm nhi cà phê một lúc.

Evan lại lên tiếng.

"...Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống. Đặc biệt là khi cuộc sống trở nên mệt mỏi như thế này. Tôi tự hỏi tất cả những điều này có ý nghĩa gì. Vì đằng nào thì mọi thứ cũng kết thúc khi chết đi. Những lời của hiền nhân nào đó, lúc đó cũng chẳng thấm vào đâu."

Khoan, tự nhiên anh ta lại nói những chuyện nặng nề như vậy, tôi không biết phải phản ứng thế nào...

Tôi nhớ đến lời của một hiền nhân nào đó rằng im lặng là vàng. Ừ, cứ lắng nghe người này nói thôi.

"Tôi đã nghĩ rằng cảm giác đó sẽ biến mất khi có con."

"Vâng?"

Lời tự nhủ vừa rồi tan thành mây khói, tôi vô thức trả lời.

“Chủ đề về tình yêu dành cho con cái luôn xuất hiện mà, đúng không? Như sự hy sinh của cha mẹ, tình yêu thương, hay là chuyện cha mẹ tìm thấy ý nghĩa cuộc đời thông qua con cái…”

“Ừm…”

“Dù có học bao nhiêu đi nữa, những điều đó vẫn là một thế giới xa lạ khó lòng hiểu được với tôi. Nhưng tôi nghĩ, cuộc sống có con cái sẽ dần dần cho tôi cảm nhận được điều đó, và một ngày nào đó tôi sẽ hiểu.”

Khoan… ông này vẫn còn say à?

“Nhưng mà, sinh con chỉ để tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống cho bản thân… chẳng phải nghe hơi kỳ quặc ư?”

Evan rời mắt khỏi ly cà phê, ngẩng đầu nhìn tôi rồi hỏi lại.

“Nhưng chẳng phải anh đã tìm được rồi sao? Còn vì thế mà nhận nuôi đứa trẻ thứ hai nữa.”

“Vì tôi nghĩ, có anh em sống cùng nhau sẽ tốt hơn, nên mới nhận nuôi thôi.”

Việc đưa Luca về nuôi và chăm sóc ban đầu là do sự cố chấp của tôi, còn việc đón Lenny là vì Luca thì lý do rất rõ ràng.

Nhưng đến bây giờ, mọi chuyện đã khác.

“Hai đứa bé đã dần trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, tự nhiên như thế mà thành gia đình. Tôi không nghĩ mình chăm sóc chúng để đi tìm ý nghĩa sống.”

Tất nhiên, chính nhờ điều đó mà tôi gắn bó hơn với cuộc sống, sống chăm chỉ và có động lực hơn, nhưng…

“Tôi không rành lắm, nhưng… nếu con cái trở thành toàn bộ cuộc đời của một người, chẳng phải điều đó cũng tạo áp lực cho chúng sao?”

Tôi bỗng nhớ đến điều mà Cassandra từng lo lắng, cả Maria cũng vậy.

Tôi muốn cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn với các con như một gia đình đúng nghĩa, nhưng điều đó là đồng hành cùng các con, chứ không phải sống vì các con.

Evan lặng lẽ nghe tôi nói, rồi miên man suy nghĩ một lúc trước khi lên tiếng.

“Vậy thì Jun này, anh có kế hoạch cụ thể nào cho tương lai không?”

“Ừm, thì… trước tiên là phải nuôi dạy các con thật tốt đã.”

Vì thế tôi cần kênh YouTube phải thật sự ổn định.

Tôi cẩn trọng chia sẻ với anh ta về những điều mình đang trăn trở gần đây, chuyện mở rộng kênh, chuyện mở studio mới.

Tôi nghĩ thay vì nói vài câu sáo rỗng để an ủi, sẽ có ích hơn nếu cùng anh ta nói chuyện về những công việc thực tế cụ thể. Và dường như điều đó giúp Evan cảm thấy tốt hơn thật.

“Thật ra hôm qua tôi cũng định đọc truyện tranh cho các bé, nhưng mà… Ừm, có chuyện gì à?”

Đang kể dở, tôi quay sang Evan vì cảm thấy hình như mình nói hơi nhiều, và thấy anh ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt… khá là gây áp lực.

