Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Advent of the Three Calamities

(Đang ra)

Advent of the Three Calamities

Entrail_JI

Và rốt cuộc thì, tôi là ai?

10 2

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

(Đang ra)

Bạn Thuở Nhỏ Tôi Là Thẩm Quan Tòa Án Dị Giáo

Wave Wing

Tôi đã trở thành một kẻ dị giáo, bị giam cầm ở nơi sâu nhất của nhà thờ

2 1

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

192 4298

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

(Đang ra)

Cuộc Sống Mới Trong Bóng Tối Của Trị Liệu Sư Tài Ba.

Hishikawa Sakaku

Tuy nhiên, kể cả khi cậu được yêu cầu trở lại ngay lúc này, cậu đã tính phí chữa trị cao hơn đối với những người mà cậu không ưa… Mấy người có trả nổi viện phí không?

5 12

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

45 427

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

(Đang ra)

Tiệm dagashi từ thế giới khác của Yahagi

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ cho những mạo hiểm giả trẻ, và có khi còn chinh phục được trái tim của một cô phù thuỷ yandere nữa, nên hãy cũng cố gắng nào!

41 332

Tôi Trở Thành Một Ông Bố Có Đôi Bàn Tay Vàng - Chương 75 Lá thư của Jun

Tôi không có ý định lảng tránh hay đánh lừa Evan bằng một câu hỏi kiểu “Anh đang hỏi tôi biết chuyện gì?”.

Nhưng quả thật, câu hỏi của anh ta khiến tôi không thể nào gật đầu hay lắc đầu cho rõ ràng.

Vì thật lòng mà nói, từ sau lần nhìn thấy Grace ở công viên hôm đó, tôi đã cố tự nhủ rằng mình chỉ nhìn nhầm rồi ép bản thân quên chuyện ấy đi.

Lẽ ra tôi nên nói cho anh ta biết sao?

Nhưng có lẽ Evan cũng chẳng thật sự mong đợi một câu trả lời từ tôi, bởi anh ta chỉ mỉm cười chua chát và nói.

“Tin đồn đã lan khắp khu phố rồi. Giờ chẳng có ai mà không biết.”

Anh ta không có vẻ muốn chấm dứt chủ đề, nên tôi cẩn trọng hỏi.

“Tôi biết hỏi chuyện này chẳng để làm gì, nhưng… tại sao cô Grace lại làm vậy giữa chốn đông người?”

Nếu đã ngoại tình chẳng phải thường phải kín đáo và giấu diếm sao?

“Cô ta nói vì lúc đó quá căm ghét tôi.”

Tôi hoàn toàn không biết phải đáp lại điều đó như thế nào.

“…Anh ổn chứ?”

“Ổn.”

Câu trả lời đến hơi nhanh.

“Ít nhất thì vẫn còn tốt hơn là sau này nuôi con rồi mới phát hiện. Tôi đã giao hết mọi tài liệu cần thiết cho luật sư. Tiền bồi thường tôi sẽ lấy cho bằng hết.”

Evan nói rằng anh ta sẽ kiện cô ấy vì phỉ báng, ngoại tình và bất cứ tội danh nào có thể áp vào.

“Tôi sẽ dứt khoát cắt đứt cuộc hôn nhân này khỏi đời mình.”

Anh ta nói thêm cả những điều tôi không hỏi, giọng điềm tĩnh như thể đang tự lặp lại để củng cố quyết tâm.

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta.

Người đàn ông luôn trông chỉnh tề và hoàn hảo mọi lúc mọi nơi, giờ đây đang có chút gì đó rối ren.

Quầng thâm bắt đầu hằn dưới mắt, kẹp cà vạt hơi lệch đi một chút và mùi thuốc lá nhè nhẹ ám trong văn phòng, mùi mà lần trước đến tôi không ngửi thấy.

Tôi không hỏi lại “Anh có thật sự ổn không?”

Thay vào đó, tôi mời anh ta đến nhà tôi dùng bữa tối.