“Nghe anh nói chuyện, tôi bỗng nảy ra một ý hay. Anh có hứng thú làm nội dung quảng bá định kỳ cho các đầu sách do nhà xuất bản chúng tôi lựa chọn không?”

Tôi tròn mắt nhìn anh ta mà không nói được gì, Evan tiếp tục với vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Anh còn nhớ tạp chí định kỳ của nhà xuất bản mà tôi đã đưa không? Nếu anh có thể giới thiệu các cuốn sách được chọn định kỳ trong đó thì sẽ rất tuyệt. Có thể làm thành video riêng cho hội viên cũng được.”

“…À, vâng. Tôi sẽ… cân nhắc ạ. Trước hết thì, ừm, tôi cũng cần bàn bạc với quản lý của mình, anh đã gặp rồi đó…”

“À, người quản lý đó. Vâng, anh cứ bàn bạc kỹ nhé. Tôi nghĩ cô ấy sẽ không phản đối đâu.”

“…À, nhưng mà, giờ cũng gần đến giờ làm rồi đúng không? Anh nên về chuẩn bị đi thì hơn.”

“Ồ, đã đến giờ thế này rồi à. Vậy tôi sẽ liên lạc lại sau.”

Evan uống cạn phần cà phê còn lại, nói lời cảm ơn rồi rời khỏi nhà để quay về.

“…”

Tôi tháo vỏ ghế sofa nơi anh ta đã nằm ườn cả đêm và đem đi giặt, vừa làm vừa nghĩ.

Tức giận hay tổn thương là một chuyện, còn hành động ngoại tình là chuyện khác. Nhưng mà… ít nhất là trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mình hiểu được tâm trạng của Grace, dù chỉ là 0.1%.

Chứ người gì mà cuồng công việc đến mức đó thì… đúng là quá mức rồi.

***

Buổi sáng với lũ trẻ lúc nào cũng bận rộn.

Tôi giao việc dọn dẹp phòng khách cho robot hút bụi, rồi bắt đầu thay đồ cho bọn trẻ. Khi đang làm thì Lenny nhảy phóc từ giường xuống rồi nói.

“Bố ơi, con tự mang vớ được rồi!”

Nói xong, cậu bé mở ngăn kéo đựng quần áo của mình. Cái dáng lụi cụi ấy vừa dễ thương vừa đáng yêu, nên tôi để mặc cho con tự làm. Một lát sau, Lenny quay lại với đôi vớ… mỗi chiếc một màu.

Tôi lập tức suy nghĩ cách sửa lại cho con mà không khiến con ngượng, thì Lenny đã hùng hồn tuyên bố.

“Bố ơi, như vầy mới đẹp nè!”

À, ra là cố tình đấy à.

“Vậy à? Lenny thấy đi hai chiếc khác nhau thì đẹp hơn hả?”

“Dạ!”

Thôi thì… hôm nay ở nhà cả ngày mà, cũng chẳng sao.

“Uaaa!”

Tôi xoay người lại đúng lúc Luca đang lăn người và định trườn đi mất, nên vội đỡ bé lại và tiếp tục thay đồ.

“Hì…”

Không biết có gì vui mà con cứ cười khúc khích, ngoan ngoãn để tôi mặc đồ cho.

Một bên là “không có cá tính, ngoan ngoãn bị động”, một bên là “quá cá tính, năng động”, thật đúng là đau đầu.

Tôi mặc quần áo xong cho cả hai đứa, đặt chúng vào ghế riêng rồi bắt đầu cho ăn sáng. Đúng lúc đó thì Cassandra gọi điện đến.

Không rảnh tay nên tôi bật loa ngoài rồi nhận cuộc gọi.

“Chào Cassandra. Đúng lúc tôi cũng đang định hỏi chị mấy chuyện… À, đúng rồi, tôi cũng sẽ gửi đoạn video quay tối qua luôn.”

[Không phải chuyện đó, Jun! Cậu lại tắt thông báo YouTube rồi phải không!?]

Ủa? Mới hôm nào chính cô ấy bảo tôi đừng kiểm tra thường xuyên quá kẻo bị lời nguyền “refresh” liên tục còn gì…?