“Dạo này anh ăn uống tử tế chứ? Nếu không phiền tối nay mời anh đến nhà tôi ăn tối. Lần trước tôi đã nợ anh một ân tình, lần này lại còn chuyện phần trình bày nữa…”

Lời mời thoát ra miệng tôi một cách vô thức, và tôi đã lập tức thấy hối hận.

Nhưng… Evan đã không hề từ chối.

***

Trên đường từ nhà xuất bản về nhà, tôi đã mua một ít thịt bò ngon. Không gì bằng món steak để chuẩn bị nhanh một bữa ăn trông thật ra dáng.

Dĩ nhiên nếu tay nghề nấu nướng tệ thì ngay cả việc đó cũng chẳng làm được, nhưng với tôi bây giờ, món steak có thể sánh ngang với món ăn ở mấy nhà hàng khách sạn rồi.

Sau khi ướp thịt với rượu vang, tôi nhanh tay cho bọn trẻ ăn và tắm rửa sạch sẽ. Đến lúc bữa tối kết thúc thì chắc cũng vừa lúc chúng đi ngủ.

Tôi thả bọn trẻ vào phòng chơi rồi tranh thủ nghỉ lấy hơi một chút, thì có tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài hiên.

“Uaa!”

Luca hào hứng hét lên về phía cửa chính.

“Ừ, có khách đến rồi hả?”

Trước đây mỗi khi chuông cửa reo hay có tiếng gõ, thằng bé thường tròn xoe mắt rồi đứng đơ người ra.

Nhưng giờ thì khác. Có lẽ vì có Lenny bên cạnh nên Luca cũng gan dạ hơn nhiều. Có thể đúng như lời James nói, thằng bé cảm thấy yên tâm hơn vì đã có thêm một người ở phe mình.

Tôi xoa đầu bọn trẻ rồi mời Evan vào nhà.

***

Xì xèo…

“Anh đúng là chẳng có món nào không nấu được nhỉ.”

“Haha…”

Tôi dọn món steak nướng đúng kiểu medium rare mà anh ta thích, rồi mở một chai rượu vang do mẹ của Greg tặng. Thịt ngon, rượu cũng ngon.

Evan dường như cũng tạm quên đi tình cảnh của mình mà trầm trồ trước hương vị món ăn.

Tuy nhiên sau khi ăn thêm được vài miếng, vẻ u ám lại dần hiện lên trên khuôn mặt anh ta.

“Đôi khi… lại dễ nói chuyện với người lạ hơn, đúng không?”

“…”

“Nếu anh thấy ổn, thì cứ nói bất cứ điều gì cũng được. Dù anh nói gì, tôi cũng sẽ lắng nghe và rồi nhanh chóng quên hết thôi.”

“Liệu có thể làm được vậy sao?”

“Có chứ. Nếu anh ở bên lũ trẻ 24 tiếng mỗi ngày thì sẽ hiểu.”

“Nghe hợp lý đấy. Tôi cũng thế, mỗi khi đầu óc rối rắm lại càng vùi đầu vào công việc…”

Tuy nhiên dù đã ngồi đó nói chuyện một lúc, Evan vẫn chỉ duy trì mạch đối thoại thông thường. Mãi đến khi uống thêm vài ly rượu nữa anh mới bắt đầu hé lộ lòng mình.

“Quả thật, để người ngoài trở thành gia đình không dễ chút nào.”

Tôi lặng im lắng nghe câu chuyện của anh ta.

“Tôi cứ nghĩ mình đã quan tâm rất nhiều, cũng đã cố gắng để giữ gìn gia đình này… nhưng có lẽ tôi đã sai.”

Lời anh ta tuôn ra không theo trình tự gì rõ ràng.

“Chúng tôi mãi không có con nên bắt đầu đến phòng khám, rồi tìm hiểu chuyện nhận con nuôi… Thế rồi một ngày cô ấy bảo, nếu thực sự yêu nhau thì tất cả những chuyện đó đâu cần thiết.”

Evan thở dài như thể buông xuôi, rồi uống thêm một ngụm rượu.

“Tôi thấy uất ức lắm. Vì tôi nghĩ cả hai đang cùng nhau lên kế hoạch, từng bước một. Vậy mà đột nhiên lại lôi tình yêu ra nói? Chúng tôi kết hôn là để xây dựng một gia đình cơ mà.”