“Không chỉ YouTube đâu, mà hầu như tất cả thông báo tôi đều tắt hết. Không thế thì không thể chăm bọn trẻ được… Cứ dính lấy điện thoại suốt ấy. Mà có chuyện gì sao ạ?”

[Chuyện lớn đấy! Mau vào kiểm tra đi!]

Không thể làm trái ý Cassandra đang sốt sắng, tôi đành đặt thìa xuống, tạm ngưng đút cho con.

Tôi dúi vào tay Luca một miếng bánh sữa, thứ duy nhất trong bữa ăn mà con không ném xuống sàn rồi mở ứng dụng lên.

“…Hả? Ủa, cái gì vậy trời?!”

Một video bỗng nhiên bùng nổ lượt xem.

***

[Như vầy nè… Là đầu gối đó nha!]

[Uưưaa!]

Một đoạn shorts ghi lại cảnh Lenny dạy Luca cách dùng “đầu gối” đã bùng nổ lượt xem ngoài sức tưởng tượng.

Và chính từ đoạn đó, hàng loạt người xem đã đổ về video chính được liên kết ở phần mô tả.

Tôi từng thắc mắc sao Cassandra không đăng ngay đoạn video dễ thương ấy, giờ thì hiểu rồi, cô ấy để dành để làm phần dẫn dắt cho video kia.

Cassandra đã gom lại tất cả những đoạn clip ngắn chưa công bố mà tôi từng gửi, rồi dựng thành một video như một vở kịch nhỏ, tràn ngập hình ảnh đáng yêu của lũ trẻ.

Phần lớn đều là những góc quay phía sau hoặc nghiêng mặt, có che mặt và chỉ toàn những đoạn ngắn ngủn.

Vậy mà nhờ phần nhạc nền là tiếng guitar tôi đàn, cùng cách lồng ghép tinh tế, tất cả đã trở thành một video hoàn chỉnh đầy dễ thương, ấm áp và dịu dàng.

Nó thật sự thể hiện được trọn vẹn những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng ngọt ngào trong cuộc sống thường ngày của các con.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu Cassandra đã dành bao nhiêu tâm huyết cho phần dựng này.

[Chúng ta nổi tiếng rồi! Thật sự nổi tiếng rồi đó!]

“Thật luôn! Không thể tin được, chị giỏi quá!”

Tôi cầm chặt điện thoại, không giấu được sự phấn khích. Lenny thì vừa ngậm thìa vừa cười tươi và hỏi.

“Bố vui à? Có chuyện gì vui vậy ạ?”

Tôi cúi xuống đặt một cái hôn lên đầu cậu bé đang vung vẩy đôi chân trong đôi vớ lệch màu.

“Lenny vừa giúp bố làm một chuyện cực kỳ tuyệt vời đấy.”

“Con… làm gì cơ?”

Lenny có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy tôi vui như vậy thì cũng khúc khích cười theo.

“Aba! Papa!”

“Ừ, Luca của bố cũng rất giỏi nữa.”

Tôi cũng hôn nhẹ lên đầu Luca, con vẫn chưa chấp nhận chuyện tình cảm của bố lại hướng hết về phía anh trai.

Tôi nhắn tin cho Cassandra, bảo chị đừng chỉ gọi điện hét to như vậy mà hãy rủ cả Charlie tối nay đến ăn mừng cùng luôn.

[Có chứ! Phải ăn mừng cho ra trò chứ còn gì! À, mà gửi luôn video quay tối qua đi. Với lại, cái chuyện cậu bảo muốn hỏi là gì vậy?]

“Cái đó để gặp rồi nói sau. Tôi gửi video trước đã.”

Chúng tôi kết thúc cuộc gọi trong tâm trạng háo hức phơi phới.

À mà… không chỉ là ăn mừng đâu, tình hình thế này thì chắc tôi phải thưởng cho Cassandra một khoản kha khá mới được.

Vừa nghĩ vừa lo bữa sáng cho bọn trẻ xong, tôi tranh thủ đi chợ cho bữa tối rồi quay lại kiểm tra ứng dụng lần nữa.

“…Wow.”

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, lượt xem video và số người đăng ký kênh đã tăng vọt một cách choáng ngợp.

Không phải chỉ là một lần thưởng nữa đâu, tình hình này thì chắc phải thưởng ít nhất gấp hai lần mới đủ mất.