“Ừ.”

“Grace gọi tôi là kẻ máu lạnh. Càng nghĩ rằng mọi chuyện cứ thế này thì kết thúc luôn cũng được, tôi lại càng thấy… có lẽ cô ấy nói đúng.”

Tôi khẽ thêm một câu.

“Hay là, chỉ đơn giản là… anh đang mệt thôi?”

“Có thể vậy. Dù sao thì như cô ấy nói, chắc là tình yêu của tôi vẫn chưa đủ.”

Evan lại nở nụ cười chua chát giống như buổi chiều hôm ấy.

“Trước giờ tôi cứ nghĩ mình sống một cuộc đời chẳng mấy liên quan đến thất bại… nhưng rốt cuộc vẫn thất bại rồi.”

“Xin lỗi, anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

“Tôi ba mươi ba.”

…Lớn hơn tôi tầm tám tuổi, nhưng mà cũng không phải quá lớn.

“Ừm, Evan. Thật lòng mà nói thì tôi không nghĩ ba mươi ba là quá muộn để bắt đầu lại đâu.”

“Tôi biết. Nhưng giờ tôi cũng chẳng rõ mình có còn muốn điều đó không nữa. Có vẻ như không phải ai cũng có tư cách làm cha.”

Tôi không biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành im lặng. Evan lại nói tiếp như đang rất uất ức.

“Cô ấy bảo, nếu nhận con nuôi cũng chỉ là nuôi con người khác, vậy thì đứa con trong bụng cô ta là của ai đâu có quan trọng.”

…Cái gì vậy trời. Lập luận kiểu gì thế không biết.

“Nhưng… chuyện đó chẳng phải hoàn toàn khác sao?”

“Thì… đúng là vậy…”

“Cô ấy còn nói, ít ra đứa bé đó cũng mang một phần của bản thân, như thế còn tốt hơn…”

Evan bật cười đầy giận dữ và bất lực. Rồi anh ta khẽ nói tiếp, khuôn mặt nhuốm vẻ chua xót.

“Ban đầu cô ấy… không phải người như thế. Cô ấy trở thành như vậy… là lỗi của tôi sao?”

***

Lenny chỉ vào Evan đang nằm vật ra ngủ trên ghế sofa rồi hỏi.

“Bố ơi, sao chú ấy lại ngủ ở nhà mình?”

“Ừ, vì hôm nay chú ấy mệt nên sẽ ngủ lại nhà mình một đêm.”

Tôi thấy có lẽ nên thỉnh thoảng kiểm tra xem anh ấy còn sống không, thế nên không đành lòng mang Evan về rồi bỏ mặc anh ta trong nhà.

Dù vậy việc cần làm vẫn phải làm, nên tôi dẫn bọn trẻ vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Hôm nay là ngày quay video đọc truyện tranh cho tụi nhỏ mà.

Vì vấn đề bản quyền, tôi phải lựa chọn trong số những câu chuyện cổ điển, và tình cờ nhìn thấy cuốn Bố Chân Dài nằm trên giá sách thiếu nhi. Thế là tôi lấy nó, ngồi xuống trước mặt bọn trẻ.

Sau khi chỉnh xong máy quay, tôi khẽ đằng hắng rồi bắt đầu đọc dòng đầu tiên. Nhưng lúc ấy bàn tay nhỏ xíu của Luca liền thò ra, che đúng dòng chữ trong sách.

“Trời ơi, Luca à…”

Tôi bật cười không nhịn được, khẽ gạt tay con ra. Vừa kiểm tra lại camera định đọc lại cho đàng hoàng thì lần này đầu của Luca đã thò thẳng vào khung hình.

Buổi quay đọc sách hôm nay… thất bại rồi. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đặt bé nằm xuống chỗ cũ. Lenny cũng cười khúc khích rồi nũng nịu bảo.

“Bố ơi, đọc sách không cần đâu, hát cho con nghe đi.”

“Ừ, được rồi.”

Âm thanh trầm ấm của tiếng guitar vừa vang lên, Luca đã lập tức lim dim mắt, Lenny cũng mỉm cười mãn nguyện rồi chìm vào giấc ngủ.

Sau khi chắc chắn cả hai đã ngủ say, tôi rón rén ra khỏi phòng, vào căn phòng bên cạnh và một lần nữa lắp máy quay lên bàn.

“…”

Tôi mở lại cuốn sách lúc nãy, nhưng chẳng thể nào tập trung được, nên đành khép sách lại và gác sang một bên.

Vì cũng đâu còn ai nghe tôi kể chuyện, mà giữa đêm thế này, một người đàn ông lặng lẽ đọc truyện tranh thiếu nhi thì… hơi kỳ quặc thật.

Thay vào đó, tôi cầm lấy chiếc muỗng gỗ mà mình đã bắt đầu đẽo dở dang từ vài hôm trước.

Trong lúc tiếp tục gọt dũa nó, có lẽ tôi sẽ kể một câu chuyện nào đó một cách tự nhiên nhất có thể.

“…Xin chào.”

Ngay khi thốt ra câu đầu tiên, tôi thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng. Thật may là camera không quay cả mặt.

Để trấn tĩnh lại, tôi tạm thời dồn sự chú ý vào công việc quen thuộc, mài gỗ.

Soạt, soạt…

Mùi gỗ, âm thanh nhẹ nhàng của dao khứa lên bề mặt, và cả tiếng động mơ hồ vọng về từ thành phố ngoài cửa sổ đang mở, tất cả khiến tâm trí tôi dần lắng lại.

Tôi thử lại một lần nữa.

“Xin chào. …Hôm nay của bạn thế nào rồi?”

May là giọng tôi không hề run, cũng không giống như đang giả giọng người khác.

Khi thả lỏng thêm một chút, vai tôi cũng nhẹ nhàng hạ xuống và chất giọng của tôi cũng trở nên trầm hơn, dịu hơn.

“Hôm nay có một người bạn đang ngủ ngoài phòng khách nhà tôi…”

Ừm, thật ra thì cũng chẳng hẳn là bạn. Nhưng thôi, phần biên tập cứ để Cassandra lo, tôi quyết định cứ tiếp tục đoạn ‘trò chuyện’ này như có thể.

Dù gì khi nói chuyện với người thật thì tôi cũng đâu để tâm quá mức tới những tiểu tiết đó.

“Không biết đoạn này có được dùng trong video không… Thật ra hôm nay tôi định đọc truyện tranh cho bọn trẻ. Nhưng tụi nhỏ lại không chịu nghe…”

Tôi khẽ bật cười khi nhớ đến bàn tay bé xíu thò ra che chữ, rồi cái đầu nhỏ của Luca chui tọt vào khung hình.

“…Thế nên tôi đành hát ru thay vào. Trẻ con đúng là… cứ làm theo ý mình thôi. Có hôm thì thích đọc sách, có hôm lại chỉ muốn nghe hát. Nhưng mà, đáng yêu lắm.”

Soạt, soạt…

Tôi đang gọt phần lòng cong của chiếc muỗng tròn, rộng thì bỗng nghe thấy tiếng côn trùng kêu ở đâu đó gần đây. Tiếng này chắc sẽ lọt vào micro.

“Không biết bạn có nghe thấy tiếng côn trùng không… Hồi nhỏ, tôi lớn lên ở vùng quê. Mỗi tối mùa hè, lúc ấy cũng có đủ thứ âm thanh như thế này vang lên. Hồi đó…”

Hồi đó…

Tôi dừng lại một chút. Khẽ lắc đầu, tôi nhanh chóng rút chân khỏi làn nước buốt lạnh của nỗi buồn đang tràn vào như thủy triều.

Giờ tôi đã học được cách làm điều đó rồi.

“…Cuốn sách tôi định đọc cho các bé hôm nay là Bố Chân Dài. Lý do chọn nó thì… thứ nhất là vì bản quyền đã hết hạn.”

Nói đến đây tôi bật cười gượng. Thôi kệ. Nếu có gì không ổn thì Cassandra sẽ chỉnh sửa giùm mà.

Khi hoàn thành xong chiếc muỗng gỗ này, tôi sẽ đẽo một chiếc máy bay nhỏ rồi tặng cho Charlie.

Dù sao thì…

“Phần vì lý do bản quyền, phần nữa là vì tôi thật sự rất thích cuốn sách đó hồi nhỏ.”

Dù thông thường con gái sẽ thích cuốn ấy hơn, nhưng mỗi giờ ra chơi tôi đều là người đầu tiên giành được nó.

“Đã từng có một thời gian… tôi cũng hay viết những lá thư không có hồi đáp. Có lẽ vì thế mà tôi thấy đồng cảm, nên rất thích câu chuyện ấy.”

Tất nhiên, nhân vật chính Judy sau này đã gặp được Bố Chân Dài của mình là Jarvis, và có một kết thúc có hậu, còn tôi thì không.

"...Dù sao thì, khoảng thời gian viết thư đó, cảm giác như thế nào nhỉ. Giống như từ từ bôi thuốc mỡ lên vết thương đau rát vậy."

Dù có bôi thuốc, vết thương vẫn sẽ để lại sẹo. Nhưng mà, vết thương sẽ lành nhanh hơn một chút.

"Tôi cảm thấy rất khó để nói với ai đó một câu 'Hôm nay tôi mệt mỏi quá'. Tôi không muốn truyền sự mệt mỏi của mình cho người khác, khiến họ cảm thấy tồi tệ hay lo lắng."

Hơn nữa, đôi khi thay vì nhận được sự đồng cảm, tôi có thể nhận lại sự trách móc. Chắc là vì mọi người đều mệt mỏi và kiệt sức.

"Nhưng cứ giữ mọi chuyện trong lòng cũng không phải lúc nào cũng là giải pháp đúng. Những lúc như vậy, viết thư cho ai đó cũng không phải là một ý kiến tồi."

Dù đó là lá thư không đến được tay người nhận, nhưng khi viết ra bằng tất cả tấm lòng, tôi cảm thấy như trút bỏ được một phần gánh nặng trong lòng.

"Dù chỉ là một tờ giấy thôi. Nếu cứ từ từ trút bỏ, biết đâu một ngày nào đó tất cả nỗi buồn của tôi sẽ chỉ còn lại trong những lá thư? Khi lớn lên tôi đã ngừng viết thư, nhưng tôi tự hỏi nếu cứ tiếp tục viết thì sẽ thế nào."

Khi đó, tôi đã quá thất vọng vì những lá thư mãi không có hồi âm nên đã bỏ cuộc.

"Nếu trong lòng bạn chất chứa những điều không thể nói ra với ai, thì dù là một lá thư không thể gửi đi, bạn có nghĩ đến việc viết ra không? Chỉ cần lấy giấy bút ra thôi cũng có thể khiến bạn cảm thấy khá hơn một chút."

Sột soạt, sột soạt...

"À, đúng rồi. Ban đầu có thể bạn sẽ không biết viết gì, nhưng chúng ta cứ thử xem sao."

Bạn cũng có thể thất vọng vì những cảm xúc chân thật được viết ra lại quá xấu xí. Nhưng mà có sao đâu. Quan trọng là đã thử.

"Hôm nay tôi nói hơi lan man, nhưng cứ như thế này thôi cũng được, phải không? À, hay là coi như đây là lá thư thoại đầu tiên tôi gửi cho các bạn nhé?"

Tôi vuốt ve chiếc muỗng gỗ gần hoàn thiện rồi nói thêm.

"Viết thư cũng có thể tốn sức. Nếu vậy, hãy để lại một dòng bình luận ở đây. Coi như là thư trả lời của bạn cho lá thư của tôi. Vì tôi đã nói lan man, nên bạn cũng có thể nói bất cứ điều gì."

Tôi đặt chiếc muỗng được gọt đẽo thô sơ xuống. Việc chà nhám sẽ để đến khi trời sáng.

"Tôi không biết bạn sẽ nhận được lá thư của tôi vào lúc nào trong ngày, nhưng dù ở đâu, lúc nào, chúc bạn một ngày tốt lành. Tôi xin dừng bút tại đây."